Chương 30: Vây bắt 1

Bất Lực và Kiu Lơ nhanh chóng dắt nhau tìm chỗ nhậu, 1 hoà thượng 1 ăn mày vào quán thu hút rất nhiều ánh mắt kẻ khác.

Tên phục vụ nhanh chóng chạy ra đón tiếp, chủ nơi này đã đặc biệt dặn dò bây giờ có nhiều tên cường giả thích giả dạng đủ loại lắm, thế nên bất cứ khách nào cũng cần đón tiếp nhiệt tình.

- Tốt lấy cho anh tất cả món ngon nhất lên đây. Tiền không phải vấn đề.

Tên Kiu Lơ nói rồi quăng cho tên phục vụ tiền bồi dưỡng, tên này hí hửng mà chạy đi.

- Thí chủ ngươi thật kì lạ nha.

Bất Lực rất ngạc nhiên trước thái độ của Kiu Lơ.

- Hoà thượng không cần ngạc nhiên, tao tuy thích sinh sự nhưng không phải tự nhiên mà kiếm chuyện. Không cản đường tao thì tao không rảnh mà đi quan tâm.

- Ồ, vị thí chủ này rất giống 1 người bạn của bần tăng. Có điều thí chủ bạo lực hơn huynh ấy nhiều.

- Vậy à, tao không quan tâm lắm, ăn uống thoải mái đi.

Khi đồ ăn được mang lên 2 người nhanh chóng mà vùi đầu vào ăn uống.

Phượng Tường nhìn sang Hồ Mị Nhi không nhịn được nữa hỏi.

- Cô nương à ngươi sao lại đi cùng cái thằng vô văn hoá kia vậy?

- Ta cũng không biết, trước đây hắn không có như thế.

- Vậy cô có dự định đi cùng hắn đến khi nào?

- Ta cũng không biết nữa, nếu hắn còn như thế ta sẽ suy nghĩ đến việc rời đi. Còn cô sao lại đi cùng tên hoà thượng kia vậy. Ta thấy hắn đâu có giống với người xuất gia.

Phượng Tường cười nói.

- Ta thì theo hoà thượng, cô cũng đi cùng tên ăn mày. Ây dà nữ nhân đẹp thì đầu óc thường không bình thường.

Hồ Mị Nhi cũng tươi cười mà nói.

- Đúng vậy a.

Trong quán lúc này 2 bàn của Phượng Tường và Hồ Mị Nhi, Bất Lực và Kiu Lơ đều gây chú ý nhất. Phượng Tường và Hồ Mị Nhi thì tột cùng xinh đẹp trong khi 2 tên kia thì ngồm ngoàm mà ăn uống chuyện trò không nể nang ai cả.

- Này các người biết gì chưa?

Một nam tử trung niên có bộ râu quai nón lên tiếng, sau đó có 1 trung niên khác đưa cho hắn 1 kim tệ. Trung niên râu quai nón mỉm cười rồi nói.

- Ta khi nãy biết được, Thần Long giáo trong thành vừa xảy ra chuyện lớn. Đà chủ và 2 tên Đà phó không biết làm sao lại bị Giáo chủ bắt giữ mang về tổng Đà. Nhưng theo ta biết được bọn chúng hình như ém hàng gửi lên Tổng đàn.

- Vị thí chủ chuyện xảy ra lâu chưa.

Bất Lực lên tiếng hỏi cũng ném cho hắn 1 kim tệ.

- Sảy ra sáng nay, dù Thông tin bị phong bế nhưng ta có người quen trong đó mới biết được. Bây giờ trong đó đang rất là hỗn loạn. Thôi ta bán tin xong rồi ta đi trước.

Trung niên râu quai nón nhanh chóng mà rời đi.

Bất Lực trầm ngâm hồi lâu không nói gì. Kiu Lơ trong men rượu ngà ngà hỏi hắn.

- Mày nghĩ cái gì có thể nói ra xem tao có giúp được không.

Bất Lực lắc đầu.

- Chuyện này chỉ sợ thí chủ không làm được.

- Đm đừng khinh thường thằng này, cướp của giết người tao còn dám làm chứ còn chuyện gì không dám.

Hắn nói đến chuyện xấu xa mà không có chút xấu hổ nào. Bất Lực quay sang Phượng Tường hỏi ta kiến, đáp lại nàng gật đầu.

- Chuyện này.

Bất Lực thì thầm vào tai hắn. Kiu Lơ nghe xong hùng hổ nói.

- Đi luôn sợ cc gì. Mày không khinh thường uôang với tao 1 bữa tao sẽ giúp mày 1 chuyện, đi luôn.

- Thí chủ bình tĩnh, chúng ta trước hết cứ ăn uống no say đã.

- Được ăn đi, phục vụ lấy cho anh hai vò rượu nữa.

Kiu Lơ gọi thật lớn.

- Tên đó bị sao vậy, ngoài ăn uống ra thì hắn không có chuyện để làm à?

- Ta không biết sao hắn lại như thế, nhưng mà trước đây hắn tốt lắm, lúc nào hắn cũng vui cười.

Hồ Mị Nhi nét mặt thoáng buồn.

- Chắc có ngày hắn sẽ tìm lại được chính mình thôi.

Phượng Tường vỗ vai an ủi.Ăn no uống say trong men rượu phừng phừng, Kiu Lơ vừa đi vừa chửi um lên. Hắn chửi tất già trẻ lớn bé, đàn ông phụ nữ trẻ em bất kể người nào cản đường hắn.

- Đmm nữa thằng già mày mù à.

- Con đĩ mẹ mày nhanh của ra nhường đường cho bố.

- Đm cái Nam Hoa thành này.

- Đm bọn Thần Long giáo.

Ba người phía sau hắn chỉ biết có lắc đầu.

- Bất Lực chàng nói, thằng bạn nhậu của chàng không sợ chết à.

- Nghe hắn nói hiện tại hắn đang đi tìm chết đấy.

Hồ Mị Nhi bên cạnh bổ sung.

- Đúng thế trong thời gian đi cùng hắn mấy ngày, trừ lúc ngủ ra lúc nào hắn cũng tìm người cà khịa. Kẻ nào nhắm mắt làm ngơ thì thôi chứ mà ý kiến lại là hắn đều ra tay giết hết.

Bất Lực và Phượng Tường nghe thấy đều hít sâu 1 hơi.

- Bất Lực ta đang nghĩ có hắn đi cùng chuyến này không biết là phúc hay họa nữa.

- Dù sao nếu mà có biến thì chúng ta kéo hắn chạy. Ta nghĩ luận về tuổi hắn không sai biệt chúng ta lắm. Thực lực ta không nghĩ hắn mạnh hơn Phi Long.

Bất Lực nói xong tiến lên phía trước cùng Kiu Lơ, nhẹ giọng mà nói.

- Kiu thí chủ, mong ngươi kìm chế một lát, chút nữa vào trong Thần Long giáo thoải mái mà vùng vẫy.

- Kìm cc, mau dẫn ta đến đó các người cút hết để mình ta vào.

Bất Lực thực hết cách khuyên cũng kệ hắn, lùi lại giữ khoảng cách với hắn chừng 200m. Hắn hối hận rồi, tự nhiên tự lành một thằng lạ hoắc rủ đi ăn thịt chó thế đ-o nào ma xui quỷ khiến hắn lại gật đầu cái rụp. 4 người tiến hướng Thần Long giáo mà đi, lúc này khoảng cách còn chừng 5km, nếu tiếp tục chừng nửa tiếng sẽ đến nơi.

- Báo, thám tử hồi báo có một thằng say rượu đang hướng chúng ta đi đến, hắn vừa đi vừa chửi Thần Long giáo xin chỉ thị.

Một giọng nói già nua vang lên.

- Kệ hắn, truyền lệnh xuống bên ngoài cứ tỏ ra lơi lỏng cho ta.

- Dạ rõ.

Tên thuộc hạ đi, 1 giọng nói khàn khàn nghe không rõ tuổi tác lên tiếng.

- Tử Vong tại sao ngươi không để ta trực tiếp ra tay?

Giọng già nua lại 1 lần nữa vang lên.

- Mục tiêu của chúng ta không phải thằng đó. Chuyện này để cho Nam Hoa thành tự xử lí. Chúng ta đến đây để tìm mấy trên sát thủ. Địa lão nói nếu 2 ngày mà chúng không ra mặt chúng ta trực tiếp trở về.

- Nhưng ta rất ngứa ngáy chân tay.

- Sát Thần ngươi cần hạn chế ham muốn lại, nếu không tâm trí ngươi sẽ không thể thanh tỉnh nổi.

- Tử Vong ngươi không hiểu nổi đâu, ta mà không được thấy máu tươi thì toàn thân bứt rứt như có trăm vạn con kiến nhấm nháp vào xương cốt, ta ta rất khó chịu a.

- Ngươi chờ đi, sau chuyến này ta sẽ bảo giáo chủ để ngươi xuống phía Phượng Hoàng tộc, lúc ấy thoải mái để ngươi tha hồ mà giết chóc.

- Tử Vong vẫn là ngươi tốt khè khè.

Hai người Tử Vong và Sát Thần không còn tiếp tục nữa.

Lúc này có 4 thân ảnh đang trong trang phục dạ hành nhìn chằm chằm Thần Long giáo. Bọn họ đang ở trong tầng 3 của một khách điếm lớn.

- Đại ca sao còn chưa xuất thủ.

- Hắc Long đừng vội cẩn thận quan sát đã.

Bạch Long bình tĩnh mà nói, khác với hắn lúc này Hắc Long đanh rất sốt ruột. Mấy lần hành động trước nghiêm ngặt hơn lần này rất nhiều thế mà mỗi lần bọn họ đều có thể giết chết ít nhất trăm người rồi toàn thân trở ra. Thế mà hôm nay chỗ này sơ hở nhiều như thế nhưng Bạch Long nhất quyết không cho hành động.

- Phong Thần ngươi nói với đại ca đi, nhìn xem bọn chúng sơ hở nhiều thế kia.

- Bạch Long nói đúng. Ta có linh cảm không tốt lắm.

Bạch Long cũng gật đầu mà nói.

- Ta cũng thấy có gì không ổn lắm. Chúng ta quan sát cẩn thận thêm chút nữa.

Đúng lúc này một kẻ trang phục rách rưới, say rượu chân lảo đảo đứng trước cửa của Thần Long giáo mà đang hò hét ầm ĩ.

- Đcmcm mấy thằng Thần Long giáo, bố lôi 18 đời chúng mày lên mà đ-t. Ra đây đcmcm nữa, mấy thằng mặt l-n đm chúng mày ra đây cùng bố đánh nhau đi.

Có 20 tên cầm đủ loại vũ khí hướng tên đó mà bao vây.

Bạch Long nhìn 1 vòng rồi nói, các người nhìn bên kia. Nương theo tay hắn chỉ là 1 tên hoà thượng đang đứng giữa hai cô gái xinh đẹp trong đám đông người hiếu kì đang xem.

- Đó không phải Bất Lực sao. Sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Hắc Long trong lòng đầy thắc mắc.

- Phong Linh muội nhanh thay đổi lại trang phục rồi đến gọi hắn lại đây.

Phong Linh rất nhanh đã bỏ bộ trang phục dạ hành đen sì ra mà trở lại với một thân hình xinh đẹp. Nàng nhanh chóng mà đi đến nơi có thân ảnh Bất Lực đang đứng.

Trong lúc nàng đi tên rách rưới đã giải quyết xong 20 người. Lúc này không ngừng có người của Thần Long giáo tràn ra bao vây hắn.

- Tên đó thật quái dị, đệ chỉ thấy hắn dùng tay không mà có thể chém rụng đầu của mấy tên kia.

Phong Thần nhàn nhạt mà nói.

- Hắn không phải dùng tay không, nếu ta không lầm những tên kia không phải bị hắn dùng tay chém rụng mà là bị sát khí của hắn làm rụng đầu.

- Không thể nào, làm sao có thể ngưng thực sát khí được.

Phong Thần vẫn nhàn nhạt đáp.

- Ta không biết hắn làm thế nào, nhưng Dị phong ta hấp thu có rất nhiều sát khí cho nên ta rất nhạy cảm.Mọi người tiếp tục chứng kiến tên rách rưới kia tiếp tục xông thẳng vào trong mà đồ sát lưng tung, tất cả những người đối mặt duy nhất đều có chung 1 số phận là chết.

Bạch Long lắc đầu mà nói.

- Tên này quả thật là ngông cuồng thế nhưng ta qua đó nhận ra vài vấn đề. Phong Thần, Hắc Long 2 người có thấy tên kia quá dễ mà đánh vào không?

- Đó không phải là do mấy trên giáo chúng quá kém.

Lúc này Bất Lực đi đến vỗ vai Hắc Long mà cười lớn.

- Hắc Long gần một tháng không gặp sao ngươi không thông minh thêm chút nào?

- Tên hoà thượng ngươi muốn chết?

Hắc Long nhìn hắn chằm chằm mà nói.

- Thôi đừng cãi nhau nữa, Bất Lực ngươi nói xem.

Bạch Long lên tiếng giải hoà.

- Tên kia gọi là Kiu Lơ là một bạn nhậu ta mới quen. Dù hắn có tính tình rất cục súc nhưng ta thấy hắn có 1 cái gì đó rất quen thuộc mà ta vẫn chưa giải thích nổi. Các người có nhận ra nơi này Thần Long giáo quá yếu không?

Mọi người đều gật đầu, Bạch Long nói tiếp.

- Các ngươi nhìn tên Kiu Lơ sau khi đi vào bọn chúng lập tức giữ khoảng cách mà dụ hắn vào sâu chứ không hề tiếp tục tấn công. Ta nghĩ bọn họ đang che dấu thứ gì đó bên trong.

Một giọng nữ nhân mềm mại vang lên, âm thanh mềm nhũn lòng người.

- Ý ngươi nói khi dụ hắn vào trong bọn chúng mới giết hắn.

Bạch Long gật đầu.

- Không được, ta phải đi cảnh báo hắn.

Cô gái định chạy đi đã bị Phượng Tường ngăn lại.

- Cô đừng ngu như thế. Chạy vào đó chỉ có chết.

- Nhưng mà với ta hắn rất quan trọng. Trước đây hắn đã từng cứu mạng ta, hắn trước đây tốt lắm ta không biết sao hắn bây giờ lại thay đổi. Trước đây hắn không phải tên là Kiu lơ gì đó mà tên gọi là Phi Long.

- Phi Long.

Cả đám người đều tròn mắt mà nhìn nàng. Bất Lực sỗ sàng cầm tay cô gái mà nói.

- Cô mau nói trước đây hắn thế nào.

Cô gái bị Bất Lực bóp tay đau quá la lên.

- Ta nói hoà thượng ngươi làm đau ta.

- Ta xin lỗi.

Bất Lực buông tay nàng ra Hồ Mị nhi nói.

- Ta trước đây được hắn cứu thì lúc đó hắn chỉ 12 tuổi. Lúc đó hắn ở cùng 2 người phụ nữ rất xinh đẹp là mẹ và chị gái hắn. Mẹ hắn tên là Thu Hằng còn chị hắn.

Hồ Mị Nhi chưa kịp nói hết đám người đã giành lời.

- Thuỳ Dung đúng không?

Hồ Mị nhi ngạc nhiên hỏi.

-sao các người biết?

Đám người đều nhìn nhau thắc mắc, nếu như cô gái kia không nói dối thì tên rách rưới kia là Phi Long. Nhưng như vậy làm sao hắn có thể không nhận ra Bất Lực.

- Chuyện này sao có thể? Không phải Đại ca vẫn ở Quy Xà trấn sao?

Bất Lực nhìn đám Bạch Long đầy thắc mắc.

Phong Linh đứng lên nói với hắn.

-Bất Lực ca ca, Phi Long đại ca 10 ngày trước tự nhiên rời đi rồi.

Bạch Long sau một hồi trầm ngâm hắn nói.

- Ta không dám chắc chắn khẳng định tên kia có phải Phi Long không. Nếu hắn là Phi Long ta Bất Lực ngươi nói ngoại hình của tên đó và Phi Long có giống nhau không?

Bất Lực suy nghĩ 1 lát rồi nói.

- Về hình dáng tên đó tuy cao bằng Phi Long nhưng gầy gò hơn, khuôn mặt hắn ta không nhìn rõ được bởi vì cả khuôn mặt của tên đó đều bị bỏng hết.

Hồ Mị Nhi lúc này mới lên tiếng.

- Ta có thể khẳng định hắn là Phi Long, còn có phải Phi Long mà các người biết không thì ta không biết.

Lặng yên không nói câu gì một lúc lâu, Phong Thần bỗng lên tiếng.

- Ta nghĩ tên đó chính là Phi Long. Có điều không biết hắn bị gì nhưng chắc chắn đầu hắn đã xảy ra chuyện.

Mọi người đều trầm ngâm sau câu nói của Phong Thần, Bạch Long điềm đạm mà nói.

- Nếu trong đó là Phi Long thì chúng ta cần phải cứu hắn ra. Mặc kệ đó có phải là bẫy hay không. Chúng ta chia ra làm 3 hướng, ta sẽ đi cùng Hắc Long, Phong Thần và Phong Linh, Phượng Tường và Bất Lực. Phượng Tường , Bất Lực hai người phụ trách phóng hỏa gây rối, ta và Hắc Long sẽ tìm cách cứu người, Phong Linh hỗ trợ Phong Thần cản trở đường lui.

- Thế còn ta?

Hồ Mị Nhi hỏi.

- Cô trước ra khỏi cổng thành ở hướng Tây đợi chúng ta cứu hắn ra cô sẽ mang hắn chạy trốn. Cô làm được không?

-Được.

- Tốt bắt đầu hành động, lần này không phải lén lút nữa. 6 người nhanh chóng thay đồ mà hướng Thần Long giáo đi.Nếu không phải tên kia có thể là Phi Long đám người sẽ không chính diện mà tấn công, khi ấy chắc chắn hành tung của họ cũng bại lộ. Bây giờ đám người không thể tiếp tục bàng quan nếu tiếp tục vào sâu thì không ai có thể dám cam đoan cái mạng của hắn nữa. Giờ đây dù có là cạm bẫy thì họ cũng phải lao vào.