Chương 9: Kinh ngạc

Nhìn thấy con sói muốn đánh tới, con thỏ dùng sức nhảy thẳng lên không trung, tránh đi công kích sói con.

Hai lỗ tai thỏ va chạm vào nhau, không khí xung quanh ngưng tụ lại, hóa thành vô số bụi trắng trong suốt, miệng mở to, nhìn thấy bên trong tụ ra một quả cầu nước màu xanh dương.

Trong suy nghĩ của con thỏ trắng, nếu như lần này đánh thắng một con có phẩm chất cao hơn một bậc, sẽ tạo ra danh tiếng rất tốt trong tộc bầy, nếu như giết được con sói này, trở về càng có mặt mũi trong gia tộc, đến lúc đó sẽ có biết bao nhiêu thỏ cái tới ôm ôm, nghĩ tới đây vô cùng kích động.

Trên không trung, vô số bụi trắng rơi vào quả cầu nước, từ từ biến thành băng, vô số quả cầu băng hướng về chỗ con sói vừa đứng.

Mà sói con cũng không chậm trễ, liên tục né tránh toàn bộ cầu băng, đúng lúc này, con thỏ đã ở phía sau lưng sói con, dùng hai cái răng cửa chuyên cạp củ cải hằng ngày, táp tới.

Bởi vì thân thể của thỏ lớn hơn so với sói con, con thỏ vô cùng có lòng tin, nó sẽ chiến thắng.

Sư tử vồ thỏ, cũng phải cần dùng toàn lực, sói con đúng là kinh nghiệm đi săn còn quá kém, ngu ngốc nhào tới, còn không có đầu óc, chỉ dùng nhanh nhẹn là không dùng được, phải có đầu óc một chút.

Sói con nhe răng nhìn chằm chằm con thỏ, đã thấy hai cái răng cửa kia cạp vào bên hông.

Sói con nhảy ra phía sau một khoảng, biết rằng bản thân nó đã chủ quan, hai mắt nhìn chằm chằm đang muốn tìm ra nhược điểm của con thỏ trắng.

Cùng lúc, con thỏ cũng đang ngó chừng sói con, nhưng vẻ mặt phần nhiều là đắc ý.

Nhìn thấy sói con vẫn chậm chạp đi tới đi lui, con thỏ không kiên nhẫn, phát động công kích trực diện, mà trùng hợp hướng của sói con, nằm một đường thẳng tới chỗ Lâm Trần.

Trên đầu con thỏ lại ẩn hiện một trang sách mờ ảo.

“Phốc” Miệng con thỏ há ra, một luồng súng nước bắn thẳng về phía sói con.

Kết quả, sói con toàn thân hứng chịu đòn tấn công, cả người bay thẳng về phía sau, mà đúng lúc cũng bay thẳng về phía Lâm Trần.

Hắn cũng không phải là sói, cũng không thể phản ứng kịp để né đi, một bên nhìn phía trước, một bên tính toán thời gian hồi phục Thủy thuẫn, súng nước càng ngày càng gần, Lâm Trần cùng lúc đó, trong tâm niệm mở ra quyển sách, đưa tay ra trước, để xem Thủy thuẫn có thể nào ngăn cản lại một chút lực lượng của súng nước không.

Súng nước chuẩn xác trúng bàn tay của Lâm Trần, mà nhờ Thủy thuẫn, lực bắn tới cũng giảm mạnh, dòng nước đang muốn tiến thẳng vào đầu Lâm Trần, thì một cơn gió mang theo lá cây từ đâu cắt ngang ở giữa dòng nước.

Bao nhiêu nước đang bắn thẳng trước mặt Lâm Trần giờ yếu ớt rơi thẳng vào người hắn.

Lâm Trần sửng sờ.

Hắn phát hiện, cơn gió lùa theo lá kia chính là do sói con phát động, hiện giờ hắn mới thấy rõ, ngoại trừ phần lông màu xanh lá ra, phần đuôi của sói con rất giống một cây chổi nhỏ, từ mông đi xuống đuôi có vài chiếc lá ở đó, bên mặt trên còn có hai cái gai.

Sói con xoay đuôi vào mặt đất, đang ngưng tụ ra không ít gió đẩy súng nước có thỏ trắng đi.

“Hay lắm!” Lâm Trần vô tình phản ứng, mặt mũi hết sức kích động.

"! !" Nghe được tiếng động lạ, hai thú nhao nhao nhìn qua Lâm Trần, cảnh giác nhìn hắn, nhe răng, mắt lộ ra hung ác.

“Ặc, không phải…” Cảm nhận được ánh mắt của hai con thú không thiện, Lâm Trần tranh thủ thời gian bắt đầu lui lại.

Không để ý rằng, quyển sách lại ở phía dưới chân.

Nhìn thấy Lâm Trần lui lại, hai thú chậm rãi hướng về Lâm Trần đi tới, đồng thời hai thú cũng đề phòng lẫn nhau, bọn chúng là muốn tiêu diệt nhau, cũng muốn giải quyết luôn nhân loại này.

Bầu không khí hết sức nghiêm trọng, Lâm Trần lui về phía sau mấy bước, sói con lúc này vẫn đứng ở chỗ cũ, còn con thỏ thì lại nhảy tới vị trí sói con.

Đúng lúc này, quyển sách《 Biên Cứu Sư 》để dưới đất phát sáng, trong ánh sáng trắng còn có từng tia từng tia ánh sáng xanh dương và đen phát ra, cùng đúng lúc Lâm Trần vừa miêu tả ngoại hình sói con xong.

Sói con chỗ đứng bởi vì vừa lúc ngay chỗ quyển sách, trực tiếp bị vô số ba loại ánh sáng bao phủ, giống như tia nước quấn quanh cơ thể nó.

Chờ tới lúc sói con kịp phản ứng lại, bốn chân đã bị vô số ánh sáng lôi kéo, không thể động đậy, nó há miệng hướng về mấy tia sáng cắn tới, muốn bản thân có thể cắn đứt hay không. Ai ngờ "Rắc" bốn tiếng cùng phát ra, bốn cái răng nanh trực tiếp bị tia sáng làm gãy.

"Ô ô." Sói con thống khổ kêu, bây giờ vẻ hung ác không còn mà thay vào đó là bộ dáng đáng thương.

Mà con thỏ nhìn thấy cảnh này, lại giật thót tim, vội vàng quay đầu, dùng sức nhảy ra xa, nhìn thấy có vài tia sáng xanh dương bay qua tới, dọa thỏ trắng sợ phát khiếp, nó cũng không cảm giác được tia năng lượng này là cái gì, tranh thủ thời gian, dùng sức nhảy, vì sợ chết, lấy hết sức lực từ khi còn bú bình cho tới nay mà chạy trốn.

Mà Lâm Trần cũng bị sợ một màn này, cũng vội vàng bước lui thật nhanh, nhìn thấy tia sáng đen lại chậm rãi đi tới hắn, hắn cũng sợ.

Nhưng có điều, Lâm Trần không thấy tia sáng này có ác ý gì với hắn, chẳng những không ác ý, còn có cảm giác rất thân quen, ánh sáng đen bay bổng nhẹ quấn quanh cánh tay hắn, giống như đang chữa thương, hắn có thể cảm nhận được, ma lực trong cơ thể đang dần hồi phục.

Cảm giác này hắn nhớ tới kiếp trước, lúc hắn còn làm một tên thực tập sinh về thu thập thông tin, cảm giác sung sướng khi mới vừa được đi làm ngày đầu tiên.

Nếu tia sáng này đã không có ác ý, Lâm Trần cũng yên lòng hưởng thụ.