Chương 29: Kiu Lơ

Trong căn phòng rộng rãi của Quy gia hơn 20 người đang ngồi. Chính giữa là Quy Đầu cùng Bạch Xà, hàng bên trái là trưởng lão của Quy tộc và Xà tộc, bên phải là đám người Bạch Long.

- Quy gia chủ thấy đề nghị của ta thế nào?

Quy Đầu nhìn xuống đám trưởng lão mà nói.

- Các vị ta biết trong lòng các vị có nhiều thắc mắc. Chúng ta đang yên ổn ở đây tại sao lại muốn rời đi. Để ta nói cho các vị nghe trướcu đây chúng ta từng sống trong Huyền Vũ thành chắc các vị đều biết. Từ khi Huyền Vũ tộc huyết mạch biến dị sinh ra Quy Tộc, địa Quy

tộc cùng Xà tộc thì Quy tộc và Xà tộc đã bị đuổi ra khỏi đó mà đến nơi xa xôi này. Ta muốn hỏi các vị có thấy hài lòng khi ở đây không?

Đám trưởng lão không nói gì. Đương nhiên không ai thích ở chỗ này cả. Quy Đầu ánh mắt nhìn xa xăm mà nói tiếp.

- Ta luôn có một mong muốn đó là một ngày sẽ quay trở về Huyền Vũ thành. Hiện tại ta may mắn mà được Huyền Vũ tổ tiên Truyền thừa nên mong muốn đó càng trở nên mãnh liệt. Các vị tin tưởng ở nơi ta, ta sẽ đưa tất cả mọi người trở về đó. Thế nhưng lúc này Thần Long giáo quá mạnh mẽ, chúng ta muốn thực hiện điều đó thì khó hơn lên trời nếu chỉ dựa vào thực lực cá nhân. Ta nghĩ các vị đã nghe nói chuyện của Bạch Hổ và Long tộc, bây giờ Thần Long giáo cũng muốn diệt trừ Phượng Hoàng tộc, đến khi đó chưa biết khi nào chúng sẽ dẫn người mà xéo nát nơi này. Vì thế ta mong các vị tin tưởng, nếu như các vị không thể 1 lòng ta cùng vợ ta sẽ từ bỏ chức vị gia chủ này mà tự mình thực hiện hoài bão. Ta hỏi một câu các vị có bằng lòng không.

- Bằng lòng bằng lòng.

Cả đám đều nhao nhao, có huyền vũ dẫn dắt ý chí mọi người đều tăng lên mãnh liệt.

Quy Đầu phấn chấn nói.

- Tốt lắm, truyền lệnh của ta. Mọi người chuẩn bị đồ đạc nửa tháng nữa lên đường. Chúng ta sẽ đi đường biển thẳng đến Phượng Hoàng Tộc. Chúng ta sẽ chống lại Thần Long giáo. Chúng ta sẽ lấy lại vinh quang của Huyền Vũ tộc. Chúng ta sẽ lấy lại vinh quang của Tứ thần thú.

- Lấy lại vinh quang!

Lấy lại vinh quang!

Trong phòng mọi người đều bị lời nói hùng hồn của hắn hấp dẫn, không khí sôi sục niềm tin tất thắng.

- Mọi người nhanh về chuẩn bị.

- Vâng gia chủ.

Đám trưởng lão lục tục mà rời đi, trong phòng nghị sự chỉ còn mấy thanh niên trẻ tuổi. Quy Đầu ngồi phịch xuống ghế khẽ lắc đầu.

- Cái ghế gia chủ này thật khó mà ngồi. Cha ta ông ấy thế mà đã sớm bỏ đi để ta lại gánh vác. Thật mệt mỏi a.

Bạch Long điềm đạm nhìn hắn cười rồi nói.

- Ta thấy ngươi rất khí phách nha. Giờ mọi chuyện đã xong chúng ta cần đi trước báo tin. Ta, Hắc Long, Phong Thần, Phong Linh sẽ đi trước. Mọi người ở lại cùng Quy Xà trấn di chuyển sau. Quy Đầu thời gian gấp gáp chúng ta đi trước.

- Ta tiễn các ngươi.

- Không cần. Ngươi cũng cần lo chuyện trong tộc.

4 người cất bước rời đi hướng Phượng Đô mà đến, cùng lúc đó Phượng Tường và Bất Lực thì lại đang đến nơi này.

Trên đường Phong Linh chợt hỏi.

- Bạch Long sao huynh không dẫn Thu Hoa Thu Nguyệt đi cùng? Không phải tình cảm các người rất tốt sao?

Bạch Long chỉ lắc đầu, Phong Thần ra hiệu cho Phong Linh bảo nàng đừng hỏi nữa, Phong Linh lè lưỡi cười.

—————-

- Bất Lực chúng ta sắp đến chưa?

- Theo như bản đồ chừng 10 ngày nữa.

- Ừm. Trên đường đừng để thiếp gặp tên Thần Long giáo nào.

Bất Lực chỉ biết lắc đầu, trong 2 ngày di chuyển họ đã giết không ít hơn 500 trên Thần Long giáo rồi.

- Không phải ta cản nàng thế nhưng lần này ra ngoài liên lạc không nên để lộ ra quá nhiều. Nếu không không chỉ chúng ta nguy hiểm mà ngay cả mọi người cũng thế.

- Ừm thiếp sẽ cố kìm chế. Thế nhưng mấy ngày nay không được chàng chăm sóc kĩ cho nên trong người thiếp rất bực bội. Bọn Thần Long giáo đen đủi mà thôi.

- Hề hề yên tâm sau chuyến này ta sẽ để nàng thỏa mãn.

————-

Đám người Bạch Long sau khi rời khỏi Quy Xà đảo đã bật chế độ đồ sát. Trên đường đi bất kể gặp tên Thần Long giáo nào đều bị họ xử lí. Tất nhiên ban đêm họ mới ra tay. Thần Long giáo gần đây rất hoang mang các cứ điểm đều phải co cụm mà phòng ngự. Tin tức về mấy sát thủ bí ẩn rất nhanh đã truyền về.Long Ngạo Thiên đang rất tức giận. Ngay cả số lượng hình dáng cũng không biết. Mỗi thành trì lại bị giết vài chục người, số lượng không đáng vào đâu thế nhưng tác dụng gây hoang mang lòng người của nó lại cực kì kinh khủng. Chỉ có duy nhất 2 đầu mối . Phía Bắc thì bị một kẻ dùng kiếm 1 kẻ dùng thương ám sát, phía nam thì bị 1 tên dùng chân 1 tên dùng tay. Tất cả sát thủ không có mang theo bất cứ tuyệt kĩ nào để mà dò la. Mạng lưới tình báo lúc này đang hoạt động hết công suất.

- Đcmn nữa. Bố mà tìm được thì chúng mày muốn chết cũng đ-e được đâu.

Long Ngạo Thiên gầm lên.

- Các ngươi trong vòng 3 ngày phải tìm được bọn chúng nếu không chết hết đi.

Đám thuộc hạ sợ hãi mà rút lui, trên người kẻ nào mồ hôi lưng cũng không ngừng chảy ra. Giáo chủ này nổi tiếng hiếu sát đấy nếu không phải bên cạnh còn có anh trai hắn ngăn nhiều thì đám thuộc hạ ít tên còn nguyên vẹn lắm.

- Ngạo Thiên bình tĩnh lại, đệ nhìn bản đồ, vị trí và thời gian, nếu như ta tính toán 2 ngày nữa cúng sẽ tụ lại ở Nam Hoa thành.

- Khiêm Địa ý huynh là?

- Không phải chúng thích giết người của Thần Long giáo sao, đã thế cho chúng cơ hội.

- Được đệ nghe huynh. Gọi Tử Vong và Sát Thần đến đây. Ta muốn xem mấy thằng học đòi làm sát thủ này gặp 2 sư tổ sát thủ sống kiểu gì khà khà khà.

- Ngạo Thiên đệ ít dùng Sát Thần thôi, tên đó đã dính quá nhiều chướng khí cần phải luyện hoá nếu không dễ bị phản phệ lắm.

- Dạ đệ sẽ chú ý. Mà sao huynh lại đoán ra được?

- Cũng không khó hiểu lắm, đệ còn nhớ vụ trong sa mạc không?

- Dạ, đến giờ đệ vẫn còn tức giận đây.

- Long tộc thì ta không nói nữa, thế nhưng Huyền Vũ thì sao? Chỉ có 3 tộc có khả năng Địa Quy, Quy và Xà tộc. Đệ xem con đường này, không phải là từ Phượng Hoàng tộc đến Quy Xà trấn sao?

- Đúng vậy để đệ phái người đến san bằng Quy Xà trấn.

- Ta thấy không cần. Từ phía Phượng Hoàng tộc thì ta có thể hiểu, bọn chúng cùng chúng ta chắc chắn chiến tranh thế nên cử người quấy rối là đúng, thế nhưng từ phía của Quy xà Trấn ta nghĩ khi quân đến nơi thì nơi đó đã không 1 bóng người thế nên không cần phí công.

- Nhưng.

Long Khiêm Địa vỗ vai Long Ngạo Thiên cười nói.

- Bọn chúng đi đâu ta có thể đoán.

- Phượng Hoàng tộc.

- Xem ra không phải đệ chỉ biết mỗi giết chóc. Phượng Hoàng tộc ta nghĩ sẽ rất khó nhằn đấy, Phượng Liên Sơn địa thế quá hiểm trở nhưng nếu mà đệ có thể phá núi mà vào như vậy.

Khiêm Địa lão già trên miệng cười đầy âm hiểm.

- Các ngươi mời Khoan trưởng lão đến đây, gọi thêm cả Lựu trưởng lão đến.

——————

- Thằng ăn mày đến đây làm gì mau cút.

Một tên cao lớn nhưng lại mặc một bộ quần áo bình thường rách rưới.

- Này đừng bao giờ khinh thường người khác. Tôi trả tiền đầy đủ.

Tên rách rưới ném tiền ra, chủ tửu điếm lấy cho hắn mấy vò rượu cùng đồ ăn nhưng vẫn rất khinh bỉ mà nói.

- Tiền trao cháo múc nhanh cút. Ám quẻ bố nãy giờ.

Tên rách rưới cầm cái đùi gà cho vào mồm nhai ngồm ngoàm miệng vẫn vui vẻ nói.

- Tốt, ta nhớ, đồ ăn rất ngon nhưng nhân phẩm mày thì như cái đầu b-ai.

Tên chủ quán tức giận lồng lộn lên gọi người đánh cho tên rách rưới 1 trận. Tên rách rưới vẫn cười tươi chẳng hề có ý né tránh.

Bụp bụp bụp bụp

4 tên phục vụ không ngừng dùng gậy phang mạnh vào người tên rách rưới nhưng hắn ngoài chịu đòn ra thì chỉ cười.

Xoẹt

4 cái đầu lăn lông lốc trên đất. Tên chủ quán và những người khác đều sợ vỡ mật. Tên chủ quán lắp bắp cả kinh.

- Ngươi ngươi.

- Cuộc đời như 1 bản tango tao lùi một bước thì mày chỉ được tiến 1 bước hiểu không thằng l-n.

- Hiểu hiểu.

- May hôm nay bố đang ăn chay nếu không chúng mày ngủ với giun hết rồi.

- Dạ dạ.

- Đay là bố xin chứ bố không cướp mang hết rượu cùng tiền bỏ vào nhẫn trữ vật. Nhanh lên bố đ-o rảnh nhà bao việc.

- dạ dạ.

Tên chủ quán ngoan ngoãn mà làm theo, lúc này giữ mạng mới quan trọng, 3 đồng bạc lẻ thì tính toán gì nữa.

Tên rách rưới nhanh chóng mà đi trên con đường mòn miệng không ngừng nghêu ngao.

- cô đơn cô đơn từng chiều

Nhớ em nhớ người dấu yêu....

Khi nhìn thấy bóng hắn đi khuất tên chủ quán trên mặt mới có chút máu. Dưới chân hắn đái mẹ nó ra quần. Một tên khách vỗ đùi nói

- Ta biết hắn là ai rồi hắn gọi là Kiu Lơ mới xuất hiện 3 ngày trước ở phía Tây. Thằng này chuyên giả nghèo giả khổ rồi cướp sạch những chỗ hắn qua, hắn chuyên nói một câu đừng bao giờ khinh thường người khác. Con mẹ nó khi nãy quên không nhớ kịp ra.

- Kiu Lơ à, cái trên nghe lạ hoắc.

- Chắc hắn là dân nơi khác đến.

- Thôi lần sau thấy mấy thằng kiểu này tránh xa nó ra.

- Đúng thế mà giữ mạng.

Cái tên Kiu Lơ kia lại đi thêm nửa ngày nữa thì lại vào 1 quán ăn.

- Ông chủ cho tôi rượu ngon, mồi ngon.

- Có ngay.

- Ồ thịt chó vị không tệ.

Hắn ăn uống no nê rồi trả tiền.

- Không cần vị cô nương xinh đẹp kia đã trả rồi.

Tên chủ quán chỉ vào 1 người con gái xinh đẹp trẻ trung cực kì khêu gợi. Cô ta chỉ khẽ mỉm cười đã đốn ngã hàng loạt tên sắc lang ở đó. Cử chỉ của cô ta rất phong tao nói một chút thô nói gọi là đĩ thoã.

Kiu Lơ nhìn thoáng nàng 1 cái gật đầu rồi rời đi. Tầm này rượu say thì kiếm chỗ ngủ chứ gái gú gì tầm này.

- Huynh đài xin dừng bước a.

Cô gái nhẹ nhàng phi thân chắn trước mặt Kiu Lơ. Nàng nhìn khuôn mặt bặm trợn với 1 vết bỏng lớn kéo từ thái dương xuống qua ngực trái của hắn rồi mỉm cười đầy thân thiện.

- Chuyện gì?

- Ây huynh đài nói chuyện gì mà cục súc thế.

- Nhanh mẹ lên, tao còn kiếm chỗ ngủ, đang say đừng có động vào thằng này, bố chưa biết ngán ai.

Nhìn thái độ của hắn như vậy vô số ánh mắt bất mãn được ném cho hắn.

- Ta muốn cùng huynh bàn chút chuyện thế nào?

- Bàn bàn cc, tránh ra cho bố kiếm chỗ ngủ. Bố có súng bố lại rút ra bắn chết mẹ mày giờ.

Hắn xô cô gái ra tìm đến một cái miếu hoang rồi nằm co ro trên miệng rất nhanh đã phát ra tiếng ngáy to rõ ràng rành mạch.

Sáng hôm sau ngủ dậy thấy trên người có 1 cái chăn vẫn còn có mùi hương thơm ngát, thấy vướng víu hắn vứt mẹ nó đi,đứng dậy vươn vai lôi ngay 1 bình rượu mà tu ừng ực.

- Rượu ngon. Hôm nay thời tiết máu l-n này nên kiếm gì ăn nhỉ?

- Huynh đài ta mời ngươi ăn thế nào?

Vẫn là cô gái xinh đẹp hôm qua đang mỉm cười với hắn.

- Con hồ li tinh này có gì nói mẹ đi.

- Ây huynh đài. Thôi được rồi ta nói luôn. Ta muốn thuê vệ sĩ ta nuôi ăn ở uống rượu trả tiền theo tháng thế nào?

- Nói thế mẹ từ hôm qua đi. Đi ăn thôi đói đ-o chịu được rồi.

Cô gái mỉm cười rồi cùng hắn rời đi. Nhìn bóng lưng hắn đi trong lòng nàng thầm than.

“ Ta thật vất vả tìm chàng, thế mà chàng giờ thay đổi quá.”

Nhìn cô gái vẫn đang im lìm đứng đó hắn cằn nhằn quát.

- Nhìn cái l-n à, còn không nhanh đi?

- Ta xin lỗi. Ta tên Hồ Mị Nhi còn huynh đài.

- Kiu Lơ thích thịt chó tơ nhưng đ-o thích lá mơ.

- Ồ ta biết một quán cầy tơ rất ngon.

- Đi thôi kể lể đ-o gì nữa.

Cô gái lắc đầu ngán ngẩm đành dẫn đường phía trước hắn. Vào đến quán rồi nhanh chóng gọi đồ.

Nàng và hắn ngồi cùng nhau thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của người khác.

- Nhìn nhìn cái l-n à mấy thằng kia. Nhìn đểu bố móc mẹ mắt mày bây giờ.

Hắn cáu gắt chửi um lên.

Lúc này có 5 ae siêu nhân bàn bên đi tới muốn dạy dỗ lại trên Kiu Lơ này, chỉ thấy hắn đứng dậy rồi ngồi xuống 5 cái đầu đã lăn lông lốc trên sàn.

Vô số tiếng hét kinh hãi vang lên, người yếu tim thấy cảnh ấy trực tiếp ngất đi.

- Đm ngu còn thích đánh đu ọe ọe. Chủ quán làm ăn kiểu đ-ở gì đây cho lông l-n cho khách ăn à.

Chủ quán hốt hoảng mà đi tới rối rít van xin.

- Đm nôn tiền ra đây.

Lại một màn cướp bóc khác hắn hài lòng rồi đi, Hồ Mị Nhi đi cạnh hắn xấu hổ muốn chết.

- Xấu hổ đ-o gì. Đi cùng được thì đi không đi thì cút.

Không đợi cô có đồng ta hay không hắn đã rời đi.

- Này Kiu Lơ ta muốn đi Nam Hoa thành.

- Dẫn đường đi theo sau ăn l-n à.Nam Hoa thành.

- Bất Lực tìm chỗ nghỉ đi chàng.

- Ừ. Ta thấy bên kia có một khách điếm nhìn cũng ổn.

Theo hướng Bất Lực chỉ hai người nhanh chóng mà đi tới. Bên trong lúc này đang sảy ra 1 màn cự cãi giữa chủ khách điếm với 1 tên ăn mặc cực kì rách rưới, bên cạnh hắn là một cô gái cực kì xinh đẹp. Thế nhưng với Bất Lực chỉ có Phượng Tường cùng mẹ nàng mới có sức hấp dẫn được hắn.

- Đm chúng mày làm ăn bố láo vừa thôi. Bố mày tuy bẩn nhưng bố có tiền, đuổi đuổi khách cái l-n à. Đm chúng mày bỏ kiểu khinh người ấy đi bỏ đi mà làm người. Đcm bỏ ra bỏ ra bỏ ra bạn ây, con mặt L-n này để im cho tao chửi, mày sợ cái đầu bò-i gì mấy loại làm ăn thất Đức này. Đm nhà chúng mày nữa đm cái khách điếm rẻ rách củ l-n này.

Cái tên đang không ngừng chửi bậy chính là tên Kiu Lơ của chúng ta. Khi hắn đến thuê phòng thì bị chủ khách điếm miệt thị mà đuổi ra cho nên hắn mới sửng cồ lên như thế.

Hồ Mị Nhi thì đang kéo hắn rời đi mà không được. Sau 2 ngày đi chung tên Kiu Lơ này ngoài ăn chùa, cướp của thì có 1 tính là rất thích cà khịa.

Bất Lực thấy vậy thì lên hoà giải.

- Thí chủ chuyện gì buông được thì nên buông a.

- Hoà thượng ngươi không biết. Thằnng mặt l-n này khinh người quá đáng lắm. Ta hỏi ngươi giờ nó khinh rẻ ngươi là hoà thượng ngươi chịu được không thế mà nó dám khinh rẻ bộ quần áo của ta. Đm nó nữa ta vẫn trả tiền chứ đ-o có ăn quỵt thế mà thằng mặt L-n này cứ cố tình nhìn người ta qua vẻ bề ngoài. Đây mà đ-o phải trong thành thì ta đập mẹ quán nó đi rồi.

- Thí chủ bình tĩnh a. Đâu còn có đó thịt chó phải có lá mơ.

- Ha hoà thượng chúng ta lại chúng sở thích nha. Ta tên Kiu Lơ, thích chó tơ, ghét lá mơ. Đi thôi làm một mẹt ngồi thế nào?

- Được.

- Bất Lực thèm thuồng nuốt nước bọt ừng ựng.