Dịch giả: Cửu Vỹ
Edit: Kat
Duyệt: Long Hoàng
Tại cảnh viên.
Hai chị em cũng coi như được sắp xếp ổn thỏa.
Do Trần Đức đến đón quá đột ngột, không hề giải thích rõ hơn về việc sắp xếp cho hai đứa bé, bác Phúc cũng không tiện tự mình đưa ra chủ ý, chỉ đành tạm thời để cho hai đứa bé ở trong gian phòng dành cho khách trên lầu hai.
Căn phòng không lớn lắm, có điều ánh sáng vừa đủ, không gian thoáng đãng, những vật dụng cơ bản trong nha, phương tiện sinh hoạt đều có đủ.
Đi vào trong phòng, quan sát bố cục của căn phòng một lượt, trong lòng Tô Bối cảm thấy yên tâm.
Ngược lại thì Tô Tiểu Bảo lại giống như bước vào trong một nơi xa lạ không thuộc về mình, đâu đâu cũng cảm thấy mất tự nhiên, cứ đứng nguyên ở cửa ra vào không hề nhúc nhích.
“Ngây ra đó làm gì nữa.” Tô Bối đặt chiếc cặp sách xuống, rồi lại chạy qua kéo cái cặp sách mà Tô Tiểu Bảo đang đeo ở sau lưng.
Ở bên trong đều để hành lý mà hai đứa bé mang từ nhà theo.
Trước tiên là Tô Bối lôi cuốn sách bài tập đặt ở ngăn bên ngoài, còn có mấy quyển sách giáo khoa lôi ra xếp thành một chồng ngay ngắn đặt lên trên chiếc bàn duy nhất ở trong căn phòng, lôi ra một vài cái chai lọ ở trong cặp sách, còn có mấy vật dụng hằng ngày bình thường cần dùng đến của hai đứa bé, tìm một nơi thích hợp ở trong phòng rồi đặt chúng ngay ngắn.
Đồ đạc mà hai đứa bé đem theo từ ngôi nhà cũ trước đó không có nhiều, có điều những thứ đồ này sau khi được Tô Bối đặt ngay ngắn cẩn thẩn, thì cả căn phòng liền giống như có thêm nhiều màu sắc, thêm sức sống.
Cuối cùng là quần áo của hai đứa.
Mặc dù chỉ có mấy bộ đồ, Tô Bối vẫn phân ra rồi gấp lại rất gọn gàng, chỉnh tề, đặt ở trong tủ quần áo, quay đầu về phía Tô Tiểu Bảo, nói: “Tô Tiểu Bảo, tủ quần áo vừa hay có hai ngăn, chị dùng bên phải, để ngăn bên trái đặt quần áo của em.”
“Còn có cái này nữa, chị để ở phía dưới tấm đệm, nếu em cần dùng thì cứ việc lấy.” Tô Bối quơ quơ chiếc hộp sắt ở trong tay.
Đó là chiếc hộp dùng để đựng tiền ở trong ngôi nhà cũ trước đây, hiện giờ bên trong còn để hơn hai nghìn tệ dùng làm lộ phí, tiền còn dư lại đều ở trong đó.
Tô Tiểu Bảo: “………….”
Chị thật sự coi nơi đây là nhà mình rồi sao?
Nhìn Tô Bối đều sắp xếp, đặt đồ đạc mà bọn họ mang tới một cách ngay ngắn rồi, còn phân ra các phần rõ ràng đủ kiểu đủ loại, trong lòng Tô Tiểu Bảo cảm thấy kỳ kỳ, không thoải mái cho lắm.
“Chị dự định ở lại đây thật sao?” Tô Tiểu Bảo không nhịn được mà sầm mặt xuống hỏi.
“Đúng vậy”, Tô Bối đáp lại, nhìn cái vẻ mặt đang hiện rõ rành rành ba chữ "Không thoải mái" của cậu bé, Tô Bối liền nói với giọng nghiêm túc: “Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ sống ở đây một thời gian rất dài.”
Bất ngờ xảy ra mà Tô bối nhắc tới, chính là Tần Thiệu bị nam chính hạ bệ, hai đứa bé phải cùng ông ta lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
——
“Em không thích ở đây.” Nói một cách chính xác thì cậu không thích cảm giác ăn nhờ ở đậu.
“Hơn nữa, chị cũng không thích.” Tô Tiểu Bảo lại nhìn chằm chằm vào Tô Bối, nói từng câu từng chữ.
Do chúng là chị em sinh đôi, sự căng thẳng và bất an đối với hoàn cảnh xa lạ của Tô Bối, cậu có thể cảm nhận được.
Nghe thấy vậy, Tô Bối vẫn tiếp tục trải tấm chăn trên giường ra, không hề phủ nhận.
Thả tấm chăn ở trong tay xuống, Tô Bối đi tới ôm chặt lấy Tô Tiểu Bảo, cọ cọ khuôn mặt lên trên người của đối phương, rầu rĩ nói một câu: “Chị chỉ muốn tốt cho em mà thôi.”
Không cần phải nghỉ học, không cần đi làm thêm, không bị thương, cũng không cần bị nhốt trong tù……
Tô Tiểu Bảo không hề biết những lo lắng ở trong lòng của Tô Bối.
Có điều, bỏ đi, nếu Tô Bối đã muốn ở lại đây, vậy thì họ ở lại đây là được rồi.
Cậu sẽ bảo vệ chị của mình thật tốt.
“Chị đừng sợ, có em ở đây, em……………”
Tô Tiểu Bảo khẽ mở miệng, đang muốn nói thêm vài câu để Tô Bối thấy yên tâm, thì vào lúc này, Tô Bối buông cậu ra, đồng thời khuôn mặt nhăn nhó bịt mũi lại.
“Tô Tiểu Bảo, người em hôi quá đi.”
Tô Tiểu Bảo: Em.....Ai kêu chị tự lại ôm em làm cái gì?
“Mùi bốc ra từ trên người chị thì có.” Tô Tiểu Bảo lườm Tô Bối một cái.
Hai đứa bé di chuyển từ thành phố N tới thành phố B, nào là chen chúc trên xe bus, rồi lại chen chúc trên tàu hỏa. Trên đường đi lại chẳng có nơi nào để tắm rửa. Đi cả một chặng đường như vậy, không hôi mới lạ.
Tô Bối hình như đã hiểu vì sao Tần Thiệu lại có ánh mắt chê bai như vậy rồi.
Đặc biệt là hai đứa hiện giờ trông vẫn còn lôi thôi dơ dáy.
Nhìn khắp mặt của Tô Tiểu Bảo đều là bụi, Tô Bối cố gắng hết sức kìm nén để không bật cười thành tiếng.
Bụi ở trên mặt của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đều là do Tô Bối lúc xuống khỏi xe lửa đã cố tình bôi lên, cô sợ là ba ba còn chưa tìm thấy thì đã gặp phải đám đàn ông bỉ ổi giống như cái tên đạo diễn gì đó ở trên tàu hỏa.
Trong tiểu thuyết đã từng nhắc tới Tần tiên sinh có tính ưa sạch sẽ.
Tô Bối vốn chưa từng nghĩ qua việc dùng bộ dạng như vậy để đi gặp người cha đẻ làm trùm phản diện nhà mình, chỉ đáng tiếc kế hoạch không theo kịp sự thay đổi quá nhanh chóng, còn chưa ra khỏi trạm, hai đứa bé đã bị dân phòng của ga tàu hỏa tóm được rồi, sau đó liền được Trần Đức trực tiếp dẫn tới trước mặt của Tần Thiệu.
Xem ra, lần gặp mặt này với Tần tiên sinh, hai đứa bé biểu hiện chưa được tốt cho lắm.____Tô Bối lắc lắc đầu, trong lòng thầm than vãn.
“Ở đằng sau cánh cửa kia có lẽ là nhà vệ sinh, Tô Tiểu Bảo, em mau đi tắm rửa sạch sẽ đi.”
“Ờm.” Tô Tiểu Bảo nhận lấy bộ quần áo sạch mà Tô Bối đưa cho, rất nghe lời đi vào nhà vệ sinh.
Đúng rồi, Tô Tiểu Bảo cũng có tính ưa sạch sẽ, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
——
Vào bữa cơm tối, bác Phúc gọi hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đến phòng khách của biệt thự.
Nơi đây là nơi ăn cơm hàng ngày của Phúc bá.
Lúc này, trên bàn ăn bày ra ba đĩa thức ăn, một món canh, còn có hai bộ bát đũa mới thêm vào.
“Tiên sinh thích yên tĩnh, người đến làm công hoàn thành xong công việc liền có thể rời đi, trong nhà này, ngoài tiên sinh ra, bình thường chỉ có một mình ông ở đây.” Bác Phúc đi ở đằng trước, nói, cũng xem như một kiểu dặn dò đối với hai đứa bé: “Mấy ngày này các cháu sẽ ăn cơm cùng ông ở phòng khách, bên này chính là phòng khách, bên đó là nhà bếp…………
“Các cháu…………”
“Cháu tên là Tô Bối, đây là em trai song sinh của cháu, tên là Tô Tiểu Bảo.” Thấy bác Phúc hình như không biết nên gọi họ như thế nào, Tô Bối liền tự giới thiệu bản thân với đối phương.
“Tiểu Bảo Bối sao?” Phúc bá cười cười. nhưng lại thầm suy nghĩ: Họ “Tô”? Trong nhà người tiếp xúc với tiên sinh, hình như cũng không có ai họ Tô.
“Ai đặt tên cho các cháu vậy?”
“Là Vương bà bà”, dừng một chút, Tô Bối lại bổ sung thêm một câu: “Người đã nuôi dưỡng chúng cháu.”
Đọc qua tiểu thuyết, Tô Bối biết được, cảnh viên nơi đây là nơi mà Tần Thiệu thường ở, còn quản gia ở trong nhà cũng là người đáng tin cậy ở bên cạnh Tần Thiệu.
Vì vậy, lúc đối diện với ông lão mặt mũi hiền hậu này, Tô Bối không hề giấu diếm quá nhiều.
“Ngồi xuống ăn cơm trước đi.”
——
Ba người ngồi xuống trước bàn ăn.
Thị lực của bác Phúc không được tốt cho lắm, lúc này nhờ có ánh đèn, cách ở cự ly khá gần thì mới nhìn kỹ hai đứa bé mà Trần Đức đưa tới lúc chiều một lượt.
Cái nhìn này rất là hòa ái.
Nhìn hai chị em đã tự mình tắm rửa sạch sẽ, đôi mắt Phúc bá lóe sáng không thôi, ngay lúc đó, ông hình như là đã nhìn ra được cái gì, ngay tức khắc bác Phúc liền mở to đôi mắt.
Chuyện mà bác Phúc phát hiện ra, sau đó lại vô cùng kinh ngạc chính là hai đứa bé này tướng mạo có chút giống với Tần tiên sinh.
“Các cháu đến tìm Tần tiên sinh phải không?” Phúc bá lấy chiếc kính hổ phách của mình từ trong túi ra, vừa hỏi, giọng điệu đem theo sự thăm dò nhưng không hề có ác ý.
Vừa xới cơm, Tô Bối vừa gật đầu: “Chúng cháu đến tìm ba ba.”
Trong lòng có chút suy đoán, lúc nghe thấy hai chữ “ba ba” từ chính miệng của Tô Bối nói ra, có vẻ như Phúc bá cũng không có quá mức kinh ngạc.
Ít ra thì cũng không giống với Trần Đức.
Bác Phúc đeo cặp kính rồi lại nhìn hai đứa bé.
Giống! Giống quá!
Đặc biệt là Tô Tiểu Bảo, dáng vẻ này so với Tần tiên sinh thời niên thiếu, quả là giống như từ một khuôn tạc ra vậy.
Ngũ quan của Tô Bối có lẽ là giống mẹ đẻ của chúng hơn một chút, thế nhưng, đôi mắt cô bé lại vô cùng giống với tiên sinh, đặc biệt là màu mắt, quả đúng là giống y hệt.
Đôi mắt mà có màu trà nhạt này rất là hiếm thấy.
Chẳng trách hôm nay lúc Trần Đức dắt đứa trẻ qua đây, nhắc tới nguyên nhân thì ấp a ấp úng, hóa ra lại có một đống nguyên nhân như vậy!
Tiên sinh lại có hai đứa con lớn như thế này rồi!
Nếu không phải là tận mắt chứng kiến, bác Phúc cũng không dám tin chuyện này.
“Nói như vậy thì, ba ba mà các cháu muốn tìm chính là Tần tiên sinh, đúng không?”
“Dạ”, Tô Bối gật gật đầu: “Mặc dù rất khó giải thích, thế nhưng Tần tiên sinh chính xác là cha của chúng cháu.”
Khác với sự nghi ngờ của Tần Thiệu và Trần Đức, bác Phúc chưa từng trải qua nhiều những tính toán trong thương trường như vậy, vì thế, không cần đợi Trần Đức đi điều tra gì cả, trong lòng bác Phúc gần như đã tin lời của Tô Bối rồi.
Dĩ nhiên, xuất phát từ suy nghĩ thận trọng, Phúc bá quyết định rằng có lẽ là nên đợi sau khi Tần tiên sinh quay lại sẽ hỏi han một chút.
Có điều, lúc nhìn lại hai đứa bé Tô Bối, nét mặt của bác Phúc đã thay đổi.
Trước đó mặt dù ông ta thấy hai đứa bé này đáng thương, cũng chỉ cho rằng xuất phát từ sự đồng cảm giống như những người bình thường khác mà thôi.
Vậy mà sau khi biết được hai đứa bé này cực kỳ có khả năng là cốt nhục thân sinh của tiên sinh, thì ánh mắt mà bác Phúc nhìn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo lại lộ rõ ra vô vàn tình yêu thương của một bậc bề trên.
——
Bác Phúc bắt đầu hỏi về thân thế của hai người Tô Bối.
Ngoài giấc mơ đó ra, còn có một nguyên nhân chân chính đó là dắt Tô Tiểu Bảo đến tìm cha, những thứ khác, Tô Bối không hề giấu diếm.
Nghe được thân thế của hai chị em, trong lòng bác Phúc cũng thấy thương xót vô cùng.
“Những điều mà các cháu kể với ông, tiên sinh cũng biết chứ?” Bác Phúc hỏi.
“Biết ạ.” Những chuyện này, dân phòng ở đồn cảnh sát trước đó đã nói hết với Trần Đức rồi.
“Tiên sinh nói sao?”
“Tần..., ba ba hình như không hề tin lời cháu nói.” Tô Bối cụp đôi mắt xuống, thấp giọng nói.
Tần Thiệu người này, khiến cho người ta rất khó nhìn thấu được suy nghĩ.
Chỉ xét về biểu hiện của Tần Thiệu hôm nay thôi, kỳ thực rất khó để phán đoán đối phương nghĩ gì về hai đứa bé này.
Có điều, Tô Bối vẫn có thể cảm nhận được một chút thông qua nét mặt và giọng điệu nói chuyện của Tần Thiệu, biết được thái độ không quá muốn tiếp nhận chúng của đối phương.
Hơn nữa cũng không tin lời cô bé nói.
Có điều, không tin cũng chẳng sao.
Đọc qua tiểu thuyết, Tô Bối cũng xem như là khá hiểu về con người của Tần Thiệu: Nói ông ta mất hết tính người là có hơi khoa trương, có điều, cũng chính xác là một người không hề có tình cảm.
Vì vậy, Tô Bối một khi bắt đầu thì không hề trông đợi nhận được tình yêu của cha từ đối phương, chỉ cần đợi ra kết quả kiểm định, ông ta đồng ý chu cấp cho bọn họ những chi tiêu cơ bản, cần thiết cho việc trưởng thành là được rồi.
Tô Bối cụp mắt xuống suy nghĩ, bộ dạng này lọt vào trong mắt của Phúc bá liền có chút đáng thương.
“Đừng lo, đợi tiên sinh quay lại, các cháu lại cùng tiên sinh nói chuyện đàng hoàng.”
Nghe thấy vậy, trong mắt Tô Bối liền sáng lên: “Lúc nào ba ba quay lại ạ?”
“Cái này…….tiên sinh có một số việc cần xử lý, tối nay có lẽ không về đâu. Không chỉ tối nay, tiếp sau đó hình như tiên sinh còn phải đi sang thành phố khác một vài ngày."
Bác Phúc nói xong, trên khuôn mặt Tô Bối hiện lên vẻ thất vọng.
“Tiên sinh xong việc sẽ quay lại, các cháu cứ yên tâm ở lại trong nhà này đi, có chuyện gì thì cứ tìm bác, hoặc là tìm tiểu Trần, chính là người hôm nay đã đưa các cháu tới đây.” Bác Phúc nhìn Tô Bối an ủi, nhìn Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu không nói tiếng nào, rồi lại dơ tay ra xoa xoa đầu cậu bé.
Cậu thiếu niên bình thường kiêu ngạo, hiếm lắm mới có lúc đỏ mặt như lúc này.
…