Chương 7: Thủy thuẫn

Chuẩn bị đứng dậy, Lâm Trần mới phát hiện, trên tay còn nắm lấy một quyển sách, cúi đầu nhìn kỹ, một quyển sách cao khoảng ba bốn mươi centimet, có viền màu xanh kim loại sáng bóng, đường cong viền xanh kim loại chạy dài uốn lượn tạo thành một ký hiệu kỳ quái ở giữa, thoạt nhìn cực kỳ huyền bí.

Mà lật lại mặt kia, bên trên rõ ràng ba chữ《 Biên Cứu Sư 》, chữ Hán, chữ của thế giới kiếp trước, tay dùng sức, phát hiện không thể mở ra quyển sách này, một lúc sau, dù làm cách gì cũng không mở được.

Lâm Trần im lặng, cơ bản có thể xác định, sở dĩ hắn ở đây, chắc chắn có liên quan tới quyển sách này.

Xoa nhẹ huyệt thái dương, không hề tưởng tượng nổi, mới vừa rồi còn ở đại lục Hồng Thiên, chờ báo tin vui cho cha mẹ kiếp này, chớp mắt lại đi tới một không gian khác.

Mà đang suy nghĩ, bụng lại phát ra tiếng “Ục ục”, việc cấp bách hiện tại là tìm cái gì đó ăn.

Lâm Trần nhíu mày nhìn quần áo xơ xác, nhăn nhúm, chỉ lắc đầu mặc kệ.

Hiện tại tình huống trước mắt chưa biết chuyện gì, cũng không thể bận tâm chuyện nhỏ nhặt được.

Nhìn bầu trời, mặt trời ở phía trên cao và rất sáng, không giống thế giới quỷ yêu gì, nhanh chóng đi tìm gì đó lót dạ, tốt nhất là có thể tìm người nào đó, sống, ở, thế, giới, này.

Đi mãi đã hai tiếng đồng hồ, thảo nguyên vẫn cứ mênh mông, hai hàng cây hai bên đều giống nhau không có gì mới lạ.

Nhớ người xưa có câu “Đi vào rừng rậm xa hun hút”, đúng thật, vấn đề này hắn lắc đầu không tự đùa nữa.

Xem sắc trời có chuyển động, chắc chắn không gian này có ngày và đêm, đêm nay ngủ trong rừng rậm thảo nguyên, nếu lại tìm không thấy đồ ăn, chắc chắn sẽ mãi mãi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng ở đây.

“Xào xào ~”

Đang liếc nhìn trái phải, Lâm Trần nghe được tiếng kêu, trái phải nhìn, cũng không có cái gì phát hiện, dưới chân là đất, xung quanh là cây, xung quanh cây um tùm bụi cỏ.

“Xào xào ~”

Còn đang nghĩ cơ thể suy yếu do bụng đói, có thể tai nghe nhầm, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy âm thanh.

Lâm Trần nghe rất rõ, tiếng này giống như tiếng kêu của một con nào đó không phải dã thú đáng sợ.

Tiếng kêu cứ xuất hiện, Lâm Trần dựa theo âm thanh chạy nhanh theo, cho tới khi nghe âm thanh phát ra to hơn, bắt đầu cẩn thận đi chậm.

Nhìn ngó suốt hai giờ toàn cây xanh thật cao, gỗ toàn là gỗ, vỏ cây dày cộm tay, hắn đã phát ngán, đã có lúc muốn leo lên một cái cây để nhìn xung quanh, nhưng căn bản không có sức và thân cây quá trơn.

Hắn cũng không hy vọng chỉ vì leo cây mà trượt chân té, thế là chết ở trong không gian này.

Lâm Trần cố tình đi nhẹ, nhưng đem bước chân thật nhanh, âm thanh hiện tại chỉ loáng thoáng bên tai khoảng ba mét.

Lúc này hắn rốt cuộc thấy rõ chủ nhân tiếng kêu này là gì rồi, đó là một con thỏ trắng lồng xù.

Cảm giác thần bí lúc trước đã không có, mà trong mắt hắn lại biến thành cái khác.

Không có đoán sai, trong mắt Lâm Trần nhìn con thỏ, chỉ thấy một con thỏ quay.

Rón ra rón rén đi tới.

Lâm Trần cho rằng khoảng cách không sai biệt lắm, thì nghe được một tiếng “Răng rắc”, hình như thứ gì đó bị đạp vỡ, chuyện này thật không tốt, không kịp tự hỏi, Lâm Trần bổ nhào nhảy ra.

Nghe được phía sau có thanh âm phát ra, con thỏ đột nhiên nhảy một cú ngược ra đằng sau, một cái nhảy nhảy đã một mét xa, sau đó vài cái nhảy tiếp, sau đó mới quay lại phía sau nhìn thử xem, phát hiện một nhân loại.

“Nhân loại thật là đáng giận.”

Con thỏ nhíu mắt nhìn, trong lòng nghĩ, hơn nữa nhân loại này rất yếu nhược, ngang nhiên dám khiêu khích bổn thỏ đại gia, đi tìm chết.

Chỉ thấy con thỏ há miệng, một tia sáng màu xanh lam ngưng tụ, bên trong bắn ra ba quả cầu tuyết, một hình parabol cực điểm, ngắm chuyển đến vị trí của tên nhân loại kia.

Nhìn thấy con thỏ trắng, bên trong miệng ngưng tụ ra cầu tuyết, Lâm Trần cả người trợn tròn mắt, một màn này hắn biết không gian này có ma thú.

Chờ đến khi một quả cầu tuyết tới gần trước người,Lâm Trần mới vô ý sử dung hệ liệt nguyên tố Thủy (dùng thủy đi, dịch skill tiếng việt nó ghê quá), không kịp nghĩ đến quá nhiều, thân thể Lâm Trần hơi phát sáng.

“Thủy Thuẫn”

Cùng lúc cầu tuyết đầu tiên chạm tới thủy thuẫn, lớp thủy thuẫn rung lắc nhẹ, sau đó vỡ tan.

Mà Lâm Trần cũng vừa phát hiện ra, khi hắn dùng thủy hệ nguyên tố thôi thúc trong cơ thể, trước mắt giống như nhìn thấy một quyển sách hư ảo, ở giữa in nổi biểu tượng hệ thủy, vô số trang sách lật tới cuối cùng, một dòng thần chú duy nhất có thể dễ dàng đọc được, chính là Thủy Thuẫn.

Mà hắn cũng không có thời gian mơ mộng nhiều, vội vàng lùi về sau vài bước, nhưng không may, một quả cầu tuyết lại tiếp tục bắn vào đúng vị trí mắt cá chân, kết quả Lâm Trần té ngã trên đất.

Nhưng bất quá, có chuyện kỳ diệu xảy ra, vết thương ở mắt cá bị một dây leo nhỏ từ đâu hiện ra, che đắp lại vết thương.

Lâm Trần vừa lăn tròn một bên, vừa nhìn vào bảng thông tin cá nhân.

Đó là hiệu quả của Thùy Chung Chúc Phúc và Oa Ngưu Chúc Phúc, vĩnh viễn giảm đi cảm giác đau đớn 40% và 20%, vì thế hắn không có cảm giác đau, cả hai kỹ năng chúc phúc này còn có tác dụng chính, luôn miễn dịch với trạng thái ủ rũ, luôn tươi tỉnh.

Sau khi lăn vào bụi cỏ, đứng lên niệm một câu Thủy Thuẫn, nhanh chóng cầm lấy một khúc gỗ, chạy tới chỗ con thỏ, kết quả, chỉ thấy đất xanh, con thỏ sớm đã chạy đi đâu không biết.