Chương 7: Huyền Khí

Lão trưởng thôn với ánh mắt mờ đục nhìn về xa xăm như hồi tưởng lại, lão kể: “Từ lúc lão sinh ra đến giờ cũng chỉ ở thôn này, nhiều lắm là sang thôn khác mua bán rồi lại quay về. Chỉ biết các thôn làng quanh đây được bảo vệ bởi một tiên môn bên trên."

Ngửng một chút lão lại tiếp tục: "Nghe kể bên ngoài kia hung thú to lớn dữ dằn thấy người như thấy thịt thơm, không ai còn mạng khi ra khi qua bên kia cánh rừng, nghe nói nơi đó là sa mạc bốn bề mà nơi đây chỉ là một ốc đảo.”

Nghe đến đây Thu Hàn giật mình khó tin, hắn ở đây cả tháng cũng dạo xung quanh rất nhiều làm gì có cồn cát nào huống chi là sa mạc, đã vậy theo như hắn biết là mỗi thôn làng cách nhau mấy chục cây số, đi bộ cũng mất cả ngày, đó là còn chưa biết có bao nhiêu làng bản quanh đây, nhìn sơ cứ như rừng nguyên sinh thăm thẳm, nói thế nào Thu Hàn cũng không nghĩ ra là nơi này là chỉ là một ốc đảo, vậy ốc đảo này lớn cỡ nào? cái sa mạc này lớn cỡ nào nữa? Chỉ nghĩ thôi cũng là không hình dung ra được.

Lão trưởng thôn cũng không biết Thu Hàn giật mình, lời kể của lão lại cắt ngang suy nghĩ của Thu Hàn:

“Cũng không biết là từ bao lâu rồi, mỗi ba năm Tiên Môn lại đến lấy một người trong làng về làm tạp dịch, còn nói là có khi được làm đệ tử rồi trở thành tiên gia, nhưng mà lão sống đến nay cũng hơn trăm năm rồi mà chưa thấy ai đi mà trở lại. Các làng xung quanh cũng cùng một tình trạng như thế.”

Nói đến đây lão trường thôn bỗng thở dài ngao ngán. Dù tính ra mỗi hộ một người cũng không bao nhiêu, tính xoay vòng thì một hộ cả trăm năm mới cắt cử một người một lần nhưng nỗi sợ hãi vẫn cứ bao trùm, dù sao cũng là máu mủ ruột rà, có ai lại muốn chia tay để rồi sống chết không rõ.

Người dân lương thiện chỉ muốn sống yên ấm qua ngày, mà cứ ba năm lại thấy một người quen trong thôn một đi không trở lại, cảm giác mất mát này có thể hiểu. Huống chi năm nay Tiên Môn lại đòi tới hai người. Điều này càng làm cho thôn dân càng thêm lo lắng.

Lúc này Thu Hàn bỗng nhiên hỏi: “Các người có biết tiên môn kia tên là gì?”

Mọi người lắc đầu tỏ vẻ không biết, Tiên môn là một danh từ thần bí đối với họ kèm theo nỗi sợ hãi từ sâu trong tâm nên họ cũng chưa bao giờ đề cập qua.

Thu Hàn thất vọng, hắn hỏi thế là mong muốn từ cái tên mà đoán được tông môn nay là ma đạo hay chính phái.

Ban đầu Thu Hàn cũng có ý định làm tạp dịch gì đó để biết thế giới bên ngoài là gì. Sau này hắn nhận ra còn nhiều thứ mình không biết về thế giới này nên cũng cần suy nghĩ kỹ càng một chút.

Có lẽ bên ngoài kia cực kỳ hung hiểm, trực giác nói cho Thu Hàn hay có lẽ là một điều gì đó bí ẩn mách bảo hắn nên cẩn thận. Dẫu sao việc làm tạp dịch gì đó là không thể tránh khỏi rồi.

Côi gia đã có Thu Hàn đứng ra đi tạp dịch thay thế, nếu không có gì thay đổi thì ba năm sau sẽ đến Mạnh gia, có điều tiên môn đã yêu cầu hai người thì họ cũng phải chấp nhận số phận sớm hơn ba năm mà thôi.

Mạnh gia có hai người con, độc đinh năm nay mười lăm không thể đi, đi rồi thì lấy ai nối dõi tông đường cho Mạnh gia, còn lại một nhi nữ mới mười hai tuổi đành phải cắt cử cống nạp.

Ba ngày sau, Thu Hàn cùng một tiểu la lị đang khóc sướt mướt được người nhà dỗ dành đứng chờ đợi ở đầu thôn.

Một lúc sau, một vệt cầu vồng to lớn bay ngang qua thôn nhưng không dừng lại, một hấp lực cuốn lấy hai người bay lên theo vệt cầu vồng đó. Thôn dân bên dưới cung kính hoảng sợ khóc lóc lạy lục.

Bên tai tiếng gió rít gào một hồi Thu Hàn thấy mình rơi tự do, hắn hoảng sợ mở mắt la to: “á a a…”

Lẩm bẩm phen này chết chắc thì cổ áo bị ai đó nắm kéo lại, bên tai vang lên một giọng nói lãnh lẽo: “Hừ! La gì mà la, ồn ào phiền chết ta”.

Nói xong gã thanh niên hừ lạnh ném hắn rơi xuống gần đó, chỗ này cũng có mười mấy người lăn lộn có vẻ như vừa bị ném xuống giống hắn.

Cả lũ đang rên rỉ ỉ ê thì một gã to con xuất hiện quát: “Tất cả trật tự, từ hôm nay trở đi, các ngươi thuộc đội gánh nước.” làm tốt sẽ được thăng chức, còn không tốt thì… hừ.

Hắn không nói tiếp nhưng tiếng hừ lạnh cũng đủ chấn nhiếp toàn trường, ai cũng có thể hiểu là sẽ không có đồ ngon nếu làm việc không tốt, tự giác với số phận phu phen.

Lúc gia nhập tạp dịch mỗi người được người cũ dạy cho một môn hít thở thổ nạp.

Lúc đầu gánh nước, Thu Hàn sức cùng lực kiệt, bèn lấy ra nhìn họa đồ mà thổ nạp theo, nói thật là chẳng có gì là lạ cả ngoài đỡ mệt hơn ra, tuy nhiên đỡ mệt là được.

Cái này cũng là mấy tên tạp dịch trước bày cho hắn. Dần dà việc gánh nước từ nặng nhọc chuyển sang nhẹ nhàng.

Lúc này Thu Hàn cũng đã biết tông môn mình làm tạp dịch có tên Huyền Vân Môn, tên nghe hạo nhiên chính khí, đỉnh thiên lập địa cho nên Thu Hàn cho rằng có lẽ hắn được vào một môn phái chánh đạo…

Huyền Vân Môn là môn phái thống trị “ốc đảo” rộng lớn này, Thu Hàn chỉ là đang ở một phân nhánh của môn phái, nghe nói đại bản doanh môn phái cách rất xa nhưng vẫn nằm trong địa vực “ốc đảo”.

Mỗi ngày, hoả phòng Huyền Vân Môn cần một lượng lớn nước để nấu ăn, tẩy rửa linh dược, chăm sóc yêu thú,... quy mô vô cùng lớn.

Tạp dịch như Thu Hàn nhận được đồ hình thổ nạp cũng là bình thường. Đồ hình này do một trưởng lão ngoại môn nghĩ ra, giúp tạp dịch tu luyện có thêm sức khỏe, học rất dễ dàng, có hình ảnh, có hướng dẫn nên bất cứ ai cũng có thể học được.

Trong đồ hình là cách di chuyển sao cho vững chãi và không tiêu phí sức lực. Cách hít thở lúc xách nước hoặc làm việc nặng nhọc, cách tập trung cơ bản thiết yếu nhất.

Kẻ có tư chất không tệ có thể nhờ luyện theo đó mà khiến cơ thể ngày một khỏe hơn làm việc ít nặng nhọc hơn.

Quan trọng hơn đây cũng là bài khảo nghiệm tạp dịch. Huyền Vân Môn tận dụng mọi phương pháp để đào bới nhân tài, đây cũng là một cách hay.

Đưa ra hi vọng nhập môn như vậy vừa tạo ra mục tiêu phấn đấu cho tạp dịch vừa nâng cao hiệu suất phục dịch bên dưới.

Đồ hình này được vị trưởng lão ngoại môn kia lúc còn tạp dịch nghĩ ra, lúc ấy lão cũng là một kẻ ít chữ nghĩa nên không nghĩ ra cái tên nào hay, sau này nó có một cái tên là Lưu Khí Quyết.

Lưu Khí Quyết làm một môn công pháp bất nhập lưu, không phẩm cấp, chia làm tam trọng. Tầng thứ nhất rèn sức mạnh, tầng thứ hai tăng sức bền, tầng thứ ba tăng sức bật.

Lưu Khí Quyết này không chuyên sâu, bình thường không khác gì những tư thế thể dục kết hợp với hít thở thông dụng.

Tuy nhiên Thu Hàn áp dụng được hơn mười ngày lại thấy có điểm bất ổn trong việc hít thở, thuần túy là hít sâu giữ khí còn lại là rèn thể lực, tu ngoại công.

May sao kiếp trước Thu Hàn vào lúc tuổi xế chiều, sức khỏe xuống dốc nên có tham gia lớp dưỡng sinh thái cực, hắn cũng rất tích cực tìm hiểu về khí công cổ truyền nên nhìn ra thiếu sót này.

Lưu Khí Quyết gây nhầm lẫn ở chỗ coi trọng luyện thể, xem nhẹ luyện nội khí. Lại nhầm lẫn khí trời (ngoại khí) cùng khí lực (nội khí).

Ngoại khí cùng Nội khí đều không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ngoại khí là vật chất không khí bao gồm trọc khí, uẩn khí, vi khí, tử khí, ô khí… hàm chứa nhiều loại vật chất gọi là tạp khí, loại khí trong lành hơn dung nạp được gọi là Hỗn Khí.

Nội khí là năng lượng bên trong được chuyển hóa từ thức ăn, thiêu đốt từ vật chất cùng ngoại khí mà ra.

Dinh dưỡng từ bên ngoài được gọi là Tinh.

Trụ cột trong khí công Thu Hàn đã học là Tinh - Khí - Thần.

Phương pháp thổ nạp là Thuận và Nghịch, mà đan điền cũng chia làm thượng hạ, thượng giữa Linh Đài huyệt và Đản Trung huyệt, hạ nằm giữ Mệnh Môn và Khí Hải, chia ra sau Đốc trước Nhâm nhị mạch.

Phần ngực chứa Khí gọi là Thần, phần bụng chứa Thực gọi là Tinh. Thổ nạp tự bản năng là ở phần ngực gọi là Thuận, thổ nạp có ý thức ở bụng là Luyện Tinh Lấy Khí gọi là Nghịch.

Chủ động thổ nạp ở bụng (Thở Nghịch) chính là Luyện Khí thường thức, phải qua quá trình tập luyện ấy chính là khí công (Công phu luyện khí).

Mà ở Trái Đất, luyện ra khí công năng có tác dụng tăng cường tuổi thọ là chính.

Tiếp đến thông kinh lạc, bồi dưỡng dục khí như Thái Cực Đạo, Ngũ Cầm Hí của Hoa Đà.

Sâu hơn là hàm dưỡng, tu tâm.

Các trường phái chia làm Động Công, Tĩnh Công, Thiền Định.

Đặc biệt khi luyện công không để bụng quá đói (lấy Tinh đâu mà luyện? Hại đến hao mòn sinh cơ rối loạn khí huyết) không quá no (không đủ nơi trống để chứ khí thì lấy cái gì mà luyện Tinh).

Lưng phải thẳng để Đốc mạch lưu dẫn dễ dàng, bụng phải hóp để Nhâm mạch lưu giữ và tiết chế Khí sau đó điều hòa chu thiên. Đứng nằm hay ngồi tư thế phải cân bằng âm dương.

Âm Dương Nhị Khí là từ đâu? Chính là từ Vô sinh Nhất, khi đã hình thành năng lượng, khí ắt sẽ phân cực từ nhất sinh nhị thành ra cái gọi âm dương.

Nhân loại hiện đại chỉ tu luyện đến đây là dừng, cũng chi để khỏe người tiêu trừ bách bệnh nâng cao ngũ quan, số ít có thêm sức bậc, sức mạnh,v.v… mấy cái đó có thể giúp người ta có vài khả năng hơn người mà thôi.

Cũng có cao nhân luyện đến độ Nhị sinh Tam cũng là lông phượng sừng lân.

Chỉ thế thôi, đến Nhị Sinh Tam chính là lối mòn bế tắc, công pháp thượng cổ thất truyền. Mặc dù có người biết rằng Nhị Sinh Tứ lên đến Tứ Tượng nhưng phương pháp lại không có.

Cái thiếu hụt là ở đó, một hai ba thì dễ, một hai bốn vậy ba đâu? Trong khí công chưa nghe qua câu nhị sinh tam hay tam sinh tứ, thực chất là Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng mấy ai đạt đến cảnh giới ấy từ khi Tổ sư Trương Tam Phong mất tích khi xưa?

Thế nhưng cái thế giới này tu luyện ra lại là Huyền Khí. Bước đầu nhập môn chia làm Ngưng Thần, Nhập Huyền, Đả Huyệt.

Ở Ngưng Thần là ngươi phải cảm nhận được Huyền Khí trong thiên địa.

Ở Nhập Huyền là bước đầu hấp thu Huyền Khí.

Ở Đả huyệt là Huyền Khí vào thể nội sẽ bị chặn dừng một số huyệt vị cơ bản cần ngươi đả thông.