Huyền Vũ có thể coi là thủy tổ của Quy Tộc, từ 1000 năm trước Quy tộc đã là 1 phần tử của Huyền Vũ tộc thế nhưng khoảng 700 năm trước Quy tộc của nhà Quy Đầu huyết mạch đã bị biến dị vì thế từ đó huyết mạch không còn là Huyền Vũ nữa. Từ đó gia tộc của hắn dần sa sút đến bây giờ chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi. Dòng tộc của hắn vẫn mơ về 1 ngày có thể tái hiện lại thời hoàng kim xa xưa.
- Tổ tiên.
Hắn dập đầu đầy cung kính trước mặt bức tượng.
- Ta không dám nhận thứ truyền nhân như ngươi.
Từ bức tượng 1 thân ảnh cao lớn hiện ra. Dáng người hắn cực kì uy nghiêm mang theo một khí tức rất thần Thánh nhưng cũng rất ôn hoà.
Quy Đầu và Bạch xà đều giật mình lùi lại.
- Người là Huyền Vũ tổ tiên?
Nhìn thân ảnh ấy Quy Đầu thắc mắc hỏi.
- Đúng là như vậy. Ta đã chờ nơi này hơn 1000 năm để chờ người đến nhận truyền thừa, thế mà kẻ đầu tiên gặp được lại hèn hạ như ngươi.
Giọng nói ấy đầy ôn hoà nhưng cũng mang theo sự trách móc.
Quy Đầu quỳ mọp 2 chân xuống đầu cúi rất thấp.
- Xin người trách tội.
Hắn nói xong vẫn quỳ ở nơi đó.
- Thôi bỏ đi. Cô bé lại đây.
Bạch Xà tiến về phía thân ảnh cao lớn ấy. Một luồng hào quang bay về phía Bạch Xà nàng bỗng thấy những vết thương của mình biến mất, cả nỗi đau nơi hạ thể cũng không còn. Nàng đã trở về thể trạng tốt nhất.Huyền Vũ có thể coi là thủy tổ của Quy Tộc, từ 1000 năm trước Quy tộc đã là 1 phần tử của Huyền Vũ tộc thế nhưng khoảng 700 năm trước Quy tộc của nhà Quy Đầu huyết mạch đã bị biến dị vì thế từ đó huyết mạch không còn là Huyền Vũ nữa. Từ đó gia tộc của hắn dần sa sút đến bây giờ chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi. Dòng tộc của hắn vẫn mơ về 1 ngày có thể tái hiện lại thời hoàng kim xa xưa.
- Tổ tiên.
Hắn dập đầu đầy cung kính trước mặt bức tượng.
- Ta không dám nhận thứ truyền nhân như ngươi.
Từ bức tượng 1 thân ảnh cao lớn hiện ra. Dáng người hắn cực kì uy nghiêm mang theo một khí tức rất thần Thánh nhưng cũng rất ôn hoà.
Quy Đầu và Bạch xà đều giật mình lùi lại.
- Người là Huyền Vũ tổ tiên?
Nhìn thân ảnh ấy Quy Đầu thắc mắc hỏi.
- Đúng là như vậy. Ta đã chờ nơi này hơn 1000 năm để chờ người đến nhận truyền thừa, thế mà kẻ đầu tiên gặp được lại hèn hạ như ngươi.
Giọng nói ấy đầy ôn hoà nhưng cũng mang theo sự trách móc.
Quy Đầu quỳ mọp 2 chân xuống đầu cúi rất thấp.
- Xin người trách tội.
Hắn nói xong vẫn quỳ ở nơi đó.
- Thôi bỏ đi. Cô bé lại đây.
Bạch Xà tiến về phía thân ảnh cao lớn ấy. Một luồng hào quang bay về phía Bạch Xà nàng bỗng thấy những vết thương của mình biến mất, cả nỗi đau nơi hạ thể cũng không còn. Nàng đã trở về thể trạng tốt nhất.
- Tiền bối ta có thể thỉnh cầu ngài 1 việc không?
Đôi mắt Bạch Xà tràn đầy nước mắt, ánh mắt nàng đỏ hoe nhìn về phía Huyền Vũ.
- Cô nói xem.
- Mong ngài có thể giết chết hắn
- Dĩ nhiên rồi, hắn đã làm ô uế nơi đây vì thế ta không thể để hắn sống tiếp nữa.
- Xin tổ tiên trách phạt, dù sao ta thấy mình sống trên đời này cũng không còn ta nghĩa nữa.
Quy Đầu không do dự mà nói. Một màn đen tối bao trùm lấy hắn, hắn cảm thấy xung quanh mình mọi thứ dường như sệt sệt lại. Nhìn ra bên ngoài thân ảnh của Bạch Xà vẫn ở nơi đó. Nhắm mắt chờ cái chết đến với mình “ Mẹ ta đến tìm người đây.”
- Hắn đã chết rồi sao?
Bạch Xà nghẹn ngào nói.
- Đúng vậy.
Nàng cúi xuống hai tay ôm gối mà gào rống lên.
- Không không, xin ngài làm hắn sống lại.
- Tại sao?
- Ta không biết nữa, ta ghét hắn, ta hận hắn, ta muốn hắn phải chết thế nhưng hắn chết rồi ta lại thấy trống vắng.
- Cô thật là kỳ lạ. Nhưng mọi thứ đã xảy ra rồi không thể vãn hồi nữa. Cô có lỗi với mẹ con hắn, hắn đã trả lại cho cô. Hắn chà đạp cô ta thay cô trả thù. Ân oán tất cả đến đây đều chấm dứt.
- Huyền Vũ cầu xin ngài, khi nãy là do ta bồng bột. Thực ra ta thà để hắn chà đạp chứ không muốn hắn chết đi.
Bạch Xà nghẹn ngào nói.
- Ồ cô làm ta thấy khó hiểu quá. Ta không như các cô đã hoá thân thành nhân loại bản thân ta là Thượng cổ Linh thú vì thế với ta ân oán rất rõ ràng.
Huyền Vũ vẫn với dáng vẻ ung dung ôn hoà mà nói.
- Ta cũng không biết mình nghĩ gì nữa. Khi còn nhỏ, mẹ ta đã tái giá cùng cha hắn. Lúc ấy mẹ con hắn bị ruồng rẫy sống không khác gì người hầu. Ta dù được cung chiều mọi thứ thế nhưng ta vẫn luôn luôn cảm thấy không được vui vẻ nhưng hắn dù cuộc sống khốn khó nhưng lúc nào hắn cũng vui vẻ mà sống điều đó làm ta rất căm ghét. Ta thường hay dẫn người hầu đánh hắn thế nhưng hắn vẫn luôn vui vẻ, ta lại tiếp tục đánh hắn thì hắn vẫn vui vẻ. Dần dần ta đánh hắn như một thói quen bởi vì hắn không như những người khác cố ý lấy lòng ta nên ta muốn đánh cho hắn phải thuần phục mình. Thế nhưng đơn giản hắn vẫn cứ cười. Hắn đối với ta rất là thờ ơ lạnh nhạt. Kể cả đến khi hắn cưỡng đoạt ta, ta thấy hắn đối với ta cũng không hề có chút dục vọng nào. Hắn khi ấy chỉ có 1 ham muốn trả thù mãnh liệt. Ta không thể hiểu ta như vậy tại sao không thể để cho hắn có 1 chút dục vọng nào. Trái tim ta bị thương tổn vậy, nếu như hắn mang theo dục vọng mà chiếm đoạt ta như vậy hắn có chết ngàn lần ta cũng không hối tiếc thế nhưng hắn cứ như vậy mà chết đi làm ta không thể cam lòng.
- Chuyện của nhân loại các người thật phức tạp. Ngươi cũng nên đi đi, hãy nghĩ về nơi mà ngươi muốn đến ta sẽ truyền tống ngươi đi.
1 cánh cửa hư không hiện ra Bạch Xà thất thần đi vào đó, tâm trạng lúc này đầy mâu thuẫn, đầu óc khiến nàng chìm đắm trong đó không thể tìm thấy đường ra
Huyền Vũ lắc đầu” một đám nhân loại rác rối a.”
....
Hai người Hắc Long và Bạch Long đứng trước 1 pho tượng Thanh Long đầy uy nghiêm. Hai người đi vào trước Phi Long và Bất Lực không lâu chỉ hơn 2 ngày trước mới đi vào trong phế tích.
Bọn họ dựa vào giác quan nhạy bén của loài rồng thế nên họ đã nhanh chóng tìm ra được nơi đây.
- Trong hai người các ngươi ta chỉ có thể truyền thụ lại cho một người.
Một thân ảnh cao lớn trên người mặc một bộ phục trang màu xanh cả người phát ra hơi thở cao quý uy nghiêm.
- Bạch Long ngươi nên nhận lấy cơ hội này. Ta dù sao nóng nảy không tốt để có sức mạnh quá nhiều. Lão tổ tông chào ngài tA đi.
Hắc Long rời bước mà đi hắn tuy nóng nảy nhưng cũng là người rất hiểu chuyện. Hắn biết Bạch Long điềm đạm nhận truyền thừa sẽ tốt hơn nhiều. Hắn nhanh chóng quyết định mà rời đi.
- Đứng lại. Ngươi đã hỏi qua ta chưa?
Bạch Long tức giận mà quát lên. Hắn và Hắc Long là 2 ae sinh đôi, tuy tính tình khác nhau nhưng tình cảm vô cùng khăng khít. Nếu chỉ có 1 trong 2 người được nhận hắn cũng sẽ giành lại cho Hắc Long. Hắn không muốn vì chuyện này 2 ae hắn nảy sinh mâu thuẫn.
- Dù gì ta cũng là ca ca của ngươi ta không thể giành được.
Hắc Long nói.
- Vậy chẳng lẽ ta lại giành của ngươi sao? Nếu thế chúng ta cùng nhau đi.
Bạch Long nói xong cả 2 người đều quay lại hướng về phía Thanh Long mà nói.
- Lão tổ tông làm phiền đã quấy rầy.
- - Lớn mật.
Thanh Long tức giận một uy áp khổng lồ đè ép 2 người làm 2 người khuỵ chân xuống. Lực ép mạnh làm bọn họ phải phun ra một ngụm máu. Nếu Phi Long ở đây hắn sẽ cảm nhận được áp lực này còn khủng bố hơn ở dưới đáy vực kia rất nhiều lần.
Ngang ngang
Hai người đồng loạt hoá thân thành 2 con rồng để chống lại uy áp khủng khiếp ấy. Thanh Long tức giận nói.
- Ngu ngốc chọc giận oai nghiêm của ta. Muốn đến là đến đi là đi hay sao.
Áp lực lại được gia tăng, trên cơ thể họ lớp vẩy nhanh chóng bị tróc ra máu văng tung toé nhưng trong ánh mắt họ lúc này đều chỉ mang theo sự kiên định thấy chết không sờn.
- Để ta thành toàn cho các người vậy.
.....
Ở trong một không gian khác một nữ tử xinh đẹp cao quý trên người mang theo tràn ngập sự kiêu ngạo đang nhìn xuống Bất Lực. Uy áp nữ tử này mang lại cực kì to lớn.
- Ta đã nói không xin xỏ gì ngươi bị ngu à.
Bất Lực cắn chặt hàm răng chống lại cơn nóng khủng khiếp đang truyền đến bước lên từng bước một. Trên người hắn lúc này quần áo đã cháy hết, mùi khét do thịt cháy trên người bốc ra. Cách nữ tử chừng 3m hắn quỳ 2 chân xuống dập đầu.
- Xin người.
- Phiền phức.
Không thèm nhìn đến hắn nữ tử trực tiếp đá cho hắn 1 cái văng xa đến 30m, một mảng thịt lớn rụng ra lộ ra bên trong là xương trắng hếu. Hắn lại cố nghiến răng, chịu đựng đau đớn lần nữa tiến lên. Lúc này hắn đã trông như một miếng thịt cháy khét không ngừng có những tiếng xèo xèo từ cơ thể hắn phát ra. Lại cách 3m hắn cúi xuống 1 lần nữa dập đầu.
- Cầu xin người.
Rầm một lần nữa hắn lại bay ra, hắn lần này chân phải đã gãy, từng bước lê lết mà bước lên. Hắn đã bị nữ tử kia hành hạ gần 2 tiếng rồi.
Trước đó hắn mang theo Phượng Tường tìm đến nơi đây, nữ tử kia là Chu Tước tổ tiên của Phượng Hoàng tộc.
- Hừ. 1 kẻ không thể thức tỉnh huyết mạch. 1 kẻ hôn mê sắp chết. Mau cút.
Chu Tước lãnh ngạo mà nói.
- Xin ngài hãy giúp cô ấy tỉnh lại.
Bất Lực đặt nàng xuống rồi cúi đầu cầu xin.
- Cút.
Một của đá mạnh làm hắn bay xa 30m. Một ngọn lửa nóng rực mang theo áp lực khủng bố truyền đến.
Cứ như vậy đến khi Bất Lực nằm nơi đó chỉ còn lại 1 Đống tro tàn.
....
Có lẽ sung sướng nhất vẫn là Phi Long, hắn không chịu bất kì hành hạ nào chỉ đang gẫy lưỡi năn nỉ mà thôi.
- Tổ tiên, ngài đừng keo kiệt vậy chứ, con cháu cắn rơm cắn cỏ xin người mà.
- Ta đã nói là không.
Thân hình lực lưỡng đang chống hai tay trước ngực lạnh lùng mà nói. Thân ảnh Bạch Hổ đang bị Phi Long ôm ấp mà xin xỏ.
- Tổ tiên ta có gì không tốt đâu, biến dị này của ta ta đâu có muốn thế, ngài cũng biết ta cũng phải khổ sở như thế nào mà, nếu được ta muốn trục xuất cái huyết mạch Phượng Hoàng chết tiệt này đi rồi.
- Ngươi nói gì?
Một thân ảnh nữ tử toàn thân màu đỏ xuất hiện.
Rầm rầm 2 của đá đau điếng khiến thân hình hắn bay đụng cả vào vách tường, thất khiếu máu tươi không ngừng chảy ra.
- Chu Tước ngươi làm gì vậy.
- Hắn dám xúc phạm huyết mạch Phượng Hoàng cao quý của ta thật đáng chết.
Nàng biến mất trong chớp mắt đã đi đến bên cạnh Phi Long tung 1 cước nữa. Lần này hắn đã bay sang bên đối diện.
Răng rắc.
3 cái xương sườn trên người hắn đã gãy.
- Này mụ già kia, ta phỉ vào gì mà cao quý. Con mẹ nó không phải mụ sống lâu hơn ta mấy nghìn năm thì ta đã đè mụ ra mà làm thịt rồi.
Nữ tử Chu Tước bị chọc giận 2 mắt đỏ ngầu sát khí đằng đằng nhìn Phi Long.
- Bạch Hổ đừng cản ta, ta sẽ giết hắn.
- Không cản.
Bạch Hổ nhàn nhạt đáp.
- Bạch Hổ ngươi không phải muốn mình tuyệt hậu sao?
Thân hình đen bóng của Huyền Vũ xuất hiện.
- Ta đảm bảo hắn sẽ không chết được.
Thanh Long uy nghiêm mà xuất hiện.
- Các người không có việc gì làm hay sao? Huyền Vũ ngươi không về mà dạy hậu bối mất nết của ngươi đi, còn Thanh Long không về mà dạy 2 tên cứng đầu kia đi, ngươi nữa Chu Tước rảnh rỗi mà sang đánh người của ta à.
Bạch Hổ bằng giọng lạnh lùng mà nói.
- Hừ ta thích. Hắn cũng có huyết mạch của ta dạy dỗ là đương nhiên.
Chu Tước hung hăng mà nói.
- Ta thì đang để chỗ lại cho lúc nhỏ.
Huyền Vũ Đáp.
- Ta thì muốn tìm kẻ ngu xuẩn mà dạy dỗ.
Thanh Long trả lời.
- Được các ngươi muốn lên hết hay là từng người? Bạch Hổ hỏi.
- Tập thể luôn.
3 người đồng thanh đáp.
- Tốt lắm, lên tất đây.
Phi Long đã đứng dậy nhìn Bạch Hổ lúc này đã biến đổi thành 1 con hổ trắng, trên lưng nó có 1 đôi cánh cũng màu trắng đầy lưng linh.
Chu Tước lúc này đã biến thành 1 con chim to lớn toàn thân đỏ rực, Huyền Vũ đã biến thành 1 con rùa đen to lớn phía sau có thêm 1 con rắn toàn thân đen sì nhưng 2 mắt đỏ rực, Thanh Long biến thành 1 con Rồng xanh to lớn ngâm lên những âm thanh đầy kiêu hùng.
- Nơi này nhỏ quá đi ra ngoài.
Bạch Hổ nói xong trong chớp mắt đã đi về phía Phi Long kéo hắn biến mất 3 người còn lại cũng nhanh chóng đi theo.