Lam Tiêu cùng Nam Trừng tự nhiên cũng nhìn thấy con trai của họ, Nam Trừng đem hành lý ném cho chồng, hai ba bước đã chạy tới, ôm lấy nhi tử. Sau đó ngay trên mặt Lam Hiên Vũ hôn lấy hôn để.
"Mẹ nhớ con muốn chết."
Lam Hiên Vũ mặt có chút đỏ. "Mẹ. . ."
Nam Trừng vành mắt đỏ lên, ôm con trai rõ ràng cao lớn hơn một chút, suýt nữa rơi lệ, "Cao, thế nhưng mà gầy a! Nhất định rất mệt mỏi phải ko?"
"Không có, không mệt." Tựa ở trong ngực mẹ, Lam Hiên Vũ giống như là có chỗ dựa vào, ngoài miệng nói không mệt, nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ yếu ớt bình thường hắn ko có.
Lam Tiêu lúc này cũng đã đi tới, ánh mắt hiền hoà, xoa đầu Lam Hiên Vũ: "Cao hơn rất nhiều."
Lam Hiên Vũ nói: "Ba, mẹ, đây là Thiên Thu. Mọi người đã gặp qua."
Đống Thiên Thu một mực ở bên cạnh nhìn, trong nội tâm thật sự là tràn đầy hâm mộ.
Lam Tiêu hướng nàng nhẹ gật đầu, nhìn xem cô nương này, trong nội tâm không khỏi kinh diễm. Tuy Đống Thiên Thu tuổi còn nhỏ, nhưng con gái luôn phát triển sớm hơn so với con trai đấy, đã có dáng vẻ của một tuyệt sắc mỹ nữ.
Nam Trừng lúc này mới phát hiện còn có Đống Thiên Thu, lập tức buông lỏng tay đang ôm Lam Hiên Vũ, "Ai da, Thiên Thu càng ngày càng xinh đẹp rồi, ta ko nhận ra đấy." Vừa nói, nàng vội vàng tiến lên giữ chặt tay Đống Thiên Thu, càng xem càng hài lòng.
"Con chào chú, con chào dì." Đống Thiên Thu khuôn mặt ửng đỏ nói.
Nam Trừng nói: "So sánh lần trước cao hơn ko ít nha. Thật sự là càng ngày càng đẹp rồi. Hiên Vũ tiểu tử thối này có hay bắt nạt ngươi ko? Nếu có nói cho dì, dì thay ngươi đánh hắn."
"Có. Hắn thường xuyên bắt nạt con." Đống Thiên Thu trên mặt toát ra một tia giảo hoạt.
Lam Hiên Vũ mở to hai mắt nhìn, "Ngươi thật đúng là không khách khí. Nàng đây là đang vu oan cho con nha!”
"Khách khí cái gì? Ngươi sao có thể bắt nạt cô nương người ta?" Vừa nói, Nam Trừng nâng lên một cước đá vào mông con trai.
“Phụt..” Đống Thiên Thu cười cười, dương dương đắc ý nhìn Lam Hiên Vũ.
Lam Hiên Vũ có chút ủy khuất nhìn xem nàng, "Mẹ là mẹ của con. Sao lại hướng cùi chỏ ra ngoài vậy!"
Nam Trừng hừ một tiếng, "Ta cái này không gọi là cùi chỏ hướng ra ngoài, đây là đang giúp ngươi hiểu đấy. Ta đi đâu mà tìm được một cô nương tốt như Thiên Thu đây."
Đống Thiên Thu khuôn mặt đỏ lên, "Dì. . ."
Nam Trừng cười nói: "Dì biết rõ, các ngươi còn nhỏ. Không gấp, không gấp. Dù sao các ngươi mỗi ngày đều ở cùng một chỗ học tập. Đúng rồi, Na Na lão sư của ngươi lúc nào đến?"
Lam Hiên Vũ nói: "Chắc cũng sắp đến rồi. Thời gian phi thuyền vũ trụ của nàng đến cũng giống của mẹ."
Nam Trừng nói: "Đã rất lâu không có gặp nàng rồi."
Đúng lúc này, ánh mắt Lam Hiên Vũ vô thức nhìn về phía lối đi, phảng phất bên trong dường như có một loại lực lượng đặc thù dẫn dắt ánh mắt của hắn.
Một đạo thân ảnh xuất hiện bên trong lối đi. Một thân đồ thể thao màu đen bình thường, đội mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ sụp xuống, trên mặt mang theo khẩu trang màu đen.
Ngay cả một bộ trang phục bình thường như vậy, cũng khó che giấu phong thái của nàng. Dáng người thì không cách nào che giấu rồi, khí chất cũng thế. Thân ảnh thon dài chậm rãi mà đến, nàng tựa hồ cũng cảm nhận được sự tồn tại của Lam Hiên Vũ, vô thức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời trong veo như thủy tinh nhìn chăm chú bên này.
Bốn mắt nhìn nhau, Lam Hiên Vũ nhịn không được hô lên, "Na Na lão sư." Một bên hô hào, một bên dùng sức hướng Na Na vẫy tay.
Na Na trong ánh mắt hân hoan, bước chân rõ ràng nhanh hơn. Đã lâu không gặp, nàng còn ăn mặc như vậy, nhưng nhìn thoáng qua Lam Hiên Vũ vẫn có thể nhận ra nàng.
Đi cùng Na Na còn có một người, một cô gái cũng mặc đồ thể thao, nhìn qua chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, hết thảy đều lộ ra rất bình thường, trong đám đông không có chút nào nổi bật.
Mái tóc dài màu bạc được Na Na cột thành đuôi tóc, phần ngọn tóc dài đến gần bắp chân, mặc dù vậy trông nàng vẫn cực kỳ xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt người khác.
Na Na bước nhanh về phía trước, Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu cũng đã xông ra ngoài. Hai người một trái một phải, ôm lấy cánh tay Na Na.
Na Na mỉm cười ôm bọn hắn, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ, "Đều cao lớn rồi đây này."
Hít hà mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, Lam Hiên Vũ trong lòng ko khỏi kích động "Na Na lão sư, Na Na lão sư, ta rất nhớ người a!"
Nam Trừng đứng cách đó không xa nhìn, không khỏi có chút ghen tị, đụng đụng bên người Lam Tiêu, "Tiểu tử thúi này, như thế nào ta cảm thấy hắn cùng Na Na so với ta còn thân hơn."
Lam Tiêu vô thức mà nói: "Bản năng mỗi người đều ưa thích cái đẹp."
"Ý ngươi là sao? Ngươi nói là ta không đủ đẹp hả?" Nam Trừng thò tay dùng sức véo một phát ngay bên hông lão công, Lam Tiêu đau đớn, lúc này mới tỉnh lại, vội vàng thu liễm tâm thần, hướng thê tử cười làm lành. Hắn cũng cảm giác bị khí chất của Na Na chấn nhiếp.
"Xin chào." Na Na cũng nhìn thấy bọn hắn, chủ động đi đến trước, mỉm cười hướng bọn hắn gật đầu thăm hỏi.
"Na Na, đã lâu không gặp, cám ơn ngươi đến thăm Hiên Vũ." Nam Trừng đi đến trước cùng nàng ôm một thoáng. Tuy trong nội tâm nàng đối với dung mạo của Na Na quả thực là có vài phần ghen ghét, nhưng càng nhiều nữa vẫn là cảm kích, lúc trước nếu không có Na Na, việc tu luyện của Lam Hiên Vũ đã trực tiếp xảy ra vấn đề rồi.
Na Na mỉm cười nói: "Ta cũng rất nhớ bọn hắn. nhân tiện lần này kiểm tra một chút tiến độ tu luyện của bọn hắn sau khi đi vào Sử Lai Khắc học viện như thế nào."
Đống Thiên Thu thè lưỡi, "Lão sư, ngài mới đến đã muốn kiểm tra chúng ta à?"
Na Na sờ lên đầu của nàng, "Đúng vậy a! Nhìn xem các ngươi tiến bộ nhanh không. Cảm giác vẫn là rất nhanh đấy."
Lúc này, người phụ nữ đi cùng Na Na đã tới bên người nàng, thấp giọng nói: "Đi trước a, xe của chúng ta đã đến."
"Ừm." Na Na gật đầu.
"Na Na lão sư, vị này là ai vậy?" Lam Hiên Vũ hỏi.
Na Na mỉm cười nói: "Đây là bạn của lão sư, theo ta cùng đi đấy."
Người kia nhìn xem Lam Hiên Vũ, rồi lại nhìn Đống Thiên Thu, trên mặt toát ra vẻ mĩm cười: "Chào các ngươi, ta là An Bội Cửu, là bạn của Na Na. Rất hân hạnh được biết các ngươi. Nghe nói các ngươi đều là học sinh giỏi của Sử Lai Khắc học viện đây này."
"Chào dì." Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu đồng thời hướng nàng chào hỏi.
An Bội Cửu nói: " Mẫu Tinh bên này chúng ta đã có xe, không bằng cùng một chỗ ngồi xe của chúng ta đi."
"Được!"
Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu là ngồi phương tiện công cộng đến đấy, có xe đương nhiên là tốt nhất.
Bọn hắn ra khỏi trung tâm du hành vũ trụ, một chiếc hồn đạo ô tô cũng đã chờ sẵn bên ngoài rồi, chiếc xe hơi này toàn thân hình giọt nước cực kỳ mượt mà, thân xe rất dài, nhưng lại không để cho người ta có cảm giác cồng kềnh.
Bọn hắn vừa đến, hai bên cửa xe cũng đã hướng lên, lộ ra không gian rộng lớn bên trong.
Lam Hiên Vũ kinh ngạc nói: "Đây là Ngân Dực Thiên Sứ sao?" Ngân Dực Thiên Sứ là loại xa xỉ nhất trong các phương tiện đc sản xuất hàng loạt của liên bang, được xưng là tác phẩm nghệ thuật di động. Không chỉ có thể chạy trên mặt đất, nó còn có thể phi hành trên không trung. Tốc độ thậm chí có thể so sánh với hồn đạo chiến cơ.
Đương nhiên, nó không có khả năng chiến đấu như hồn đạo chiến cơ.
Phiên bản này của Ngân Dực Thiên Sứ có thể đồng thời dung nạp tám hành khách, ghế da nặng màu yên ngựa, phối hợp với các chi tiết trang trí bằng gỗ sồi trắng, tạo nên vẻ quý phái và sang trọng.
Nam Trừng cùng Lam Tiêu liếc nhau, bọn hắn biết rõ một cỗ Ngân Dực Thiên Sứ như vậy có giá bao nhiêu tiền đấy. Ít nhất phải 400 vạn đồng liên bang. Còn không tính phụ kiện xa xỉ kèm theo. Là hồn đạo ô tô sang trọng nhất. Bạn của Na Na có vẻ rất có tiền a!
"Mời lên xe." An Bội Cửu mỉm cười, làm một cái động tác mời. Có thể nhìn ra được, nàng đối với Na Na rất tôn trọng.
Mọi người lên xe, Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu ngồi một hàng, Na Na cùng An Bội Cửu ngồi một hàng, vợ chồng Nam Trừng, Lam Tiêu ngồi một hàng.
Cửa xe đóng lại, đem thanh âm ngoại giới hết thảy ngăn cách. Phía trước truyền đến giọng của người lái xe, "An tổng, chúng ta đi đến chỗ nào trước?"