Cảm Huyền Thạch là một loại đá có tác dụng phát hiện một tia Huyền Khí trong cơ thể phàm nhân, thể hiện rằng người đó ít nhất có thể bước lên con đường tu luyện Huyền khí trở thành tu sĩ.
Từng tên tạp dịch một đi lên trắc thí, cứ một nhóm hai mươi bốn người đi lên lại đi xuống, toàn trường bắt đầu lặng ngắt như tờ.
Đã mấy mươi lượt như thế mà không có ai vượt qua, mấy tảng đá Cảm Huyền Thạch được sờ nhiều lên bóng hơn, có kẻ không cam tâm còn có sờ mạnh vài lần nhưng Cảm Huyền Thạch vẫn trơ trơ.
Tần Thụ cũng biết trước như thế nên mặt không đổi sắc, ngồi đó cầm ly trà ung dung đưa lên miệng ngồi uống.
Đám cai đội khuôn mặt khó coi, trong lòng lo sợ nếu không có kết quả tốt tương lại một bước khó đi, bị đàm tiếu là nhẹ, bị coi thường mới mệt mỏi, nơi bọn hắn quản lý toàn phế vật thì bản thân bọn hắn cũng chẳng ra gì.
Mặt trời lên cao, sự căng thẳng chán nản bao trùm lũ tạp dịch, tâm linh của bọn chúng bắt đầu sụp đổ, tiếng cổ vũ ít đi mà tiếng thở dài càng nhiều hơn.
Ngẫu nhiên có vài người khiến cảm quang thạch mờ sáng, Tần Thụ lập tức du di cho đậu, tông môn thiếu người trầm trọng, không đạt cũng phải cho đạt về sau lại đập tài nguyên tăng Huyền Khí cho hợp cách.
Tây Viện cao tầng chấp nhận bỏ ra ba trăm lọ Bồi Huyền Dược Tễ cho hắn để có đủ chỉ tiêu, nhưng tình tình có vẻ không khả quan là mấy, đã một phần ba người khảo hạch mà chỉ có năm mươi tám tên miễn cưỡng chấp nhận được.
Bồi Huyền Dược Tề cũng không phải dược tề quý giá gì nhưng Tây Viện hơn nghìn khu tạp dịch, mỗi khu được cấp ba trăm lọ cộng lại cũng là số lượng khổng lồ, bỏ ra chỉ như nuôi heo cũng là làm Tần Thụ xấu hổ.
Nói nuôi heo còn dễ nghe. Nhiều tên tạp dịch tư chất phế vật ăn vào chỉ uổng phí.
Loại dược tề này là một dược dịch được dược sư của Huyền Vân Môn luyện chế từ Ôn Huyền Thảo trồng nhiều tại dược điền Huyền Vân Môn, chỉ cần ngươi có chút huyền lực trong cơ thể đủ đậm thì nó cũng giúp ngươi ôn dưỡng đám huyền lực mong manh đó kết tơ thành sợi Huyền Khí đầu tiên đủ hợp cách trở thành đệ tử ngoại môn.
Dù vậy thì những đệ tử phục dụng Bồi Huyền Dược Tề cũng chỉ sinh ra một tia Huyền Khí, một số huyệt đạo lại chưa được đả thông hẳn nên họ cũng chỉ là Ngụy Chu Thiên Huyền Khí mà thôi. Còn cần phải có một khoảng thời gian tu luyện đả huyệt tiến cấp đến Chuẩn Chu Thiên Huyền Khí.
Tạp dịch gánh nước, đốn củi, nấu cơm mấy việc lặt vặt của phàm nhân thì được, nhưng những vị trí dược đồng, khí đồng, trồng dược liệu, nuôi Huyền Thú, v.v... các ngành phụ trợ phục vụ chiến tranh tông môn lại thiếu người trầm trọng, mà những người này tệ lắm cũng phải tu luyện được Huyền Khí.
Nhân lực là lấy từ đệ tử ngoại môn trực thuộc Tứ Tạp Viện - Đông Tây Nam Bắc quản lý hơn ngàn khu tạp dịch mỗi hướng bao trùm phía dưới có nhiệm vụ huấn luyện, tuyển bạt và cung cấp nhân thủ cho Huyền Vân Môn.
Huyền Vân Môn từ thấp đến cao gồm: Tạp dịch, ngoại môn đệ tử chia làm ba cấp Sơ Trung Cao. Ngoại môn đệ tử lên từ Trung cấp trở lên sẽ có vài người đảm nhiệm chấp sự, phía sau còn có Ngoại môn trưởng lão,..
Còn Nội môn trưởng lão quyền cao chức trọng, chỉ biết hò hét vào mặt trưởng lão ngoại môn đòi người, đòi vật tư, việc còn lại bọn họ cóc thèm quan tâm.
Hiện tại chiến tranh tông môn căng thẳng vô cùng, Huyền Vân Môn vừa trấn áp các phiên vương thập nhị lộ, thống trị quốc gia hoàng triều lớn nhỏ bên dưới, vừa điều đình đối phó các tông môn Trung Châu Nội Lục phía Bắc, vừa liên minh với sáu phái khác trong sa mạc này trấn thủ cửa ngõ giao giới cẩn mật đề phòng sự xâm lược của dị thú nhân ở Nam Giao Sâm Lâm. Còn Đông Vực là nơi hỗn loạn, rồng tôm lẫn lộn, giặc dã vô thiên chẳng ai quản đến, Phía Tây là Hoang Hải nên không quan tâm cũng được.
Thực lực tông môn bản địa nhỏ yếu, nhiều lần thua bại rút vào sa mạc dựa vào địa hình và thiên nhiên khắc nghiệt mà chống địch mới duy trì được vạn năm.
Dị Thú Nhân nhiều lần xâm lấn cũng không rõ nguyên nhân, vùng Nam Giao Sâm Lâm là nơi tươi tốt, sông ngòi dày đặc, tài nguyên phong phú, rừng sâu nước rộng, so với sa mạc thì một trời một vực, vậy mà bọn chúng vân thường xuyên quấy nhiễu tấn công xâm lược.
Nếu xâm lược mà có lợi thì cũng thôi, đằng này Dị Thú Nhân bọn chúng hung mãnh, chết trận thì ít, hít cát mà chết thì nhiều, sa mạc liên minh mỗi lần thua bại rút đi là Dị Thú Nhân đuổi cùng giết tận, sau đó chúng lại bị bão cát chôn vùi, nhiều lần lại không chừa, vẫn đều đặn xua quân đến quấy nhiễu.
Đến giờ việc này vẫn là dấu chấm hỏi cho các thế lực ở Sa Mạc.
Chớ thấy nhân số phàm nhân nơi này đông đúc, ngoài kia sa mạc rộng lớn hoang vắng Trung Châu Nội Lục nghe kể dân số lấy tỷ tỷ mà đếm, cơ bản là nhiều như kiến, sức sinh sôi của nhân loại khủng bố là thế cũng không lấp đầy một mảnh đất nhỏ của đại lục, đa số diện tích nếu không là rừng sâu thì cũng là đại dương đầy dị thú, nhìn qua thành trấn loài người thưa thớt đáng thương.
Đại đa số khu vực trên cái đại lục này chưa được khai phá hết, nhiều tuyệt địa, lắm cấm vực còn chưa có dấu chân người.
Trung Châu Nội Lục là địa phương ước ao của tu chân huyền sĩ ở sa mạc, tới được đó tu vi tăng nhanh như gió, vũ kỹ, tài nguyên đập vào thì heo cũng thành cao thủ. Có điều nghe nói người ở đó man rợ, coi mạng người như cỏ rác, cảnh đồ gia diệt tông diễn ra như cơm bữa, mạnh thắng yếu thua, chính tà lưỡng đấu cao thủ rơi rụng nhiều không kể xiết.
Nơi đây ân oán cừu hận, một câu không hợp là diệt cả nhà, ngứa mắt là giết người, đạo lý là kẻ yếu tiêu xài, quyền lực là thuộc về cường giả. Khôn sống mống chết, tỷ lệ trưởng thành nhanh chóng cao nhưng thuận theo đó tỷ lệ tử ẹo càng cao hơn gấp nhiều lần.
Cho nên, để tự bảo vệ mình Huyền Vân Môn luôn không ngừng bồi đắp, đào tạo nhân thủ chỉ có một mục đích duy nhất là duy trì sự phát triển môn phái kéo dài về sau.
Lúc này trên đài khảo hạch bỗng ồn ào, một ánh sáng nổi bật từ Cảm Huyền Thạch mạnh mẽ chiếu rọi. Tần Thụ mừng rỡ hỏi người vừa khảo hạch: “Ngươi tên gì?” Tên tạp dịch kia bình tĩnh chắp tay trả lời: “Ta tên Trương Báo.”
Tần Thụ cười nói: “Tốt! Tốt! Ngươi đạt tiêu chuẩn thăng cấp đệ tử ngoại môn, đứng sang bên kia đi.”
Trương Báo gật đầu đáp lễ sau đó đứng sang một bên. Khảo hạch tiếp tục diễn ra, trường hợp của Trương Báo làm hi vọng của đám tạp dịch lại nhen nhóm, cỗ vũ khí thế khảo nghiệm.
Sau một lúc lại có vài người giống Trương Báo, tư chất không tệ, trực tiếp thăng cấp đệ tử ngoại môn, bầu không khí lúc này cũng đỡ ngột ngạt hơn nhiều.
Bỗng nhiên lúc này trên quảng trường có tiếng hô thất thanh, cùng theo đó là ba viên Cảm Huyền Thạch phát sáng chói mắt chiếu rọi khắp toàn trường.
Tần Thụ khuôn mặt nghiêm túc đứng bật dậy nhìn qua, hắn vô cùng kinh hỉ, khóe miệng mỉm cười, trong lòng vui mừng khôn xiết, năm nay hình như hắn trúng mánh rồi, may mắn mỉm cười rồi.
Cảm Huyền Thạch mờ sáng là kẻ trắc thí đang ngưng tụ Huyền Khí, ánh sáng rõ ràng là kẻ trắc thí đã ngưng tụ ra một hoặc một vài tia Huyền Khí trở thành Chuẩn Chu Thiên Huyền Khí, sáng chói lọi là ngưng tụ ra từ mười lăm tia huyền khí kết lại thành Huyền Khí Võng.
Tiến vào Chu Thiên Huyền Khí Sơ cấp đã bước đầu điều khiển Huyền Khí công địch vận dụng pháp môn, kỹ năng phụ trợ nghề nghiệp.
Vừa rồi ba viên Cảm Huyền Thạch cùng sáng mà ánh sáng lại chói mắt như thế, hiện tượng này chưa từng xảy ra trước đây, Tần Thụ mấy năm nay trực tiếp giám sát khảo thí cũng chưa thấy.
Bên dưới, chúng tạp dịch kẻ dụi mắt khó tin, kẻ bật khóc như cha chết, nhiều năm cố gắng không bằng ba kẻ phía trước nhìn trẻ như thế, người với người sao lại có thể tức chết con người.
Cũng có nhiều người không quan tâm, dù sao người ta giàu cũng không nuôi tới mình, cứ làm sống cuộc sống của mình, cứ làm việc của mình, mặc kệ kẻ khác như thế nào.
Tần Thụ giấu vẻ vui mừng trong đáy mắt, hắn hỏi: "Các ngươi là ba huynh đệ?"
Sở dĩ Tần Thụ hỏi như vậy vì bất kỳ ai ở đây đều thấy ba người khiến cho ba viên Cảm Huyền Thạch phát sáng chói lọi kia giống nhau đến tám phần.
Một người trong đó có lẽ là huynh trưởng đứng ra chắp tay trả lời: "đúng vậy! Ta là Lưu Thiên Nhạc, còn đây là nhị đệ Lưu Thiên Vũ, tam đệ là Lưu Thiên Hành, ra mắt chấp sự."
Ba huynh đệ lưu gia dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, trời sinh bá thể, làn da ngăm đen khỏe khoắn, nhìn qua cớ ngỡ đá chết voi, gương mặt lại nhìn đôn hậu ít giao tiếp bên ngoài mà dễ gần khiến người bên cạnh có chút khinh thường trí năng nhưng lại nhiều hơn ba phần tình cảm.
Tần Thụ gật gù, rất hài lòng thái độ của ba huynh đệ nhà họ Lưu này. Nói gì thì nói, đào móc được ba huynh đệ này thì Tần Thụ cũng sẽ được ban thưởng không ít tài nguyên tu luyện, ngoài ra điểm cống hiến cũng được một số đỡ vã.
Hắn hài lòng thu xếp ba người này đứng riêng một bên.
Trắc Thí vẫn tiếp diễn, số người miễn đạt tiêu chuẩn đã lên đến một trăm tám mươi lăm, đạt tiêu chuẩn bốn mươi ba trong đó có ba huynh đệ họ Lưu. Thu Hàn gần cuối nên cũng gần đến lượt hắn.