Dịch giả: Cửu Vỹ
Edit: Kat
Duyệt: Long Hoàng
“Là về chuyện học hành của hai đứa trẻ đó……….” Trần Đức nói.
“Cháu và Tô Tiểu Bảo hiện tại đang học lớp 8, lúc bọn cháu đến tìm ba ba thì còn chưa kết thúc học kỳ một ở trường cũ, giờ tới đây rồi, chúng cháu vẫn phải tiếp tục đi học, vì thế, có thể phiền chú nói với ba ba một tiếng, cho phép bọn cháu được tiếp tục đi học ở đây không."
Đây là lời Tô Bối nói với hắn lúc ở cảnh viên, Tô Bối tỏ ra dè dặt, thận trọng khi hỏi câu này, chỉ là lời cô bé nói mang theo mấy phần kiên trì đến khi được mới thôi.
Họ không có con cái, nên không suy nghĩ nhiều về phương diện này.
Ban ngày nghe thấy Tô Bối nói vậy, Trần Đức suy nghĩ, chính xác là như vậy: Sự nghiệp học hành của lũ trẻ là việc không thể chậm trễ.
Do đã đồng ý với Tô Bối chuyển lời tới Tần tiên sinh chuyện này, lúc này, Trần Đức tìm cơ hội để nói chuyện cùng Tần Thiệu.
Ở đầu dây bên kia, nghe được câu chuyện này của Trần Đức, Tần Thiệu hơi ngẩn người ra.
“Ừm.”
Đến tận một lúc lâu sau, Trần Đức mới nghe thấy ông chủ mình ở đầu dây bên kia đáp lại một tiếng.
Không đợi Trần Đức hỏi thêm, lại nghe thấy Tần Thiệu lạnh giọng hỏi: “Còn báo cáo gì khác nữa không?”
“Cái khác…..không còn nữa.”
“Giám sát thật chặt tới mấy kẻ Trần Thế Tấn đó.”
“Thưa vâng.”
Cho đến khi kết thúc cuộc điện thoại với Tần tiên sinh, Trần Đức vẫn chưa làm rõ được chuyện đó của hai chị em Tô Bối, tiên sinh rốt cuộc là có ý gì đây.
Trần Đức cầm chiếc di động, hơi có chút khó nghĩ.
Có điều, ngày hôm sau, sau khi Tần Thị đến giờ tan ca, Trần Đức vẫn đúng hẹn đi đến cảnh viên một chuyến.
——
Khác với thái độ “lạnh lùng” của tối hôm qua, hôm nay gặp lại được Trần Đức, thái độ của Tô Bối rõ ràng là đã nhiệt tình hơn rất nhiều.
Ngay đến cả tiểu tử khô khan ở bên cạnh kia cũng hiếm khi mới đưa mắt nhìn hắn một cái, trong đôi mắt ẩn chứa chút mong đợi.
Nhìn bộ dáng mong đợi của hai đứa trẻ, Trần Đức bỗng cảm thấy không nhẫn tâm khiến chúng thất vọng.
“Chuyện tối qua cháu nói với chú đó, chú đã báo cáo lại với Tần tiên sinh rồi.”
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Tô Bối sáng lên: “Vậy sao? Ba cháu nói thế nào ạ?”
Trần Đức: “…………..”
Ba của cháu không nói gì cả, chỉ “ừm” với chú một tiếng, để chú tự mình suy nghĩ.
“Như vậy đi, vì tiên sinh còn đang ở thành phố S tạm thời chưa quay về, không có cách nào xử lý chuyện này, nếu như các cháu cần đi học, tạm thời chú có thể liên hệ tới một trường đại trà giúp các cháu, các cháu sẽ tạm thời học ở đó.” Trần Đức suy nghĩ một hồi rồi nói.
Những việc còn lại, chỉ đành đợi tiên sinh về rồi nói vậy.
Nghe thấy vậy, Tô Bối gật gật đầu.
Cô bé không hề có ý kiến gì đối với việc này. Có lẽ bất kỳ một trường trung học nào của thành phố B đều tốt hơn các trường cấp hai rách nát của cái huyện Hồng Tinh kia, chỗ mà hai đứa trẻ từng học trước đó, hơn nữa chúng tin rằng ngôi trường mà Trần Đức liên hệ có lẽ sẽ không quá tệ.
Thế nhưng bác Phúcở bên cạnh nghe vậy lại tỏ ra không vui.
“Sao lại có thể tùy ý tìm một trường trung học cơ chứ?” Bác Phúc nhíu mày, không tán thành nói.
“Vậy ý của bác Phúc thế nào?”
“Tần gia chúng ta là gia thế cỡ nào? Thiếu gia và tiểu thư nếu đã đi học thì nên học ở trường tốt nhất.”
Mấy ngày ở cùng với Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, bác Phúc đã tự hình thành lên cho mình một tâm thái “che chở con cái” Trong quan niệm của ông, hai đứa trẻ này đã trở thành con cái của nhà mình rồi, vì vậy thứ gì dành cho chúng cũng phải là những thứ tốt nhất, trường học cũng vậy.
“Bác nghe nói trường trung học Duy Minh danh tiếng rất tốt.”
Trần Đức: “…………….”
Đúng là rất tốt, đó là trường học tư nhân bậc nhất ở thành phố B này, là lựa chọn hàng đầu để con cái nhà quyền quý theo học, chỉ nói riêng về chất lượng giảng dạy và tỷ lệ lên lớp thôi thì cũng không hề thua kém gì trường trung học số một của thành phố.
Nhưng mà………..
Học tập tại trường trung học Duy Minh có quá nhiều vấn đề, đó chính là cần sử dụng đến quan hệ của Tần Thị.
Trần Đức do dự một lát, cuối cùng cũng đáp lại một tiếng: “ Thôi được rồi, để tôi đi liên hệ.”
“Có điều cũng chỉ là tạm thời mà thôi, chuyện sau này vẫn nên đợi tiên sinh trở về.” Nhìn thấy niềm vui sướng hiện lên trong đôi mắt của hai đứa trẻ, Trần Đức nói.
“Cháu biết rồi ạ, cảm ơn chú Trần.” Tô Bối cười đáp một tiếng.
“Ba cháu ở bên kia vẫn ổn chứ ạ?”
Giải quyết xong vấn đề đến trường, Tô Bối lại bắt đầu lo lắng tới an nguy của Tần Thiệu.
Trong tiểu thuyết chỉ nói trong chuyến đi lần này Tần Thiệu sẽ bị thương nặng, nhưng lại không nói rõ sẽ xảy ra vào thời điểm nào, trong lòng Tô Bối không hề dự liệu được.
Nhìn sự lo lắng trên khuôn mặt của bé gái, Trần Đức khẽ mỉm cười, xuýt chút nữa không nhịn được mà vuốt vuốt đầu của Tô Bối.
Đây chính là sự ràng buộc của huyết thống, ra ngoài đi công tác lại có thể được hai đứa con quan tâm lo lắng cho mình như vậy, vẫn là điều khiến cho người ta rất ngưỡng mộ.
“Tiên sinh ở thành phố S mọi thứ đều ổn cả”, dừng lại một chút, Trần Đức lại thêm vào một câu: Chuyện của công ty con bên đó xử lý cũng rất thuận lợi.
——
Tốc độ làm việc của Tần Đức rất nhanh, ngay ngày hôm sau hai chị em Tô Bối đã được Trần Đức dắt tới trường trung học Duy Minh.
Hiệu trưởng của trường Duy Minh đã đích thân tiếp đón họ.
“Giám đốc Trần xin mời ngồi, đây chính là hai bạn nhỏ sắp nhập học mà ngài nói phải không?”
Hiệu trường sau khi mời ba người đi vào trong văn phòng, sắc mặt không đổi quan sát hai đứa trẻ ở bên cạnh Trần Đức một lượt.
Hai đứa trẻ vô cùng sáng sủa.
Chỉ là, trông có vẻ hơi gầy thì phải.
Trong đầu hiệu trưởng xuất hiện một sự hoài nghi.
Trần Đức thông qua mối quan hệ giữa Tần Thị với trường học, vì vậy, thân phận của hai đứa trẻ này cũng không bình thường. Thế nhưng gầy gò như vậy, xem ra không giống với những đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi gia đình có tiền, mà ngược lại còn giống với kiểu bị ngược đãi trong thời gian dài, cơm ăn không đủ no vậy.
Cũng không giống con của giám đốcTrần.
Hiệu trưởng nhớ lại cảnh tượng đi song song lúc vừa mới bước vào, trong lòng thầm nói.
Chỉ là, thầy hiệu trưởng không hề phát hiện ra, Trần Đức và Tô Bối, Tô Tiểu Bảo khi cùng lúc bước tới, thì hình như Trần Đức còn chậm hơn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đến nửa bước.
Lúc tiếng nói của Trần Đức vang lên, thầy hiệu trưởng đã thu lại tầm nhìn.
“Về chuyện hai đứa trẻ tạm thời đến quý trường các ngài để học tập, phải phiền hiệu trưởng Châu rồi.”
“Có gì đâu, giám đốcTrần ngài lựa chọn trường chúng tôi, cũng là vinh hạnh của nhà trường.” Tần Thị mặc dù không phải là thành viên góp vốn xây dựng nên trường học, thế nhưng chỉ cần nhắc tới hai chữ “Tần Thị”, cũng đủ để khiến họ cảm thấy rất vinh dự rồi.
“Chỉ là, một vài vấn đề ngài có nói trước đó, tôi vẫn cần xác nhận một chút”, dừng lại một chút, hiệu trưởng lại nói: “Trong điện thoại ngài có nói hai bạn nhỏ này chỉ tạm thời học ở trường của chúng tôi thì phải?”
“Chính xác.”
“Học bạ của hai bạn nhỏ này hiện ở đâu?” Ở nước ngoài sao?
“Học bạ ở trường cũ.” Tô Bối trả lời vấn đề của thầy hiệu trưởng.
“Không chuyển về trường của chúng tôi sao?” Thầy hiệu trưởng hỏi.
Lúc này Tô Bối đã nhìn về phía của Tần Đức.
Trần Đức khẽ ho một cái: “Hiệu trưởng Châu, học bạ của hai đứa trẻ tạm thời không có cách nào chuyển tới quý trường được.”
Nghe thấy vậy, thầy hiệu trưởng có chút khó xử.
“Hai đứa trẻ tạm thời học ở đây thì không có vấn đề gì, thế nhưng nếu như không chuyển học bạ của chúng qua đây thì chắc chắn chúng sẽ chịu chút ảnh hưởng.” Thầy hiệu trưởng thành thật nói.
“Như ngài cũng biết đấy, hiện nay thành tích thi cử trong mỗi kỳ thi của bọn trẻ đều phải được ghi chép lưu giữ lại vào hồ sơ của nhà trường, đặc biệt là các kỳ thi lớn như thi giữa kỳ, thi cuối kỳ…….., còn có một số tình trạng thưởng phạt, nếu không có học bạ ở trường, vậy thì những điều này đều không có cách nào kịp thời ghi chép lại……..”
Nói thẳng ra là, không có học bạ, hai đứa trẻ của ngài đến trường chúng tôi học chỉ giống như việc chỉ đến lớp nghe giảng mà thôi.
Trần Đức:………….
Những điều này thầy hiệu trưởng nói hắn đều hiểu hết, thế nhưng vấn đề là, hai đứa trẻ này không chỉ không có học bạ mà ngay đến cả hộ khẩu cũng không có.
Hộ khẩu không phải là chuyện hắn có thể giải quyết, mà chuyện này phải đợi ba bọn trẻ đích thân đến giải quyết.
“Những điều hiệu trưởng Châu nói tôi đều hiểu rõ cả, trước mắt cứ để tụi nhỏ tạm thời đến lớp học đi đã.”
“Vậy…thôi được rồi.”
——
Sau khi cùng thầy hiệu trưởng nói chuyện ổn thỏa rồi, hiệu trưởng liền giao lại việc Tô Bối và Tô Tiểu Bảo nhập học cho chủ nhiệm sắp xếp.
Trong phòng làm việc, giáo viên chủ nhiệm đã làm công tác tìm hiểu thật kỹ càng về thông tin của trường học mà hai người Tô Bối đã học và tình hình học tập của hai đứa trẻ trước đó.
Khi nghe Tô Bối kể trước đó chúng học ở một trường trung học cấp huyện của huyện Hồng Tinh trực thuộc thành phố N, ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm lớp hiện lên một tia vô cùng kinh ngạc, lúc nhìn về phía Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, nét mặt có đôi chút thay đổi.
“Trần tiên sinh……….”
Do không chắc chắn được về thân phận cụ thể của hai đứa trẻ, lúc thầy hiệu trường giới thiệu, không hề tiết lộ quá nhiều với giáo viên chủ nhiệm này, còn vị giáo viên chủ nhiệm không mấy quan tâm tới giới thương trường cấp cao này cũng không hề nhận ra vị nam nhân thân trong bộ đồ vest, chân đi đôi giày da ở trước mặt này lại là giám đốc Trần danh tiếng lẫy lừng của tập đoàn Tần Thị.
Cộng thêm với quá trình học tập tại trường cấp hai tuyến huyện của hai đứa trẻ trước đó, Trần Đức, một trợ lý của hội đồng quản trị đầy ưu tú, lại ngang nhiên bị vị giáo viên chủ nhiệm này coi là một hộ nhà giàu mới nổi có chút tiền liền đem gửi gắm con cái vào ngôi trường quý tộc này.
“Là thế này, hai bạn nhỏ của anh mặc dù trước đó cũng đã học đến lớp 8 rồi, thế nhưng dựa vào trình độ kiến thức hiện tại của chúng, muốn theo kịp bài giảng của học sinh lớp 8 tại trường chúng tôi là vô cùng khó khăn. Vì thế, tôi đề xuất là để cho hai đứa trẻ học tụt xuống một lớp, đến lớp 7 theo học lại.” Vị giáo viên chủ nhiệm nói một cách nghiêm túc.
Cô nàng nói vậy cũng là vì suy nghĩ cho hai đứa trẻ: Không phải là cô chê bai trường cấp hai cấp huyện thành, thế nhưng kiểu chất lượng giáo dục ở các trường trung học cấp huyện và trình độ giảng dạy chính xác là kém xa với trường của họ.
Đến lúc hai đứa trẻ vào học rồi, không theo kịp, không chỉ đứa trẻ đó thấy khó chịu, mà tỷ lệ thi đỗ của họ, điểm trung bình môn cũng bị chịu ảnh hưởng rất nhiều.
Nếu như không phải trường trung học Duy Minh không có trường tiểu học, thì thậm chí giáo viên chủ nhiệm đó còn muốn đề xuất cho hai đứa trẻ đi học lại lớp sáu của trường tiểu học một năm để củng cố lại kiến thức nền tảng.
——
Lời của giáo viên chủ nhiệm chính xác là khiến cho Trần Đức thấy khó xử.
Ở trong nhà hai đứa trẻ này vô cùng hiểu chuyện, thế nhưng thành tích học tập có tốt hay không thì hắn không biết nữa.
Để cho một đứa trẻ 14 tuổi phải học lại một năm có vẻ như có hơi làm tổn thương đến lòng tự tôn của lũ trẻ, thế nhưng nếu như lên lớp 8 rồi mà không theo kịp, há chẳng phải là càng làm tổn thương lòng tự tôn của lũ trẻ hay sao.
Trong lúc Trần Đức đang khó xử thì Tô Bối đã lên tiếng: “ Thưa cô, chúng em vẫn muốn theo học lớp 8 ạ.”
“Cái này”. Vị chủ nhiệm này nhíu nhíu mày, nhìn Tô Bối: “Tâm trạng của các em cô có thể hiểu được, thế nhưng trường học vì nghĩ cho việc học của các em. Huống hồ cơ chế thi cử tại trường học của mình, cho dù là cô có để cho hai em học ở lớp 8, đến kỳ thi cuối kỳ nếu các em thi không đạt chỉ tiêu, thì cũng sẽ bị học lại.”
“Em hiểu”. Tô Bối gật gật đầu, “Nhưng thưa cô, chúng em có đủ tự tin để có thể theo học lớp 8 này.”
Thấy vị chủ nhiệm này tỏ vẻ không vui, Tô Bối lại tiếp tục nói: “Thưa cô, ở đây có lẽ có đề thi cho lớp 8, nếu như cô lo lắng chúng em không thể theo kịp, có thể cho phép chúng em tiến hành kiểm tra đầu vào.”
Trong giọng điệu của Tô Bối tràn đầy tự tin.
Tô Tiểu Bảo vô cùng thông minh, một người tham gia cuộc thi toàn quốc giành cho khối trung học có thể đạt điểm gần tuyệt đối, cho nên cậu muốn vượt qua đề thi vào lớp 8 lần này có lẽ cũng chỉ giống như ăn bánh uống nước mà thôi.
Còn về bản thân Tô Bối, mặc dù không có tư chất bất phàm như Tô Tiểu Bảo, thế nhưng suy cho cùng thì cô bé đã có thời gian bốn năm ở trong dị giới để theo học một năm lớp 9, ba năm cấp 3, dù cho hiện giờ để cho Tô Bối trực tiếp tham gia thi vào trường cấp 3, làm một bài kiểm tra có lẽ cũng không thành vấn đề.
Vị chủ nhiệm khối nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ một lúc lâu.
“Nếu như các em đã muốn thi, vậy thì thi đi.”
Tự tin mù quáng chính là tự đại, cô thấy thành tích học tập của hai đứa trẻ này tại trường trung học trong một huyện nhỏ rất khá, thay đổi địa điểm rồi vẫn còn tự cho rằng bản thân xuất chúng hơn người, không biết trời cao đất dày.
Vậy thì vừa hay, để cho chúng làm đề thi của trường một chút, nhận thức rõ một chút về trình độ giảng dạy của ngôi trường này.
. . .