Chương 8: Đúng là quả báo

Tuy rằng không thấy con thỏ trắng, nhưng Lâm Trần cũng không dám thiếu cảnh giác, quỷ biết con thỏ này linh trí đã mở, không biết có khi đang trốn đâu đó, chờ hắn tới mà ám sát.

Tất cả chuyện này phát sinh hết sức kỳ lạ.

Ban đầu, hắn rõ ràng là vào cánh cửa khảo nghiệm chức nghiệp, tiếp theo đó lại bị cuốn sách [Biên Cứu Sư] này kéo vào không gian khác.

Mà rừng rậm thảo nguyên này cũng không phải là một nơi quá nhiều dã thú, có lẽ bởi vì không phải phía sau rừng rậm, đoạn này chỉ mới là một phần bên ngoài rừng rậm mà thôi.

Cho nên, giả thuyết hắn bị truyền tới không gian khác, chắc chỉ bốn phần, còn lại là bị truyền tống tới một nơi nào đó ở Hồng Thiên, bởi vì vừa rồi hắn có thể dùng tới thủy thuẫn.

Vừa rồi nhìn vào bảng thông tin cá nhân, hắn rõ ràng nhìn thấy thanh năng lượng từ trước tới nay mất tích, giờ đã hiện ra, 20/50 MP, suy ra, một lần dùng thủy thuẫn tiêu tốn 15 MP(ma năng).

Phía dưới hệ liệt nguyên tố thủy, đã có thêm một kỹ năng, thủy thuẫn.

Thủy thuẫn: Đem hơi nước trong không khí ngưng kết một lớp khiên, bao bọc xung quanh cơ thể, hấp thụ 20 + ((3% x Cấp Thủy hệ) + %Cấp Nghề x Cấp Kỹ Năng).

Đương nhiên hắn chưa có nghề.

Cũng chưa rèn luyện thủy hệ, cho nên không cấp kỹ năng, mà nguyên tố thủy đương nhiên là một.

Vì thế Thủy thuẫn yếu như vậy.

Có lẽ cũng do một phần huyết thống của thân thể này, cha hắn thiên phú về phòng ngự, mẹ hắn thiên phú về chúc phúc, có thể nói thủy thuẫn là một kết hợp của phòng ngự và chúc phúc!

Vừa đi vừa suy nghĩ, ma thú hay ma linh ở thế giới này, so sánh với sức mạnh hệ nguyên tố của một nhân loại, nhân loại thua.

Biết rằng con thỏ vừa rồi hơn cấp hắn có thể là một hoặc hai, tuy nhiên rõ ràng, cảm nhận được cầu tuyết kia lợi hại, nếu ăn đủ ba viên, chắc chắn sẽ tệ hại không tưởng, vừa rồi chỉ mới xẹt qua một chút mắt cá chân, trên da đã xuất hiện vết xước đỏ lớn. Nếu trước đó Daniella không chúc phúc cho hắn, mắt cá chân hiện giờ phế rồi, đau và không nhấc chân lên nổi.

Qua hơn mười phút, không gặp động tĩnh gì, xác định con thỏ đã không ở lân cận quanh Lâm Trần, hắn trực tiếp ngồi ở trên mặt đất, thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ bụng đói rã, cả người suy nhược, cảm giác càng thêm khó chịu.

Ngồi xuống lúc lâu, Lâm Trần lại nghe tiếng ục ục ở bụng, lần nữa quyết tâm đi tìm cái gì đó ăn.

Vẫn là ở đoạn giữa thảo nguyên và bìa rừng, cũng chỉ có một người Lâm Trần đi dạo, sau khi nghĩ kỹ không phải bản thân lại xuyên không qua một không gian khác, tâm tình rất tích cực.

Lại phát hiện có một cây phía trên có rất nhiều trái cây, mà hắn không biết rõ trái cây này tên gì, sở dĩ muốn sinh tồn, đã thử ăn qua, cho tới khi nửa phút thời gian trôi qua, bụng chưa từng phát sinh chuyện gì tồi tệ.

Cây thực vật này mọc ra trái cây có phần đơn giản, toàn thân cây cao khoảng bốn mét, không thấy bất kỳ hoa nào, nhưng lại có trái cây có thể ăn, phải nói rất xum xuê.

Mà hình dáng này, trong vô thức Lâm Trần đã thấy qua…

Ăn khoảng mười phút liên tục, Lâm Trần mới ngừng lại, hơi nghỉ ngơi một chút, lại bắt đầu hành trình.

Đi không lâu, nhìn bụi cỏ phía trước mắt có gì đó không đúng, phía trên bụi cỏ thế mà có một cánh tay người, tay còn nắm một túi da. Tuy hắn khiếp sợ trong lòng, nhưng vẫn bình tĩnh kéo từng ngón tay, thu lấy vài đồng bạc, hai đồng vàng.

Hắn chỉ đơn giản nghĩ bản thân bị truyền tống, nếu tìm được thôn làng có thể mau chóng trở về Thành Bạch Vân.

Thời gian lại trôi qua,

Giờ phút này Lâm Trần sớm đau nhức cả người, hắn thật sự nhớ tới phòng ngủ của hắn, dù sao ước muốn của hắn lúc xuyên không tới đây, cũng chỉ là ăn rồi ngủ chờ chết.

“Cạch!”

Đột nhiên, Lâm Trần nghe được một âm thanh rất nhỏ tiếng va chạm, hơn nữa phía trước hình như còn có chói mắt ánh sáng chớp nháy.

Lâm Trần nhanh bước chân đi tới, hình như cảm giác chân cũng không phải quá mệt mỏi.

Đi đến gần nơi cũng phải mất mười phút, mơ hồ nhìn thấy một động vật bốn chân, bởi vì ngược gió, cho nên động vật kia cũng không có phát hiện có nhân loại đi về phía nó.

Rút kinh nghiệm trước đó, Lâm Trần đi tới khoảng cách cái bóng bốn chân vài mét, thì ngừng lại, nếu tới gần thêm nữa có thể khó bảo toàn tính mạng.

Bất quá này khoảng cách này đã đủ để Lâm Trần nhìn tình huống trước mắt.

Phía trước là một động vật bốn chân, vừa giống chó vừa giống sói, như thế nào lại có một con sói con lại không đi theo bầy đàn, sói không phải là loài sống quần cư sao?

Hắn không suy nghĩ tới vấn đề tại sao, mà lại cảm giác con sói con này cũng rất quen.

Phía trước có tổng cộng hai con vật, trừ bỏ con sói con vừa mới nhắc tới ra, chính là một con thỏ, Lâm Trần nhìn dáng vẻ bặm trợn này, liền nhớ tới con thỏ lúc nãy vừa mới đả thương hắn.

Gặp được con sói con này, nó đúng là gặp quả báo.

Hai con động vật hoàn toàn không biết ở bên người chúng, cách đó không xa có một nhân loại đang thăm dò.

Cả hai nhìn chằm chằm đối phương lẫn nhau, nếu như con thỏ trắng không phải vô tình đột phá đến Sắt cấp 3, thì con thỏ trắng này đã xong đời với con sói con Đồng cấp 1 này rồi.

Nó may mắn nhờ đẳng cấp cao hơn, con sói con này giống như còn ở kỳ Ấu Thú.

Có lẽ là ra ngoài chơi bời, vô tình gặp phải con thỏ này.

Gió tiếp tục thổi, đột nhiên, sói con vồ tới con thỏ trắng.