Chương 17: Truyền thừa 1

Xuất hiện trước mặt Phi Long là một mảng trắng xoá, khắp nơi đều là băng. Nơi này làm hắn nghĩ đến Bắc Cực nhưng rất nhanh đã phủ định. Đang là mùa đông Bắc Cực đang chìm trong bóng tối mà nơi đây so với Bắc Cực chỉ có lạnh hơn chứ không có kém.

- Ta chọn Nam Cực các người có ý kiến gì không?

Phi Long nghĩ: “ Quả nhiên là Nam Cực. Lão tổ tông cũng biết chơi đấy, 1 cân 3 tìm đúng nơi lợi thế nhất cho mình.”

- Không thành vấn đề, dù sao cũng 1 vs 3.

Huyền Vũ từ tốn đáp.

- Các người hôm nay dám ăn hiếp hậu nhân của ta. Hay lắm ta sẽ phải thay hắn trút giận.

Bạch Hổ ánh mắt chằm chằm nhìn về phía 3 người.

- Nhiều lời, tới đi.

Chu Tước nóng nảy mà nói.

- Hay lắm, Phi Long cầm lấy.

Bạch Hổ Vứt cho Phi Long 2 bộ vuốt hổ thêm 1 đôi giày rồi nói.

- Bạch Hổ Vuốt, Bạch Hổ Ngoa. Ngươi mang vào.

Phi Long trong lòng mông lưng nhưng vẫn mang Bạch Hổ Vuốt và Bạch Hổ Ngoa vào, trong lòng thầm Thần tổ tiên đúng là chơi lớn, 1 cân 3 mà vẫn tay không tấc sắt. Hắn dựng 1 ngón tay cái về phía Bạch Hổ. Nhưng chưa kịp đắc ý câu nói phía sau đã làm hắn mặt ngắn lại hai chân nhũn ra.

- Lên giành lấy mặt mũi cho Bạch Hổ. Sau 30p mà còn sống thì tặng ngươi 2 thứ này.

- Tổ tông ngài gài ta, đồ lường gạt vị thành niên, ngài cố tình dẫn họ đến triệt hạ ta. Trời ơi có ai không cứu tôi. Thế này là giết người, trả lại cho ngài ta không cần ta cần mạng mình hơn.

Phi Long lu loa lên, đùa cái gì mà độc địa vậy. 2 của đá của Chu Tước đã làm hắn rạn cả xương giờ làm bia nửa tiếng nữa thì chỉ có nước đi bán muối.

- Ngươi không cần cũng được, vậy cứ tay không mà chiến đấu.

Bạch Hổ nói xong, đá cho hắn 1 cái bay về phía 3 người kia đang chờ.

- Nhóc con, đi chết đi.

Chu Tước gầm lên khó thế trên người tăng thêm mấy phần.

- Tiểu tử, ta lâu rồi tay chân chưa được hoạt động. Để ta bồi tiếp ngươi 1 lúc vậy.

Huyền Vũ ôn tồn mà nói, trên người hắn màu đen càng trở nên huyền bí hơn.

Thanh Long không nói gì chỉ uy nghiêm mà gầm lên. Thanh ám chấn động cả không gian.

- 4 người cứ chơi đùa, ta về phế tích canh chừng. Khi nào chơi đùa xong dẫn xác hắn về.

Bạch Hổ cứ thế mà xé rách không gian rời đi trên môi nở một nụ cười mãn nguyện.

Hắn rời đi Phi Long không ngừng chửi rủa trong lòng rõ ràng Phi Long đã gài hắn ngay từ đầu. “Cái gì mà huyết mạch không thuần khiết về sinh con rồi mang nó đến, ta nhổ vào rõ ràng trắng trợn lường gạt dụ hắn mác mưu, cái gì mà các ngươi từng người hay tập thể, trời ạ gặp ngay gã tổ tông giả vờ đường hoàng rồi. Rõ ràng nếu mình không xin xỏ cũng sẽ được cho mà thôi, mình thật quá ngây thơ mà.”

Thở dài một hơi hắn biết mình không thể chạy được , đánh cũng không được. Hắn nhanh chóng thu Bạch Hổ Vuốt cùng Bạch Hổ Ngoa vào nhẫn trữ vật. Nếu hắn chết đi cũng mang theo mấy món đồ này đi luôn. Nhìn sang bên kia hắn cung kính nói.

- Các vị tổ tiên ta không may gặp Bạch Hổ tổ tiên không đứng đắn mà lường gạt, các vị tổ tiên chỉ giáo xin hãy nhẹ tay.

Nói xong hắn huy động lực lượng toàn thân chuẩn bị mà ứng phó.

....

Bất Lực tỉnh lại đã thấy mình nằm trong vòng tay của Phượng Tường. Hai mắt nàng đang nhỏ lệ, từng giọt lệ ấm không ngừng rơi xuống bộ ngực rắn chắc của hắn.

- Ta đang mơ sao?

Hắn thì thào mà nói.

- Ngu ngốc, ai cho ngươi vì ta mà hi sinh hả. Ngươi đã xin phép ta chưa.

Phượng Tường gầm lên đầy hung hãn. Bất Lực lúc này không biết nói sao cho phải nữa. Hắn rời vòng tay nàng nhanh chóng mà đứng dậy, cầm bàn tay mềm mại của nàng hắn nói.

- Ta biết mình rất thấp kém chỉ là 1 tên phế vật ngay cả huyết mạch cũng không thức tỉnh được, ngay cả việc làm đàn ông cũng không làm được. Nàng thì khác nàng quá cao quý kiêu kỳ, nàng là công chúa Phượng Hoàng tộc cao quý. Ta biết hiện tại mình so với nàng như mặt đất nhìn lên trời cao. Nhưng ngay từ khi nhìn thấy nàng ta đã muốn chinh phục, đã muốn ôm nàng trong vòng tay. Dù biết đây chỉ là giấc mơ, ta cũng không bao giờ muốn mình tỉnh lại nữa.

Hắn rất chân thành mà nói.

- Bỏ tay ta raTên ngu ngốc này, tên lừa trọc này. Ngoài việc liều mạng ra ngươi có biết động não không. Ngươi nghĩ chết rồi còn có thể mơ sao?

Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Bất Lực lúc này mới ngẩn ra, đúng rồi như thế mình không chết, ta vẫn còn sống. Vậy mà còn sống rõ ràng hắn đã bị đốt thành tro rồi mà. Từ từ suy nghĩ lại hắn chợt hiểu ra. Đúng thế không phải trong truyền thuyết Phượng Hoàng tái sinh sao, đúng thế huyết mạch của hắn đã thức tỉnh rồi, hắn bây giờ đã là một hỏa phượng hoàng chân chính.

Nhìn thân ảnh đang hung hăng của Phượng Tường hắn tiến lại mà ôm trầm lấy nàng.

- Haha ta thành công rồi, nàng thấy không ta đã là Phượng Hoàng chán chính.

- Bỏ ra ngươi làm ta khó thở quá.

Phượng Tường hung hăng mà nguýt hắn.

- Không ta không buông. Buông nàng ra nàng chạy mất biết tìm ở đâu.

- Tên ngu ngốc này muốn đi ta đã đi từ lâu rồi cần gì chờ ngươi tỉnh nữa.

Hắn buông nàng ra cười hề hề tay cho lên sờ cái đầu trọc của mình. Nhìn hắn như thế nàng bật cười lẩm bẩm.

- Không biết sao ta lại thích tên ngu ngốc này được chứ.

Bất Lực nghe nàng nói vậy nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng hắn hỏi.

- Nói xem nàng đã yêu thằng ngốc này như thế nào.

- Ngươi có nhớ lúc ta tự bạo không? Khi ấy ta tưởng mình đã chết rồi, lúc ấy Chu Tước tổ tiên đã giúp ta hoàn thành công pháp thất lạc của Phượng Hoàng tộc- Phượng Hoàng tái sinh, nhưng lại không cho ta có thể hoàn toàn tỉnh lại. Đó là khi ngươi thấy ta hôn mê nhưng khi ấy linh hồn ta vẫn thấy hết những thứ ở bên ngoài.

Nói đến đây nàng nhéo cái tai của Bất Lực.

- Cái thứ hư hỏng nhà ngươi dám lấy đi nụ hôn đầu của ta, nếu không phải ngươi bất lực lúc ấy ngươi đã chiếm đoạt ta rồi phải không.

Bất Lực la lên oai oái.

- Oan uổng quá không có phải như vậy, ta tôn trọng nàng nha. Muốn quang minh chính đại theo đuổi nàng chứ ta không phải kẻ như vậy.

Nàng bật cười rồi nói.

- Biết thế là tốt rồi. Sau đó ngươi đã vất vả mang ta tới đây trên đường mọi hiểm nguy gian khổ ta đều thấy hết. Mỗi lần thấy ngươi cố nén đau đớn xác thịt mà tiến lên cầu xin Chu Tước tổ tiên ta đều thấy hết. Ngươi biết không lúc ấy ngươi xác thịt đau còn ta đau ở đây này

Nàng chỉ vào trái tim mình rồi nói tiếp.

-Linh hồn ta khi ấy kêu gào thảm thiết nhưng trói buộc làm ta không thể thoát ra. Đến khi ngươi biến thành tro bụi ta mới có thể tỉnh lại. Chu Tước tổ tiên khi ấy nói ngươi đã bị ngọn lửa ấy đốt cháy hết rồi nhưng ta biết chắc chắn 1 điều ngươi sẽ trở lại. Nếu không phải ta thông minh mà ngu ngốc như ngươi chắc chắn ngươi đã không gặp được ta rồi.

Bất Lực chỉ biết xoa đầu mà cười. Hắn hỏi.

- Thế Chu Tước tổ tiên đâu rồi?

- Tổ tiên nói đi xử lí tên hậu nhân ngu xuẩn nào đó. Tên hắn là Phi Long.

- Cái gì. Sao tổ tiên lại đi xử lí đại ca chứ?

- Ngươi biết hắn sao.?

Bất Lực gật đầu rồi kể hết chuyện mình gặp Pji Long ra sao, thời gian bên cạnh hắn thế nào, không quên ơn Phi Long đã giúp đỡ hắn và cả chuyện thù hận của hắn với Thần Long giáo nữa. Tất cả mọi chuyện đều được hắn rành rọt kể ra.

- Nói như vậy hắn mạnh lắm phải không?

Phượng Tường hỏi hai mắt nàng sáng rõ, bản tính hiếu thắng trong lòng trỗi dậy, nàng luôn kiêu ngạo không tin trong cùng lứa tuổi có ai mạnh mẽ hơn nàng.- Đúng thế ngoài đại ca ra Phong huynh cũng rất mạnh, khi đó mỗi lần chiến đấu ta đều bị họ đánh cho bầm dập.

- Đáng chết bọn chúng dám đánh ngươi sao, hừ khi gặp chúng nhất định phải đòi lại công bằng cho ngươi.

Phượng Tường hung hăng nói, trong mắt chiến ý ngập tràn.

- Nàng đừng nóng giận, thực ra bọn họ làm thế là muốn tốt cho ta thôi, ta không oán trách bọn họ. Với cả là nàng cũng thế có đánh ta cũng không oán trách.

- Hừ tại ngươi yếu đuối thôi. Lại đây để ta dạy dỗ cho ngươi.

Bất Lực mặt ủy khuất, bất đắc dĩ mà chiến đấu với nàng.

Hai thân ảnh Phượng Hoàng đỏ rực đứng đối diện với nhau. Ánh mắt Phượng Tường tràn ngập chiến ý trong khi trong mắt Bất Lực lại ngập tràn yêu thương.

- Hết sức mà chiến, kể cả thích ngươi ta cũng sẽ không nương tay.

- Ta sẽ không tổn thương nàng.

- Xem đây Phượng Hoàng Hoả tiễn.

Ngập trời là những mũi tên bằng lửa tất cả các công kích đều mang theo một sức nóng cực kì khủng bố. Phượng Tường cũng giật mình, trước đây dù đã có dị hỏa nhưng sức nóng của ngọn lửa vẫn chưa nóng như thế này mà lúc đó khi sử dụng rất khó để điều khiển dị hoả. Lúc này nàng sử dụng ngọn lửa này cực kì dễ dàng không gặp bất cứ cản trở nào. Thế mới biết được thời kì huy hoàng của Phượng Hoàng tộc tổ tiên Chu Tước đã từng là bá chủ phương Nam mạnh mẽ đến thế nào. Từng mũi tên không ngừng hướng Bất Lực mà lao đến.

- Vô Ảnh cước

Bất Lực bay trên không trung lúc này khi hắn thi triển vô ảnh cước từng quả cầu lửa không ngừng từ chân hắn bắn ra đụng chạm vào mũi tên của Phượng Tường. Cũng giống Phượng Tường lúc này hắn đang cảm khái không thôi, thức tỉnh huyết mạch giúp hắn tăng tiến hẳn về chất lúc này mỗi chiêu thức của hắn đều có 1 lực công kích khủng bố ngoài ra tốc độ cũng không ngừng tăng lên.

Ầm ầm ầm

Tên lửa của Phượng Tường va chạm với cầu lửa của Bất Lực tạo thành những tiếng nổ thật lớn. Không gian quanh vụ va chạm vặn vẹo mà sụp đổ, 4 phía tản ra mãnh liệt nhiệt lượng. Không khí trong căn phòng nhiệt độ cao lên khủng khiếp. Từng luồng va chạm dần dần Bất Lực chiếm thế thượng phong. Sợ làm tổn thương nàng hắn dừng lại công kích, lộn một vòng hạ xuống phía sau. Phượng Tường sau khi hoá giải nốt công kích của Bất Lực cũng dừng lại, khi này nàng đã nhìn hắn bằng 1 con mắt khác. Khi nãy nàng thích hắn chỉ vì cảm động hắn đã hi sinh cho nàng thì lúc này nàng nhìn hắn bằng ánh mắt khâm phục dành cho cường giả. Lúc này nàng biết đã yêu cái tên ngu ngốc này thật rồi.

- Thật đáng tiếc là hắn bất lực nếu không thì.

Nàng lắc đầu mà thở dài miệng lẩm bẩm. Bất Lực đã đi đến ôm nàng từ đằng sau hắn nói nhỏ vào tai nàng.

- Không nhớ ta đã tái sinh sao. Thế nào có muốn thử ngay ở đây không?

- Láo xược.

Chu Tước đá cho hắn 1 cái ngã lăn quay ra mồm rên la oai oái. Hắn nhìn Chu Tước bằng ánh mắt oán trách.

- Tổ tiên à người trẻ đang tâm sự, người thật là.

- Ngươi có muốn được tập huấn như tên Phi Long kia không?

Chu Tước hung hăng trừng mắt nhìn hắn mà nói.

- Dạ không dám. Ngài có thể dẫn ta đi gặp huynh ấy không?

- Đi.

Nàng xé rách hư không mang 2 người đi theo.

....

Quy Đầu và Linh Xà đang nắm tay nhau mà đứng trước mặt Huyền Vũ. Huyền Vũ nhìn 2 người mà mỉm cười ôn tồn nói.

- Tốt lắm, xem ra ta không có nhìn lầm.

Hai người quỳ xuống trước mặt Huyền Vũ.

- Cảm ơn tổ tiên đã thành toàn.

Bằng ánh mắt triệu mến Huyền Vũ khẽ lấc đầu rồi nói.

- Ta thật sự quá hiền lành rồi, các người xem phá hỏng hết nơi này của ta rồi.

Hai người đều cúi mặt mà xấu hổ.

1 tiếng trước.

Bạch xà đang thơ thẩn trong cánh cửa của Huyền Vũ thì nàng bước đi bỗng thấy mình trở lại nơi mà Quy Đầu đã cưỡng hiếp nàng. Nàng thấy hắn nằm đó mà bất động. Trên người hắn hô hấp hắn đã ngưng lại. Hiển nhiên hắn đã chết rồi.

Nhìn thấy hắn bất động như thế tâm trạng nàng đã trở nên hỗn loạn. Nàng hận hắn lắm mà muốn hắn chết lắm mà nhưng lúc này những suy nghĩ ấy đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là 1 cảm xúc gì đó mà nàng không thết gọi tên. Nàng ngồi bên xác hắn ôm lấy hắn mà khóc rống lên.

- Tên khốn này dậy đi, không phải ngươi muốn trả thức lắm sao, dậy đi ta ở đây cho ngươi trả thù này, khốn khiếp mau tỉnh lại.

Nàng cứ như thế dùng hai cánh tay mềm mại mại mà lấy động cái thân xác mập mạp của hắn. Trên khuôn mặt từ khi nào hai dòng nước mắt ấm nóng không ngừng chảy ra.

- Dậy đi tỉnh lại, ta sẽ để ngươi trả thù để ngươi làm nhục để ngươi có thể vui vẻ dậy đi huhuhu.

Nàng không thể nào điều khiển nổi mình nữa, lí trí nói cho nàng phải căm ghét hắn nhưng con tim nàng khi thấy hắn chết sao lại đau đến như vậy.

Nàng dùng đôi môi bé nhỏ của mình mà hôn lên khắp nơi trên khuôn mặt mũm mĩm của hắn, dừng lại ở đôi môi lạnh lẽo kia mà không ngừng mút lấy cặp môi đó. Dùng hàm răng trắng trẻo của mình mà cắn lên đôi môi đó.

- Tỉnh lại đi tên khốn kia, ngươi biết không có lẽ ta đã yêu ngươi rồi, từ khi ngươi chiếm đoạt ta khi đó trái tim ta đã trao cho ngươi rồi. Tên mập chết bầm này nhanh chóng tỉnh lại đi, huhuuhuhu.

Nàng không biết nàng đã rơi bao nhiêu nước mắt nữa. Có lẽ đây là lần mà nàng đã rơi nhiều nước mắt nhất từ khi được sinh ra trên cõi đời này.

Sau khi đã chán chê với đôi môi hắn nàng gỡ bỏ trang phục của mình và của hắn ra, nàng nằm sát trên người hắn, cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng trên cơ thể đã bắt đầu nguội lạnh kia. Nàng say mê mà hôn lên bộ ngực đầy mỡ của hắn, liếm khắp cái bụng tròn vo kia đầy say sưa. Cái hình thể mà hằng ngày nàng vẫn cảm thấy kinh tởm lúc này trong mắt nàng lại trở thành một thứ cực kì quý giá. Hai bàn tay thon thả vuốt về khắp thân thể hắn nơi có những vết thương vẫn tím bầm. Nàng lúc này nhìn hắn chỉ còn lại một ánh mắt cực kì say mê. Lúc này không còn là một tiểu thư đanh đá chanh chua nàng giống như một người vợ đang chăm sóc cho người chồng hôn mê vậy. Đúng vậy giờ nàng đã là nữ nhân của hắn nàng quyết định rồi nàng cũng sẽ cùng hắn mà chết đi.

- Rất nhanh thôi thiếp sẽ đến hầu hạ chàng.

Rút con dao thật sắc bén trong nhẫn trữ vật ra .

Phập.

nàng nằm đè lên cơ thể hắn với 1 vết thương thật lớn ngay lồng ngực, nơi vết thương của nàng là một trái tim vẫn còn đang rỉ máu nàng nhìn hắn đầy ôn nhu mà đôi mắt nàng nặng trĩu lại.

Trong khi đó từ sâu trong tâm hồn Quy Đầu đều thấy hết nghe được hết, nhưng một chiếc lồng giam đã giam hãm linh hồn hắn ở bên trong. Từ những lời nói của nàng cùng Huyền Vũ hắn đều nghe thấy hết, đến những hành động lời nói của nàng vừa nói cùng hắn thì hắn cũng biết hết. Những xúc cảm của nàng mang đến hắn đều cảm nhận được, trong linh hồn hắn lúc này mọi thù hận từ lâu đã tan biến đi.

- Không không hắn la hét thật sâu từ trong linh hồn. Trái tim hắn không ngừng rỉ máu. Nàng đã chết thật rồi vì hắn mà chết lúc này trong lòng hắn chỉ còn giày xé bởi sự khổ đau.

Từng dòng máu nóng của nàng tràn lênh láng trên cơ thể hắn, dòng máu ấm nóng đang không ngừng mang theo sinh mệnh của nàng mang đi. Dòng máu ấy của nàng cũng bị trái tim hắn không ngừng tham lam cắn nuốt mà hấp thu hết, trái tim hắn bắt đầu đập trở lại, hô hấp hắn bắt đầu có trở lại, chiếc lồng giam linh hồn hắn đã biến mất. Hắn lúc này nhờ vào dòng máu của nàng đã tìm lại được sự sống. Nhưng lúc này hắn không vui mừng vì tìm được lại mạng sống mà lại khổ đau vì mạng sống của mình mất đi.

- Chúng ta từ nay mãi mãi không rời.

Hắn thì thầm bên tai nàng mà nói .

Vẫn con dao ấy vẫn là vị trí trái tim hắn cũng để lại 1 vết thương thật sâu. Máu hắn cũng chảy ra không dứt, nếu nàng đã có thể vì hắn mà chết đi, thì hắn không có gì để tiếc nuối sinh mệnh này cả. Hắn nhắm đôi mắt mình lại miệng nở một nụ cười đầy mãn nguyện hi vọng chờ hắn ở thế giới bên kia vẫn là nàng.