Dịch giả: Bling
Edit: Kat
Duyệt: Long Hoàng
Tần Thiệu vốn dự tính là không quay về Cảnh Viên.
Chẳng qua trước khi xuất phát lại có vài hành lý quan trọng cần phải về nhà để đem theo. Cho nên, Tần Thiệu tranh thủ thời gian buổi sáng để quay lại biệt thự Cảnh Viên.
Tần Thiệu trở về nhà lúc sáng sớm, nên không có khiến người trong nhà tỉnh giấc.
Lấy đồ vật ở trên lầu xong, Tần Thiệu đang chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, âm thanh “cộc cộc cộc…” rất có tiết tấu từ trong bếp truyền ra, khiến hắn chú ý.
Âm thanh này tựa hồ rất quen thuộc.
Tần tiên sinh thường ngày không có thói quen ăn sáng, thế nên trong nhà cũng sẽ không sắp xếp đầu bếp làm bữa ăn sáng.
Cúi xuống nhìn đồng hồ: 【6:15】, Tần Thiệu khẽ nhíu mày.
Đúng lúc này, Tô Bối bưng hai dĩa bánh nướng áp chảo từ phòng ăn đi ra, thấy Tần Thiệu đang đứng ở đó, Tô Bối theo bản năng bị dọa cho giật mình.
Hú hồn, là người sống nha!
Tần Thiệu trở về từ lúc nào nhỉ? Bộ dạng này của ông ấy hình như là mới từ bên ngoài về? Bây giờ lại phải rời đi rồi sao?
Trong lòng Tô Bối thấy khó xử, không biết nên nói “Ba về rồi”, hay vẫn là “Mừng ba đã về”.
Bất quá trong lúc nhìn qua Tần Thiệu, Tô Bối đã thu hồi vẻ kinh ngạc cùng bối rối trên mặt, nhìn đối phương rồi nở một nụ cười sáng lạn.
“Ba, chào buổi sáng!”
Biểu hiện chào buổi sáng rất tự nhiên, giọng điệu thân thiết, lễ phép và rất ngoan ngoãn. Có điều, tiếng “ba” này rơi vào tai Tần Thiệu có chút ngứa, rõ ràng là chưa quen.
Sau vài giây bất ngờ, Tần Thiệu mới phản ứng lại việc Tô Bối gọi hắn.
Ánh mắt Tần Thiệu dừng lại trên người Tô Bối một lát, đáy mắt ánh lên tia kinh ngạc – Đây là đứa nhỏ hôm qua ư?
Sau khi tắm rửa đàng hoàng, trông cũng không tính quá khó coi, có điều chỉ là khá gầy, cảm giác như chỉ cần có một cơn gió thổi qua liền bay mất.
Những đối thủ nếu bị ông chủ nhìn vậy đã không rét mà run rẩy cả người. Thế mà Tô Bối bị Tần Thiệu nhìn đánh giá như vậy, thế mà lại chẳng hề có tí sợ hãi nào, chỉ là trong lòng có chút không được tự nhiên.
“Ba chưa ăn sáng sao? Có muốn ăn sáng hay không?” Tô Bối nâng mâm đồ ăn trong tay, hỏi Tần Thiệu.
“Con làm bánh nướng áp chảo, ngoài ra trong bếp còn có cháo, dưa leo với trứng gà nữa.”
Ngày xưa khi còn ở nông thôn, nhà bọn họ cách trường khá xa, cho nên Tô Bối có thói quen làm bữa sáng cho cô cùng Tô Tiểu Bảo.
Chẳng qua hôm nay Tô Bối còn làm thêm một phần cho Bác Phúc.
Tần Thiệu: “……”
Nghe Tô Bối mời mình ăn sáng, Tần tiên sinh biểu tình có chút chưa quen, đến mức hiện lên tia cổ quái.
Tôi không phải là ba của cô.
Tần tiên sinh trong lòng bổ sung thêm một câu.
“Không cần.” Tần Thiệu trầm giọng nói.
“Nhóc nên ăn nhiều một chút.” Bỏ lại một câu nói sau cùng, tiếp đó Tần Thiệu liền rời rời đi.
Nghe Tần Thiệu mặt không lộ chút biểu cảm nào mà nói ra những lời này, khóe mắt Tô Bối có hơi giật giật, đột nhiên nghĩ đến phim truyền hình thường xuyên xuất hiện câu thoại kịch: Ăn nhiều một chút, ăn no rồi liền có thể lên đường …
——
Đến tận hai ngày sau đó Tô Bối cũng chưa gặp lại Tần Thiệu.
Tiểu thuyết có nói qua, làm chủ tịch tập đoàn Tần thị, Tần Thiệu quả thật rất bận, nhiều hôm còn phải ngủ luôn ở công ty.
Cho nên, hai ngày này chưa thấy được Tần Thiệu, Tô Bối cũng không cảm thấy quá kỳ quái, chỉ là trong lòng nghĩ chờ lúc gặp lại đối phương, nhất định phải nắm chặt cơ hội đem sự tình bản thân đang suy xét cùng đối phương nói rõ.
Hôm nay, Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo đang ở nhà ăn cơm.
Từ khi biết hai đứa nhỏ này rất có khả năng là cốt nhục của tiên sinh, bác Phúc nói cái gì mà không cho Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo ăn cơm cùng bàn với ông, kiểu nào cũng phải đưa hai người đến nhà ăn phía trước để dùng bữa.
Nghe được động tĩnh ngoài cửa, Tô Bối tưởng Tần Thiệu đã trở lại, đôi mắt sáng lên.
Tô Tiểu Bảo quăng một ánh mắt “khinh bỉ” về phía Tô Bối, Tô Bối lúc đó liền buông chén đũa, đứng bật dậy hướng phía cửa chạy như bay.
Kết quả, Tô Bối phát hiện người tới không phải Tần Thiệu, mà là Trần Đức.
——
Ở cửa.
Nhìn cô nhóc mới mặt mày mừng rỡ chạy ra, có vẻ như chạy ra chào đón hắn, nội tâm Trần Đức cũng sáng sủa lên theo.
Có điều giây tiếp theo, khi Tô Bối thấy người đến là hắn, vẻ mặt mừng rỡ đó liền dập tắt ngay.
Sau đó nói một tiếng “Chào chú Trần” xong, Tô Bối liền xoay người ỉu xìu rời đi. Trần Đức: Tại sao mình lại có cảm giác như vừa bị vứt bỏ?
“Tại sao thấy chú liền khiến cháu không vui rồi?” Gọi lại Tô Bối, Trần Đức nhịn không được trêu một câu.
“Không phải, cháu còn tưởng rằng là ba đã trở lại.”
Trần Đức: “……”
Hoá ra chú và ba cháu, phi, chú cùng tiên sinh chênh lệch lớn như vậy sao?!
Tuy rằng không dám nói hai đứa nhỏ cùng tiên sinh có huyết thống quan hệ hay không. Bất quá, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Tô Bối, trong lòng Trần Đức đột nhiên có chút cảm khái.
Nếu là hắn cũng có một tiểu công chúa, mỗi ngày vào lúc hắn tan làm trở về nhà sẽ thấy gương mặt vui vẻ như của Tô Bối, nhảy nhót chạy nhào vào trong lồng ngực, nói với hắn “A ba về rồi” …
Hình ảnh kia, chỉ nghĩ tới thôi cũng làm cho người ta vui vẻ.
“Tiên sinh đã đi thành phố S, trong vòng hai tuần tới sẽ không trở về, như thế nào, các cháu không biết?” Trần Đức hỏi.
Tô Bối lắc đầu.
Cô còn tưởng ngày hôm đó Tần Thiệu rời đi chỉ là tới công ty đi làm.
Sớm biết vậy thì ngày hôm đó cô liền lôi kéo Tần Thiệu lại để nói rõ sự tình cấp bách này. Bây giờ đợi Tần Thiệu về, không biết còn phải đợi bao lâu.
Tô Bối cắn cắn môi, âm thầm hối hận.
Ngày đó tiên sinh đặc biệt trở về lấy vài đồ vật, chưa có nói chuyện với hai đứa nhỏ ư?
Cũng đúng thôi, tiên sinh vẫn chưa xem hai đứa trẻ này là người của mình, càng không muốn nói ra lộ trình chính xác cho đối phương biết.
Nội tâm Trần Đức âm u.
Chỉ là nhìn biểu tình mất mát đáng thương của Tô Bối, Trần Đức không đành lòng, giải thích vài câu đơn giản cho cô nghe: “Công ty con ở thành phố S xảy ra vài chuyện khó giải quyết, tiên sinh vội đi xử lý.”
Thành phố S, công ty con……
Hai từ này làm biểu tình Tô Bối biến động.
“Là công ty con có kẻ làm phản sao?” lời này của Tô Bối tuy nghe có vẻ hàm hồ, nhưng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
Nghe Tô Bối hỏi, Trần Đức nhịn không được nhìn kỹ vào mắt đối phương.
—— Thật sự hai đứa trẻ này không phải là gián điệp mà Tống Ngạn Thành sắp xếp chứ? Nhạy bén như vậy? Hắn mới nói phần đầu, cô nhóc đã đoán được khúc đuôi.
Nhìn chằm chằm biểu tình biến hóa của Trần Đức, Tô Bối biết mình đoán đúng rồi, trong lòng càng thêm nghiêm túc.
Trong tiểu thuyết từng có đoạn.
Nam chính sau nhiều năm án binh bất động, cuối cùng cũng ra tay với nhân vật phản diện, mà đứng mũi chịu sào là công ty con có lợi nhuận cao nhất của tập đoàn Tần thị - Công ty dược Thiên Lam.
Nam chính lợi dụng, sắp xếp người trà trộn vào công ty Thiên Lam, động tay động chân vào phát minh nghiên cứu mới nhất của Thiên Lam. Điều này khiến thuốc sau khi sản xuất xảy ra vấn đề, không chỉ có công ty con Thiên Lam bị ảnh hưởng, ngay cả tập đoàn Tần thị cũng bị giáng một cú nặng nề.
Tuy rằng Tần Thiệu kịp thời đuổi tới thành phố S để loại trừ nguy cơ, nhưng bản nhân hắn cũng ở thành phố S bị kẻ không rõ thân phận tập kích đánh trọng thương.
Tần Thiệu trọng thương ở bệnh viện tĩnh dưỡng suốt nửa năm, mà nam chính cũng lợi dụng chuyện này, trong khoảng thời gian nửa năm liền phản kích, đưa tập đoàn Tống thị đứng ngang tầm với tập đoàn Tần thị.
Theo như tiểu thuyết, mối quan hệ giữa nam chính cùng trùm phản diện bẻ ngoặt từ đây.
——
“Chú Trần.”
Trần Đức bị biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm túc của Tô Bối dọa giật mình, sau đó Tô Bối lại hỏi: “Lần này ba cháu đến thành phố S sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Nghe vậy, biểu tình Trần Đức chút ngoài ý muốn, não vẫn chưa nhảy số kịp.
“Yên tâm đi, cháu không phải đã nói sao, tiên sinh rất lợi hại. Hơn nữa, bên người ông chủ còn có vệ sĩ, sẽ không có nguy hiểm.” Trần Đức nói.
Kẻ muốn ra tay với Tần thị không ít, nhưng thật sự động được thì có bao nhiêu người?
Tô Bối nghe vậy, hơi hơi rũ mắt, nghĩ nghĩ một chút rồi lại nhìn về phía Trần Đức, nói: “Bên đó có thể phái thêm vài người theo bảo vệ ba không? Phái mấy người lợi hại á.”
Có phước cùng hưởng, tuy Tô Bối cùng Tần Thiệu không tính là có thân tình gì, nhưng Tô Bối cũng không hy vọng đối phương xảy ra chuyện.
Lời Tô Bối nói làm Trần Đức cảm động, đồng thời cũng nhắc nhở Trần Đức: Lần này chuyện công ty con Thiên Lam muốn giải quyết liền có thể giải quyết. Vấn đề quan trọng lại nằm ở Tống Ngạn Thành kia.
Người kia Trần Đức đã từng tiếp xúc qua, theo đánh giá của hắn, tên kia chính là loại người ngoài mặt thì vả vờ quân tử, ôn nhu như ngọc, bên trong thì lòng lang dạ thú.
——
Hai ngày sau, ở thành phố S, Tần tiên sinh gọi điện thoại cho Trần Đức.
“Tiên sinh.”
“Mấy người bọn Tần Tam là do cậu sắp xếp tới?” Tần Thiệu ở trong điện thoại hỏi.
Tần Tam, Tần Ngũ mấy người này đều là vệ sĩ của Tần Thiệu, sự tồn tại cũng tương đối đặc biệt, trừ phi gặp tình huống cực kỳ nguy hiểm, còn không Tần Thiệu sẽ không dùng đến mấy người này.
“Đúng vậy, thưa tiên sinh.”
Khi trả lời, trong đầu Trần Đức liền hiện ra gương mặt khẩn trương và nghiêm túc của Tô Bối.
Bộ dáng khẩn trương khi đó của Tô Bối không giống đang diễn.
“Là như thế này, Tô Bối thực sự lo lắng cho ông chủ ở thành phố S sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên mong tôi sắp xếp nhiều người đi theo ông chủ. Tôi cảm thấy cô bé lo lắng không phải không có lý……”
Khi nhắc đến Tô Bối, ngữ khí của Trần Đức có chút thay đổi.
Ngày đó khi tới Cảnh Viên để lấy bưu kiện cho tiên sinh, hắn gặp Tô Bối, hiển nhiên cũng đã gặp Tô Tiểu Bảo.
Nói thật, nhìn hai chị em tắm rửa sạch sẽ, nội tâm Trần Đức khá kinh ngạc, không thể không so sánh với bộ dạng thời còn trẻ của tiên sinh. Cho dù là phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không thể làm giống đến vậy. Chưa kể, không hề nhìn ra bất kỳ dấu vết nào của việc thẩm mỹ.
Trần Đức do dự trong điện thoại vừa muốn lại vừa không muốn đem chuyện này nói cho Tần Thiệu, lại nghe giọng Tần Thiệu ở điện thoại đầu bên kia vang lên.
“Tô Bối?” khi Tần Thiệu nói ra này hai chữ này, ngữ khí có chút mới lạ.
“Đúng vậy.”
“……”
Trần Đức là thủ hạ đi theo ông mười mấy năm, là trợ lý đáng tin cậy, sẽ không nói dối ông, nếu không cần thiết cũng sẽ không nhiều lời.
Trần Đức lại đặc biệt nhắc tới Tô Bối?
Hơn nữa, cô nhóc kia sẽ lo lắng cho an nguy của ông?
Tần Thiệu cân nhắc các từ của Trần Đức, mặt lộ vẻ quái dị.
——
Trần Đức đợi một lát cũng không nghe được tiên sinh nói chuyện, đoán không được tiên sinh giờ phút này là đang nghĩ gì, trong lòng có chút không yên.
“Đúng rồi, tiên sinh, còn có chuyện này……”
…