Tần Thụ nhìn thiếu niên ốm yếu dáng vẻ bệnh tật kia trắc thí không khỏi lắc đầu ngao ngán. Hắn nghĩ tên nhóc này chắc không có hy vọng gì.
Một đội trưởng bên cạnh nhìn không được lên tiếng hỏi Thu Hàn: "Ngươi có vẻ không được? Ta thấy hay là về nghỉ ngơi chờ dịp khác vậy."
Thu Hàn đầu óc mơ màng, cả người nóng bừng, Thái Cực Dưỡng Sinh Công điên cuồng vận chuyển.
Huyền Khí bên trong hóa thành từng đàn cá đông đúc công kích kinh mạch và huyệt đạo không ngừng.
Từng cơn đau đớn lúc như kim đâm lúc như bị đấm, lúc giống thiêu đốt lúc lại lạnh băng.
m Dương loạn chuyển, rối loạn khó khống chế, cơ thể như muốn nổ tung bất kỳ lúc nào.
Hắn cũng không hiểu kiên trì được, bèn đáp: "Không sao..."
Khi bước lên đài cao, bàn tay chuẩn bị chạm đến Cảm Huyền Thạch thì Thu Hàn cũng khụy xuống, quỳ một chân.
Mồ hôi trên trán hắn như từng hạt đậu rơi xuống.
Rốt cuộc cũng không thể chạm đến cảm huyền thạch.
Thu Hàn lăn ra bất tỉnh.
Tần Thụ thở dài phẩy tay ra hiệu cho người mang tên bệnh tật kia đi xuống.
Tuyển bạt đệ tử ngoại môn của Huyền Vân Môn vẫn tiếp diễn.
…
“Ngươi nhất thiết phải trả ta 50 điểm cống hiến.”
Một giọng nói oang oang làm Thu Hàn tỉnh giấc, cơ thể của hắn gần như bình thường trở lại, nếu như không nói rằng có sự thay đổi nào đó.
Bên ngoài là Vương Nguyên Sơn - bạn cùng phòng của Thu Hàn. Đối diện với hắn là một hán tử tên Đổng Khoác - một lão làng tạp dịch có thâm niên ba năm ở đội gánh nước.
Thu Hàn nghe cãi nhau liền biết Vương Nguyên Sơ mượn của Đổng Khoác 50 điểm cống hiến để mua Bồi Huyền Dược Tề.
Trong Huyền Vân Môn điểm cống hiến rất quan trọng cũng là tiền tệ giao dịch giữa các đệ tử. Tạp dịch mới vào hầu như không có điểm cống hiến, tạp dịch lâu năm lại có một chút nhưng rất hiếm hoi.
Có lẽ do đệ tử ngoại môn thưởng cho một vài tạp dịch.
Bồi Huyền Dược Tề là bên trên cấp xuống miễn phí, nhưng qua tay các chấp sự, đội trưởng, cai lỵ thì chưa chắc.
Vương Nguyên Sơ vì nóng lòng muốn leo lên vị trí đệ tử ngoại môn mà vay của Đổng Khoác 50 điểm cống hiến để mua Bồi Huyền Dược Tề.
Hôm qua tuyển bạt, Vương Nguyên Sơ không được thông qua, Đổng Khoác liền mang giấy nợ sang đòi nợ.
Vương Nguyên Sơ nhăn nhó đáp: “Chẳng phải ngươi nói khi nào ta trở thành đệ tử ngoại môn thì trả nợ cho ngươi cũng được?”
Đổng Khoác khinh thường nhổ một bãi nước bọt thâm ý nói: “Nhưng ngươi đã không trở thành đệ tử ngoại môn.”
Vương Nguyên Sơ cứng họng.
Đổng Khoác được thế càng tiếp tục dùng ngôn từ tấn công: "Chẳng lẽ cả đời này người không lên làm ngoại môn đệ tử liền có thể không trả nợ."
"Ta… ta…"
Vương Nguyên Sơ không nói gì được buồn bã hỏi: "Hiện tại ta không có điểm cống hiến, ngươi tính làm sao"
Đổng Khoác cười dữ tợn một chân tấn công vào bụng Vương Nguyên Sơ khiến hắn ọc nước chua ra ngoài. Miệng nói: "Hừ! Phế vật, không có tư chất còn mơ cao làm chi. Tư mai qua chỗ ta làm tay chân nửa năm đi."
Vương Nguyên Sơ nhìn hai tên to con bên cạnh Đổng Khoác cũng không dám sinh ra tia phản kháng.
Đổng Khoác thấy đối phương chần chừ liền dứt khoát một cước đạp xuống đầu Vương Nguyên Sơ, dí sát xuống đất.
Đây là "phục nhân trì tâm".
Muốn thuần phục kẻ yếu cứ trước làm nhục, đe dọa, khiến đối phương sợ hãi không dám phản kháng đi vào khuôn khổ.
Thu Hàn ngồi dậy chứng kiến nãy giờ cũng biết Đổng Khoác tên du côn này là một kẻ ác bá chuyên nghiệp.
Một lát sau, Vương Nguyên Sơ bị đánh không gượng dậy nổi.
Thấy đã đánh đủ, Đổng Khoác lại phun một bãi nước bọt, trước khi bỏ đi ném lại một câu: "Cho ngươi ba ngày, hoặc trả nợ hoặc làm việc cho ta, nếu không… hừ!"
Thu Hàn ra dìu Vương Nguyên Sơ vào phòng. Nhìn gương mặt buồn bã của hắn liền hỏi: "Có sao không?"
Vương Nguyên Sơ như kẻ điếc, ánh mắt vô hồn nằm đó nhìn lên trần nhà.
Thu Hàn lắc đầu nhìn hắn không nói gì. Tên đồng đội này tâm tính không được. Chỉ một chút đả kích mà thôi, mặc kệ đi.
Đi ra ngoài, hít thở không khí một lát. Thu Hàn nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua.
Nhìn lên bầu trời trong xanh, Thu Hàn hít một hơi sảng khoái, còn sống là tốt, hắn hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Lúc kẹt ở cái hoang đảo hiểm địa đó, mạng sống của Thu Hàn qua ngày nào thì mừng ngày đó, như kẻ mù đi trên lưỡi đao, sơ sẩy là chầu ông bà vải ngay.
Còn bây giờ thì sao? Có ăn có uống, có việc làm, cuộc sống nhàn tản, dù cực khổ một chút nhưng lại có thể kê cao gối ngủ ngon giấc. Rất nhẹ thở.
Không lý gì chỉ vì mấy chuyện vẩn vơ không đỗ đạt ngoại môn lại buồn bã vô cớ.
Sống qua hai kiếp, hắn hiểu dù ở nơi đâu, địa vị nào cũng có sướng khổ, có vui buồn,... Vậy thì ở đâu chẳng được.
Đang miên mang suy nghĩ, tâm để trên trời thì Thu Hàn bỗng thấy một đốm trắng đang bay.
Không phải, có điều gì đó sai sai.
Đốm trắng đó càng lúc càng to.
Đừng nói nó đang lao về phía này nhé.
Rất nhanh cái đốm trắng đó càng hiện rõ trong mắt của Thu Hàn.
Ầm!
Mặt đất khoét ra một cái lỗ to, may mắn hắn tránh thoát cái bóng trắng đó, chưa kịp định thần lại thì lại nghe tiếng vun vút trong không khí.
Lúc bụi tan đi thì Thu Hàn hoảng hồn nhìn thấy có năm cô nương vây quanh mình, mỗi người ngự không trên một thanh kiếm.
Ngự khí phi hành!
Tu vi ít nhất là Ngọc Hải Huyền Căn
Là cao thủ, còn là năm cao thủ lãnh diễm.
Một số đệ tử tạp dịch lâu năm, có chút kiến thức liền run rẩy nhận ra năm người này có tu vi kinh khủng.
Mấy vạn tạp dịch, có bao nhiêu người bước vào cảnh giới Chu Thiên Huyền Khí? Vậy mấy vạn Chu Thiên Huyền Khí có bao nhiêu người đúc lại căn cơ, trở về tiên thiên, bước vào Ngọc Hải Huyền Căn trở thành tiên sư?
Vậy mà lúc này lại xuất hiện đến năm người, còn là nữ nhân đẹp như tiên nữ.
Không là bảy người mới phải, năm người đang cảnh giới, hai người thì bay xung quanh tìm kiếm gì đó.
Một người trong đó khuôn mặt băng lãnh, hất hàm hỏi Thu Hàn: "Là ngươi, đã giấu Thông Bối Trư ở đâu?"
Thu Hàn ngớ người chắp tay nói: "Vị tỷ tỷ này, ta không hiểu nàng nói gì…"
Ầm!
Lãnh Diễm nữ nhân tay ngọc khẽ phất, vậy mà cương lực khủng bố đập mạnh vào ngực của Thu Hàn, hắn cảm thấy như va phải quả núi, phun mạnh một ngụm máu, bên trong thấy rõ mảnh vỡ nội tạng.
Thu Hàn mặt mày tối sầm, ngực lõm vào bên trong, xương sườn gãy vài cái, cơ hồ muốn ngất đi.
Nữ nhân kia hư lạnh nói: "Hừ! Lòng vòng lươn lẹo, không phải thứ tốt. Này là cảnh cáo, còn không thành thật ta sẽ không nương tay."
Thu Hàn đầu óc càng mù mịt, uất ức hỏi lại: "Ta đã làm gì sai?"
Xung quanh im lặng, không ai bênh vực hắn. Vài người còn sợ muốn tè ra quần.
Mấy nữ nhân còn lại chứng kiến Thu Hàn bị hành hạ vô cớ lại xem như chuyện bình thường ở phường.
Nữ nhân lãnh diễm mặt không biến hoá, môi thơm lạnh lùng khẽ nhếch, nàng nói: "Tên tạp dịch ngu xuẩn, dám giấu giấu diếm diếm, nếu lỡ Thông Bối Trư của ta có việc gì thì nhà ngươi có mười cái mạng cũng không bù đắp nổi."
Thu Hàn trong lòng gào to, khuôn mặt đỏ lên vì tức, hắn nói: "Thông Bối Trư là gì ta không biết, ngươi là ai mà vô cớ sinh sự lại còn già mồm bịa chuyện."
Vù
Ầm!
Bịch bịch...
Chưởng phong dội vào mặt, Thu Hàn bị đánh bay ra dội vào vách phòng sau đó ngã xuống đất, Vương Nguyên Sơ chạy ra không kịp đỡ.
Bị thương chồng chất bị thương, Thu Hàn căn bản là bị chà đạp đến mức không kháng cự nổi.
Sự cách biệt tiên phàm thì ra như thế. Hắn cứ như con sâu cái kiến mặc cho người lf nhục.
Xung quanh là những ánh mắt sợ hãi, tránh né, những người từng là đồng môn tạp dịch, có ăn chung bàn, có từng ngủ chung giường, có từng tâm sự dưới trăng…
Trước bạo tàn và an nguy mạng sống, mọi chuyện đều khác.
Thu Hàn không thể trách họ được. Ai cũng phải lo cho bản thân trước.
Đúng lúc này, Tần Thụ cùng một đám người của Huyền Vân Môn chạy đến.
Nhìn thấy một tạp dịch bị đánh đến không rõ sống chết, nhịn không được tiến lên nói: "Tôn sư tỷ, có việc gì từ từ nói, không nên vì đám tạp dịch này mà làm ảnh hưởng đến tâm tình."
Tần Thụ rất biết ăn nói, nữ nhân lãnh diễm được gọi là Tôn sư tỷ kia lúc này cũng hơi dịu lại nói: "Tần sư đệ, Thông Bối Trư rất quan trọng đối với đại sự sắp của bản môn, nếu lỡ có gì thất trách ta nghĩ ngươi cũng biết hậu quả?"
Tần Thụ nghe đến đây không nhịn được nói: "Đại sư tông môn đệ sao dám lơ là. Có điều việc để Thông Bối Trư xổng chuồng thất trách hay không cũng là có phần trách nhiệm của sư tỷ ngươi, ta nói có đúng không hả?"
Tần Thụ rất ngứa mắt vị Tôn sư tỷ này, cho mặt mũi không muốn lại toan tính đổ trách nhiệm lên đầu hắn, ta đây hiền chứ không dễ bắt nạt.
Hắn là không muốn đắc tội nàng nhưng cũng không thể để nàng gắp lửa bỏ tay hắn được.
Dù nàng có là con gái cưng của Tôn Trưởng Lão.
Tôn sư tỷ kia tính phát tác thì Tần Thụ lại nói: "Đó là ngươi tự ý xông vào khu Tây, thiết nghĩ Dương Trưởng Lão người này dù sao cũng chút sự tình với Tôn Trưởng Lão, nếu có làm khó gì ngươi, ta dù muốn bênh vực sư tỷ nhưng một chấp sự nhỏ nhoi như ta, e rằng..."
Tôn sư tỷ chặn lại: "Thôi đủ rồi, chỉ cần tìm thấy Thông Bối Trư ta lập tức đi ngay."
Đúng lúc này Vương Nguyên Sơ chạy lên bù lu bù loa nói: "Tần Chấp Sự, Thu Hàn hắn, hắn…"
Tần Thụ cảm thấy bất an quay sang hỏi: "Hắn thế nào?"
Vương Nguyên Sơ nước mắt chảy dài: "Hắn tắt thở rồi."
Cả đám người ngạc nhiên: "Cái gì?"
Tần Thụ tái mặt.
Tôn Sư Tỷ sợ hãi. Nàng hừ lạnh nói:"Một tên tạp dịch hèn mọn mà thôi, chết không đáng tiếc. Thế mà lại liên lụy đến ta."
Mọi người xung quanh cũng không dám bất mãn, cái gì là tạp dịch hèn mọn?