Chương 439: Na Na cùng học viện Sử Lai Khắc

An Bội Cửu nhìn về phía Na Na, "Đi tới nơi đóng quân của chúng ta, hay là..?"

Lam Hiên Vũ đã tiếp lời nói: "Na Na lão sư, chúng ta đã đặt một phòng cho người ở khách sạn học viện rồi”

An Bội Cửu trở lại nhìn về phía hắn, nói: " Khách sạn Sử Lai Khắc sao?"

Lam Hiên Vũ gật gật đầu.

An Bội Cửu cười nói: "Sử Lai Khắc thế nhưng là thánh địa trong suy nghĩ của tất cả hồn sư đấy. Có thể ở tại đó thật là một vinh dự. Không biết có thể an bài thêm một phòng để ta trải nghiệm chút ko?”

Lam Hiên Vũ nói: "Có lẽ có thể a. Bất quá ta phải hỏi trước, học viện gần đây có rất nhiều phụ huynh học sinh tới, không biết có còn phòng trống hay không?"

Na Na nhìn thoáng qua An Bội Cửu, thản nhiên nói: "Vậy đi học viện Sử Lai Khắc a."

An Bội Cửu nhìn ánh mắt bình tĩnh của nàng, gật đầu: "Tốt. Đi học viện Sử Lai Khắc."

Ngân Dực Thiên Sứ khởi động, thân xe vững vàng mà yên tĩnh, giống như là đang lướt đi, chạy trên đường cao tốc tới thành Sử Lai Khắc.

Lam Hiên Vũ nói: "Ba, mẹ, Na Na lão sư, cả dì An nữa, ta cùng Thiên Thu đã đặt món ăn ở khách sạn trường học rồi, đợi một lát chúng ta đến có thể trực tiếp đi ăn cơm. Sau đó buổi chiều mang mọi người đi thăm ký túc xá của chúng ta. Ký túc xá học viện rất tốt."

"Tốt!" Nam Trừng cười nói: "Đã sớm nghe nói học viện Sử Lai Khắc là đệ nhất học viện liên bang, ta rất muốn đi xem một chút. Tại đây không khí thật tốt, phi thuyền cũng có cảm giác không giống với lúc trước. Mẫu Tinh thật đúng là Mẫu Tinh a!"

Lam Hiên Vũ nói: "Đúng vậy a! Mẫu Tinh sinh mệnh năng lượng đặc biệt dồi dào, nhất là học viện Sử Lai Khắc chúng ta, có Vĩnh Hằng Chi Thụ cùng Hải Thần Hồ, sinh mệnh khí tức cực kỳ nồng đậm, ở chỗ này sinh hoạt cùng tu luyện đều là rất hiệu quả đấy."

Na Na nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng có chút thất thần, nàng mờ mịt cảm giác được, tựa hồ chính mình đối với nơi này rất quen thuộc.

Nàng nghĩ thầm, có lẽ bởi vì lúc trước mình được phát hiện ngay tại Mẫu Tinh, cho nên đối với nơi này có cảm giác như vậy. ”Học viện Sử Lai Khắc” , mấy chữ này làm cho nàng có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu.

An Bội Cửu đương nhiên không phải là bằng hữu của nàng, đây là nhân viên chính thức an bài cho nàng cùng đi. Thậm chí lúc trước ở trên phi thuyền vũ trụ nàng còn chưa thấy qua vị này.

Nàng đưa ra đề nghị, muốn tới học viện Sử Lai Khắc thăm đệ tử của mình. Từ khi bị giám sát đến nay, mỗi ngày nàng đều trải qua thập phần cuộc sống yên tĩnh, chưa bao giờ có vấn đề gì. Sau khi chính thức tiến hành nghiên cứu và thảo luận, quyết định chấp thuận đề nghị của nàng. Dù sao, hòa nhập vào xã hội cũng là tốt cho sức khỏe tinh thần của con người, mà muốn hòa nhập thì phải có mối quan hệ giữa người với người. Hơn nữa, yêu cầu của Na Na cũng không quá đáng, từ khi thức tỉnh đến nay, những người nàng tiếp xúc nhiều nhất chính là gia đình Lam Hiên Vũ cùng với đệ tử của nàng tại học viện.

Lần này chính thức mới phái An Bội Cửu đi cùng nàng đến đây, chủ yếu là bởi vì lúc trước Na Na ngẫu nhiên để lộ ra thực lực cường đại, nguyên bản người giám sát nàng có chút chịu ko nổi.

Ngân Dực Thiên Sứ vững vàng chạy đến trước cổng chính học viện Sử Lai Khắc. Lam Hiên Vũ đưa ra thẻ học sinh của mình cùng giấy chứng nhận cư trú của gia đình đã đăng ký, lúc này bọn hắn mới có thể tiến nhập học viện Sử Lai Khắc. Bất quá phải đi bộ vào.Bởi vì phương tiện ko phải của học viện ko thể đi vào học viện Sử Lai Khắc, đây là quy định.

Khách sạn Sử Lai Khắc cách cổng vào ko xa, đi vài phút là đến.

Lam Hiên Vũ đi an bài chỗ ở cho An Bội Cửu, nếu đã là bạn của Na Na lão sư, hắn tự nhiên sẽ cố gắng hết sức. Cũng may khách sạn vẫn còn phòng trống, bình thường mỗi một gã đệ tử có thể xin hai phòng mỗi tháng, với điều kiện là có lý do cụ thể.

Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu cộng lại có thể xin bốn phòng, lúc này thêm An Bội Cửu cũng chỉ mới có ba gian mà thôi, vậy là đủ rồi.

Tiến hành thủ tục nhận phòng, Nam Trừng cùng Lam Tiêu thu dọn hành lý, Lam Hiên Vũ liền đưa bọn hắn tới nhà hàng, Na Na cùng An Bội Cửu thì là do Đống Thiên Thu dẫn đi, mọi người tại nhà hàng tụ họp.

Mọi người ăn đương nhiên là đồ ăn ngon nhất của khách sạn Sử Lai Khắc, Lam Hiên Vũ hiện tại ko thiếu tiền. Hơn nữa giá cả đồ ăn ở Sử Lai Khắc cũng không cao.

An Bội Cửu vừa ăn cơm, không khỏi tự đáy lòng cảm thán nói: "Thật không hổ là Sử Lai Khắc a! Tại đây sinh mệnh khí tức xác thực là quá nồng đậm rồi. Chúng ta sinh thời hối tiếc lớn nhất chính là năm đó không thể thi đậu học viện Sử Lai Khắc."

Lam Hiên Vũ kinh ngạc mà nói: "Dì An, người cũng là hồn sư sao?" Từ trên người An Bội Cửu, hắn không cảm nhận được bất kỳ dao động hồn lực tồn tại.

An Bội Cửu mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy a! Ba mẹ của ngươi ko phải cũng đều là hồn sư sao? Thật hâm mộ các ngươi a! Có thể thi vào Sử Lai Khắc, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng. Các ngươi cuộc thi khảo thí cuối kỳ lần này như thế nào?"

Lam Hiên Vũ cười nói: "Cũng tạm a."

Đống Thiên Thu nói: "Hắn đứng thứ nhất."

An Bội Cửu sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn Lam Hiên Vũ lập tức có chút thay đổi. Học viện Sử Lai Khắc là địa phương nào? Đó tuyệt đối là nơi tập hợp của những thiên tài, có thể giành được vị trí thứ nhất trong học viện, cho dù là ở ngoại viện, cũng là tuyệt đối ưu tú, là thiên tài trong thiên tài. Cái này thật sự là tiền đồ bất khả hạn lượng rồi.

"Thứ nhất sao? Con trai, ngươi thật sự là quá tuyệt vời." Nam Trừng vui mừng quá đỗi, hướng Lam Hiên Vũ giơ ngón tay cái lên. "Mẹ muốn thưởng cho con."

Lam Hiên Vũ cười nói: "Mẹ thưởng cho con cái gì a? Nhưng thật ra là đoàn đội chúng con đứng thứ nhất, không phải một mình con."

Nam Trừng nâng mặt con trai, trên hai gò má dùng sức hôn một cái, "Thưởng cho ngươi một cái hôn của mẹ. "

Lam Hiên Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ, "Vậy cũng là ban thưởng a! Con cũng thưởng cho mẹ thoáng một phát." Nói xong, hắn đã hôn một cái lên má Nam Trừng.

Sau đó hắn giơ tay lên, trên tay hào quang lập lòe liên tục, nguyên một đám bình thủy tinh bị hắn lấy ra từ Vòng Tay Trữ Vật trên cổ tay.

Sau khi cuộc thi cuối kỳ chấm dứt, Nguyên Ân Huy Huy đem Vòng Tay Trữ Vật cho hắn rồi, thuận tiện để hắn mang theo các loại kim loại hiếm đi rèn.

"Đây là nước Hải Thần Hồ, con dùng huy chương Sử Lai Khắc đổi đấy. Ba, mẹ, Na Na lão sư, dì An, mọi người nếm thử đi. Nó có thể bổ sung sinh mệnh năng lượng, tối thiểu có thể trì hoãn sự lão hóa a."

"Nước hồ có thể trực tiếp uống sao? Có vệ sinh không vậy?" Nam Trừng có chút nghi hoặc cầm qua một bình thủy tinh nhìn nhìn.

An Bội Cửu vẻ mặt kinh ngạc, " Nước Hải Thần Hồ, ta nghe nói rất quý đấy. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy. Nam phu nhân, đây cũng không phải là vấn đề vệ sinh hay không vệ sinh, chỉ có trong học viện Sử Lai Khắc mới có thể có được. Cái này nếu bán ở bên ngoài, chỉ sợ một bình như vậy giá cả đã là trên trời rồi. Hiên Vũ nói không sai, ko chỉ kéo dài tuổi thọ, còn có thể trợ giúp tu luyện."

"Ta đây thử xem." Nam Trừng mỉm cười, mở cái chai ra uống một ngụm.

Nước hồ có vị ngọt thoang thoảng, thanh mát, lập tức một cỗ mát lạnh thấm vào ruột gan, để cho nàng có cảm giác sảng khoái, thư thái, không khỏi toát ra vẻ kinh ngạc, "Thật sự rất đặc biệt a!"

Mấy người khác cũng uống, An Bội Cửu vẫn bình tĩnh, nhưng Na Na lại có chút kinh ngạc xuất thần, từ sau khi tới đây, nàng vẫn luôn có cảm giác hoảng hốt.

Sau khi ăn cơm xong, Na Na cũng chưa có nói gì nhiều, Lam Hiên Vũ nhìn xem nàng bộ dạng thất thần cũng chỉ cho rằng nàng có chút mệt mỏi.

"Ba, mẹ, Na Na lão sư, mọi người có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Lam Hiên Vũ hỏi.

Nam Trừng cười nói: "Uống nước Hải Thần Hồ của ngươi, hiện tại ta một chút mệt mỏi cũng không có. Đi xem ký túc xá của ngươi một chút đi, nhìn xem chỗ ở con trai của ta."

Lam Hiên Vũ nhìn về phía Na Na, "Na Na lão sư, ngài thì sao?"

Na Na nói: "Ta cũng không phiền, đi cùng một chỗ a."

"Vâng."

Rời khỏi khách san, mọi người chỉ có thể đi bộ. Học viện Sử Lai Khắc là một thế giới màu xanh tràn đầy sinh mệnh khí tức, bởi vì ngoại viện đã nghỉ rồi, trong học viện càng lộ ra vẻ đẹp tĩnh mịch. Bước chầm chậm trên sân trường, cảm thụ được sinh mệnh khí tức nồng đậm đến từ chính Hải Thần Hồ, Lam Tiêu, Nam Trừng đều cảm thấy đặc biệt thoải mái.

An Bội Cửu thỉnh thoảng toát ra vẻ cảm thán, học viện Sử Lai Khắc, thật không hổ là nơi để cho người người hướng tới a! Năm đó, chính mình thật sự cũng chỉ thiếu một chút là có thể thi đậu rồi.

Nàng không nói ngoa, đây đúng là thiếu sót lớn nhất trong cuộc đời của nàng.