Trắc thí diễn ra nhộn nhịp, Tần Thụ chưa vui mừng bao lâu thì lúc này phía bên phải gần cuối viên cảm huyền thạch kia bộc phát ánh sáng như mặt trời, ánh sáng đó thu hút sự chú ý của toàn trường, đến cả Tần Thụ cũng run rẩy.
Trong lòng Tần Thụ mừng quýnh, lần này đào được báu vật cho tông môn, công này không thấp được. Cảm Huyền Thạch có hiện tượng như vậy biểu hiện kẻ kia là một người đạt đến trình độ cô đặc linh lực còn cao hơn Tần Thụ hắn.
Tân thủ như vậy chắc chắn ngoài việc tu luyện khắc khổ tu sĩ còn có thiên phú tuyệt thế, quả nhiên là lương tài mà môn phái đang cần.
Sau này kẻ này cá vượt long môn, trở thành cao tầng chủ chốt trong Huyền Vân Môn có khi Tần Thụ còn được thơm lây ân tiến cử, cho nên hắn đang tính toán sẽ tạo mối quan hệ tốt với người này.
Có lẽ một mối quan hệ hời hợt nhưng lợi ích có khi là không tưởng. Cơ duyên như này Tần Thụ quyết tâm phải nắm bắt.
Đến khi nhìn sang đối phương thì Tần Thụ hơi ngạc nhiên, bởi vì người nọ lại là một nữ tử.
Nữ nhân này này nhan sắc như thôn nữ chất phác, mông to eo hổ, nước da ngăm đen, hay bàn tay to vì làm nông nhiều, ngực nở vai rộng không khác đấng nam nhi đại trượng phu, là hình tượng nương tử tốt mà thôn gia chọn làm dâu, mà đối với người có ăn mặc một ít lại không đủ tiêu chuẩn vào mắt.
Người như vậy không ngờ lại là một tuyệt thế thiên tài có tiềm chất, đúng là ngọc tốt phải thô.
Tần Thụ ho nhẹ hỏi: “Ngươi tên gì?”
Nữ tử kia bẽn lẽn lí nhí trả lời: “Tiểu nữ gọi là Doãn Chi Lan.”
Cái dáng vẻ bẽn lẽn kia nhìn không khác gì một con trâu nước nép vào đá mà cọ, người chứng kiến không nhịn nổi nuốt cục không khí bị nghẹn ở cổ xuống cái ực cho thông khí quản, cảm giác như ngáp phải dị vật mà không rõ nó là gì.
Doãn Chi Lan vốn ở một thôn làng nhỏ ở ven rừng, từ nhỏ nàng có sức khỏe lạ thường, cơ thể như đấng tu mi, thức khuya dậy sớm, làm việc chăm chỉ không biết mệt.
Nghe mẹ nàng kể hồi còn nhỏ nàng ăn nhầm trái lạ, sốt cao tắt thở, tưởng là đã chết, nào ngờ chưa kịp chôn thì đã sống lại, về sau thể chất thay đổi bất thường như vậy.
Có điều, Doãn Chi Lan thân thể phát triển nhưng trí não chậm chạp, nhút nhát. Một lần tông môn tuyển người làm tạp dịch nàng bị đẩy ra làm dê thế thân cho em trai độc đinh trong nhà.
Lúc đầu bị bắt đi, nàng khóc như mưa, tưởng là bị lao dịch khổ sở ghê lắm nào ngờ chỉ là gánh nước mà thôi, lại còn được ăn no, không những thế lại được ăn ngon, nhướng cái làm nàng quên luôn quê nhà.
Ở đây sướng thế tội gì phải về?
Lại nói cái môn phái này người tốt nhiều hơn chỗ cũ của nàng, ở đây không ai trêu chọc nàng xấu lại có đồng bạn dạy nàng viết chữ điều mà nàng mong muốn lâu nay mà không được.
Thêm nữa, nữ ít nam nhiều nên dù không có nhan sắc thì vẫn được coi trọng trong vô hình.
Nhiều gã sư huynh đồng môn tơ tưởng mấy ả õng ẹo cùng phòng với Doãn Chi Lan thì luôn mò đến nàng để bắt cầu thăm dò hỏi về mấy ả kia, tất nhiên hối lộ là không thiếu.
Doãn Chi Lan dáng người thô kệch, đầu óc giản đơn dễ dàng hòa đồng cùng đám nam nhân, mà đám nam nhân nhìn nàng lại không dựng nổi tư tưởng xấu, cứ nghĩ đến cái thân hình như trâu kia... thôi ta không dám nghĩ.
Cứ thế mà vi diệu hình thành một mối quan hệ thuần khiết.
Cũng nhờ tài nguyên của đám nam tử đó cung cấp xem như thù lao gián điệp tình ái mà nàng dư tài nguyên tu luyện, cộng thêm thể chất kỳ lạ, tốc độ tu luyện nhanh và chắc, hình thành Huyền Khí võng là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.
Ở đây ai cũng hâm mộ chị đại, mà nàng ta còn ngờ nghệch không biết mình đang tỏa sáng, thấy ánh mắt quan tâm kỳ lạ của Tân Thụ, nàng chột dạ đáp theo bản năng.
Tần Thụ dù muốn hỏi thêm về Doãn Chi Lan nhưng công vụ không cho hắn nói nhiều, ít ra là lúc này.
Hắn nói: “Ngươi đã vượt qua khảo thí.”
...
Doãn Chi Lan đầu óc chậm chạp hỏi lại: “Ơ, Hả cái gì? Sư huynh nói gì ta chưa hiểu"
Tần Thụ có cảm giác mình đang giao tiếp với một con trâu, hắn tự thầm hỏi “ả này chẳng lẽ đại trí giả ngu? Có lẽ đi."
Hắn kiên nhẫn nói: “Ngươi thông qua, được lên làm ngoại môn đệ tử, qua kia chờ đi.”
Lưu gia tam huynh đệ vốn là trung tâm sự chú ý của quần chúng, được ngưỡng mộ nên họ vô cùng hưởng thụ, ai ngờ ánh sáng của họ lại bị thu hút bởi người khác càng sáng hơn, khiến trong lòng họ có hơi khó chịu nhưng biết làm sao được.
Người khác bọn hắn còn có lẽ bất mãn chứ Doãn Chi Lan thì không nổi a. Không nói nàng này là huynh đệ tốt của bọn họ, nhiều lần giúp bọn họ có cơ hội tán tỉnh mấy sư muội và sư tỷ kia, lại còn hay gánh nước phụ chỉ tiêu cho mọi người, danh khí không nhỏ trong giới tạp dịch hỏa phòng.
Tính ra Doãn Chi Lan cũng là nhân vật có số má nhất nhì trong đám để tử tạp dịch. Có điều là bản thân nàng có biết điều đó hay không thì còn tùy, khả năng nghiêng về cái sau nhiều hơn.
"Thật không ngờ, Doãn đại tỷ lại ngon lành cành đào như vây!"
"Ngon lành cành đào? Ta thấy khẩu vị của nhà ngươi thật mặn."
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta là nói kết quả trắc thí của nàng kia mà"
"Xê ra kia! Lần sau nói chuyện với ta phải nói rõ ràng."
"Á à, khẩu vị mặn mới là nhà ngươi…"
…
"Ơ kìa, các ngươi nhìn xem kìa, cây tăm di động của làng gánh nước khu F kìa. Nhìn hắn như vậy không biết có đạt không nữa"
"Ta nghĩ chắc là không đâu, người có thiên phú thường to khỏe như tam huynh đệ Lưu gia hoặc Doãn đại tỷ chứ nào đâu như tên này, gió thổi là bay."
"Sao biết trước được, đừng khinh thanh niên nghèo, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây."
"Á à, lại ăn cắp bản quyền rồi, hãm. Ngươi quen hắn?”
“Ừ, ta cũng cùng với hắn là trong nhóm nhập môn gần nhất.”
“Hả, mới nhập môn mà cũng dám lên trắc thí? Là ta thì ta núp cho xong. Nhìn cái tướng cà lắc bệnh hoạn kia... nổi không?”
“À ừ nhỉ, có khi nào chưa kịp trắc thí thì bị trúng gió lăn quay ra ngỏm củ tỏi không nhỉ?”
“Các ngươi cứ nói quá, dù là mới nhập môn nhưng đã gánh nước được mấy tháng, hắn không thể yếu tới như ngươi nói."
Bóng dáng gầy gò như cây khô, xương tay khúc khuỷu trơ xương, gương mặt còn vương nét trẻ thơ chứng tỏ độ tuổi còn thiếu niên kia rơi vào mắt làm Tần Thụ có cảm giác thương xót muốn bảo vệ một chút.
Tuy nhiên thương xót thì thương xót, quy chuẩn gia nhập ngoại môn không thể bỏ qua. Có năng lực thì mới tiến tới, vô năng thì dù ngươi đáng thương cỡ nào cũng trở thành đệm chân của kẻ khác.
Tần Thụ cảm thấy khả năng đỗ đạt của tên tiểu tử này có lẽ không cao.
Thu Hàn đi lên đài trắc thí. Cảm thấy vài ánh mắt không hợp lý đang hướng về mình nhưng hắn cũng không quan tâm vì lúc này trong cơ thể hắn đang có biến động lớn.
Từng sợi Huyền Khí không kết thành Huyền Khí võng như đã biết lại nhu hòa tách ra tự phân chia thành hai đàn cá nhỏ đang bơi trong đan điền.
Cơ thể theo sự giao hòa đó như đang miên man chìm ngập trong một bản giao hưởng cho nên bên ngoài mới nhìn thấy thân thể gầy gò của hắn lắc lư trong gió.
Từ xưa đến nay, Huyền Khí là do tu sĩ hấp thu lấy từ bên ngoài thu nạp vào bên trong cơ thể bồi dưỡng thành Nội Khí của bản thân tạo thành khí võng.
Năng lượng từ khí võng lại bồi dưỡng cơ năng, trí năng, pháp năng, cảm năng, sinh năng gọi là ngũ năng. Chứ chưa thấy có công pháp nào mà Huyền Khí tự phân chia như thể đơn bào sinh sản vô tính, như thế chẳng lẽ nói Thu Hàn tu đến mức độ nào đó thì Huyền Khí sẽ có linh tính? Chuyện này sao có thể? Cho dù mấy lão yêu tu ngàn năm nghe qua cũng thấy khó tin chứ đừng nói là nghĩ đến hay chứng kiến.
Huyền khí phân chia khiến cho số lượng bùng nổ theo cấp số nhân, từng lỗ chân lông của Thu Hàn mở ra như con cá voi tham tham hút lấy Huyền Khí Thiên Địa xung quanh như hút nước biển, tuy nhiên vì cấp độ quá thấp so với sự dày đặc của huyền khí xung quanh nên không ai có phát hiện gì bất thường. Ngược lại nếu có một vị trưởng lão trực tiếp ở tại hiện trường thì có khả năng mẫn cảm nhận ra qua sự dao động nhè nhẹ của Huyền Khí.
Thu Hàn vì hấp thu Huyền Khí vội vàng kéo theo tạp khí khiến cho cơ thể của hắn hiện giờ chẳng khác gì cái lò luyện dùng để đốt rác đẩy tạp chất ra ngoài.
Thái Cực Dưỡng Sinh Công vô ý thức vận chuyển theo thói, tìm kiếm khoảng trống để khu đuổi tạp chất ra ngoài.
Sắc mặt Thu Hàn lúc này đỏ bừng như trúng gió, Nội Khí phân chia càng lúc càng nhanh, nếu không khống chế ắt sẽ tẩu hỏa nhập ma như chơi.
Cơ thể mong manh, đi đứng xiêu vẹo như trúng gió. Hình tượng như vậy, ai cũng cảm thấy Thu Hàn giống tên bệnh tật lâu năm ráng gượng dậy đi trắc thí.