Chương 6: Tiên Môn

Đúng lúc Thu Hàn đang muốn rời đi thì phong bạo không biết từ đâu ập tới, lực lượng cuồng bạo đó xé nát mọi thứ và đang lao về phía hắn.

Thu Hàn hoảng sợ, né tránh đã là không kịp, chỉ sợ rằng cơn phong bạo đó kéo qua là chắc chắn hắn tiêu đời ngay.

Hắn thầm chửi rủa hai con quái thú kia, phong bạo này rõ ràng là tư nơi đó phát ra. Bọn bây đánh thì đánh, đánh sống chết cũng được mắc gì lôi theo ta chết theo.

Mãng Lang đại chiến cũng đến hồi kết, giây phút cuối cùng Chu Diện Mãng biết mình khó thoát số phận nên thiêu đốt toàn bộ sức sống dồn vào một kích Phong Sát Phệ Phách đánh về phía Đại Nha Lang sau đó gục xuống đi đời nhà ma.

Sói là loài thông minh nhưng nó cũng là thú vật, bản chất tham lam của Đại Nha Lang bộc lộ rõ khi nhìn thấy Chu Diện Mãng kia ngã xuống, từng dòng máu quý giá đang chạy ra thấm vào đất.

Đại Nha Lang cảm nhận được nguồn năng lượng dồi dào cùng lực lượng của Chu Diện Mãng đang thất thoát từ từ nó vội vàng lao đến thu hoạch chiến lợi phẩm.

Khi còn cách Chu Diện Mãng chưa đến nửa mét thì lập tức cái đầu rắn ngóc lên lao thẳng vào Đại Nha Lang. Đại Nha Lang giật mình muốn tránh né nhưng đã không còn kịp nữa, cái mồm to như chậu máu táp mạnh vào cổ Đại Nha Lang.

Thì ra nãy giờ Chu Diện Mãng quy tức giả chết, linh trí nó cực cao, nó chấp nhận xả thoát lực lượng cơ thể để dụ con Đại Nha Lang khốn kiếp kia đến gần hầu có cơ hội công kích và nó đã thành công.

Cảm nhận cơn đau truyền tới từ cổ, nọc độc và độc trùng bắt đầu công kích, Đại Nha Lang giãy dụa nó há mồm cắn ngược vào mình của Chu Diện Mãng, hai con quái thú quấn lấy nhau, trận chiến tử vong gần đến hồi kết.

Hai con thú quấn lấy nhau kịch liệt không để ý đến thanh kiếm cắm trên thân Chu Diện Mãng đang run lên kịch liệt, máu tươi của hai con vật giao tranh phun ra bị nó hút hết đến khi hai con vật xấu số phát hiện ra khác thường thì sinh cơ bị thanh kiếm hút gần như cạn kiệt. Chúng cố gắng giãy dụa nhưng vô vọng, ánh mắt dần mờ đục.

Đúng lúc này từ trong thanh kiếm nổ vang một tiếng lớn phát ra lực lượng phá hoại khôn cùng, phong bạo quét ngang hủy diệt tất cả.

Không gian thiết cát tạo thành một cái lỗ đen, vụ nổ bành trướng đến một cực hạn rồi lại hút về trung tâm lỗ đen.

Thời gian trôi qua, mọi thứ trở lại một mảnh yên tĩnh.

Nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ thiếu chút là Thu Hàn tè ra quần, tử vong bao trùm mọi hướng, thập tử nhất sinh phong bạo tới gần mà trên trời dưới đất đều không có lối thoát.

Hắn lúc này chỉ muốn có một chỗ chui vào, ý nghĩa mãnh liệt vừa lóe lên trong đầu, tử vong đi ngang. Thu Hàn nhắm mắt đón nhận điều gì đến cũng phải đến.

Ta đã chết? Đó có lẽ là câu hỏi đầu tiên mà hắn hỏi khi mở mắt ra nhìn khung cảnh tối đen xung quanh.

Có lẽ đây là địa ngục tối tăm, Thu Hàn la to:

Có ai không?

Nhưng mà tiếng kêu gọi của hắn giống như chìm vào trong vùng tăm tối kia, không một ai hồi đáp.

Thu Hàn đi vài vòng, lại lần mò trong bóng tối, thời gian trôi qua, hắn than thở:

Phải chi nơi này có chút ánh sáng nhỉ?

Không ngờ vừa dứt lời thì trước mắt dần sáng hơn dù rất yếu ớt. Ánh sáng này đủ cho Thu Hàn nhận ra mình đang ở đâu.

Nơi này là một không gian kỳ lạ không có điểm cuối, xung quanh là đại địa kỳ ảo, xa xa là chân trời tối đen, đâu đó lơ lửng những quang đoàn như phù du trôi dạt trong biển cả.

Thu Hàn hiếu kỳ đưa tay có ý định sờ đến nhưng không ngờ những quang đoàn đó như sinh vật sống tránh né hắn, nó linh động như có linh tính.

Ngoài ra hắn không nhìn thấy gì cả.

Chưa kịp suy nghĩ gì thì bỗng nhiên không gian xung quanh sáng lên khiến cho Thu Hàn lóa mắt, bên tai chỉ nghe tiếng động ầm mà như núi lở, âm thanh khiến tai của hắn ù ù thậm chí bị điếc tạm thời.

Cái lạnh thấu xương lại ùa về.

Đầu của Thu Hàn như bị trọng kích khiến cho hắn bất tỉnh nhân sự.

Đến khi tỉnh dậy thì Thu Hàn nghe bên tai:

Hắn tỉnh rồi, thằng nhỏ này cũng mạng lớn, bất tỉnh bốn ngày cứ tưởng đã chết.

Trước mặt Thu Hàn là một trung niên râu ria khoảng sáu mươi tuổi, bên cạnh còn có một người phụ nữ mặc áo gai, hai người này nhìn qua có vẻ cơ hàn.

Người phụ nữ hiền hậu hỏi: "Ngươi thấy trong người thế nào?"

Thu Hàn tỉnh dậy nhưng trong người như thiếu sức lực, hắn hít một hơi cho đầu óc thanh tỉnh, sau đó được đôi vợ chồng nọ đút cháo.

Họ hỏi han này nọ nhưng chẳng hỏi được gì.

Thu Hàn như người mất trí, hắn quả thật chẳng biết mình là ai trong kiếp này, quả thực là trên trời rơi xuống.

Cứ thế thời gian một tháng, Thu Hàn được hai vợ chồng kia chăm sóc kỹ càng như con ruột.

Chỉ có điều đôi lúc hắn cảm thấy đôi phu thê này giấu mình điều gì đó, nhiều lúc Thu Hàn cảm thấy họ nhìn mình như có lỗi hay tự trách.

Nghĩ kỹ thì mình được người ta cứu mà lại có cảm giác người ta có lỗi với mình, Thu Hàn cảm thấy mình quá nhạy cảm.

Người chồng tên Côi Đản nên người vợ được gọi là Côi phu nhân. Hai người họ có một đứa con trai tên là Côi Manh cũng trạc tuổi của Thu Hàn.

Gia đình họ Côi ở trong một cái thôn khoảng vài chục hộ, cái thôn này cũng không tính là đông đúc gì. Nhưng lạ là ai cũng đối xử tốt với Thu Hàn.

Trong bữa ăn, phu phụ Côi gia luôn nhưng miếng ngon cho Thu Hàn, Côi Manh là con ruột họ nhìn thấy vậy cũng không tị nạnh gì.

Thu Hàn ngại ngùng từ chối thì họ lại ép thương với lý do là Thu Hàn mới bệnh dậy.

Có điều lạ là Côi Manh lại dùng ánh mắt hơi khác thường nhìn Thu Hàn, không phải là ánh mắt địch ý mà là ánh mắt chứa đầy yêu thương. Điều này khiến Thu Hàn đôi lúc nổi da gà, hắn ác ý nghi ngờ về giới tính của Côi Manh.

Sau một thời gian sống chung, Côi Manh đối xử rất tốt với Thu Hàn, Côi Manh là một thiếu niên ốm o da trắng ngược lại hắn rất khỏe, mỗi ngày làm khá nhiều việc mà không biết mệt kiểu như tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu.

Phu phụ Côi Gia cũng coi như hiếm muộn, Côi Đản năm nay chỉ mới qua ngũ tuần (năm mươi tuổi) nhưng lại nhìn như sáu mươi tuổi. Vậy mà hai vợ chồng họ cũng chỉ có mỗi Côi Manh là con một.

Người trong thôn thì thật thà chất phát, luôn đối xử tốt với Thu Hàn. Họ tuy vất vả nhưng cũng không để Thu Hàn phụ giúp gì, độ hiếu khách một trăm phần trăm khiến Thu Hàn ngỡ ngàng.

Có điều khi hỏi về thế giới bên ngoài thì họ lại không biết gì, hầu như mỗi một đời đều sinh ra và già chết ở nơi đây.

Chỉ biết rằng xung quanh đây cũng có vài ngôi làng, cuộc sống thôn dã bình yên như vậy thì có gì phải lo lắng.

Cho đến một ngày phía chân trời xa xa có một vệt sáng bay đến bên này thôn. Thu Hàn bị người trong thôn kéo ra quỳ lạy đón chào:

Bái kiến Tiên Trưởng.

Quỳ trong đám thôn dân, Thu Hàn nhìn thấy phía trên là một trung niên mặc áo vàng nhạt cưỡi trên một con diều nhiều màu phát sáng, Thu Hàn xem ra đó là một loại phi hành pháp khí.

Lúc trước hắn cũng biết mình lạc đến một thế giới tu tiên rồi nên cũng không bất ngờ gì. Người này có lẽ là đệ tử một tiên môn gần đây.

Trung niên mặc áo vàng lạnh nhạt nói:

Ba năm một lần ta đến nhận người, lần này bản môn cần hai người ở thôn các ngươi.

Lúc này trưởng thôn khuôn mặt khó coi nói: "Thưa tiên trưởng, vì sao năm nay lại nhiều hơn một người ạ?"

Trung niên áo vàng nhạt lạnh lùng nhìn trưởng thôn nói: "Muốn chết, được vào thượng tông ta là vinh hạnh lại còn làm như thua thiệt các ngươi?:

Nói xong một áp lực từ người trung niên mặc áo vàng nhạt tập trung vào thôn trưởng khiến lão đau đớn kêu khẽ, khóe miệng rớm máu nhưng không dám nói gì.

Trung niên áo vàng giọng không cho cự tuyệt, bay đi vội vã nhưng mệnh lệnh đưa ra văng vẳng quẩn quanh:

Cho các người thời gian ba ngày chuẩn bị. Ta còn phải đi những thôn làng khác thông báo. Sau ba ngày sẽ có người đến nhận người.

Sau khi người kia rời đi thì thôn dân bu lại hỏi vị trưởng thôn đang buồn rầu ở kia: "Trưởng thôn, ngài không sao chứ, ài sao năm nay họ lại lấy đến hai người đây?"

Cả thôn xì xào, ánh mắt vô ý thức nhìn về phía Thu Hàn, lúc này trưởng thôn tiến đến trước mặt Thu Hàn nói: "Tiểu Hàn à, nói thật thôn ta có lỗi với ngươi rồi. Có lẽ ngươi cũng hiểu ra rồi."

Thu Hàn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền hỏi: "Được vào tiên môn là chuyện tốt, vì sao mọi người lại sợ hãi như vậy chứ?"

Thôn dân nhìn Thu Hàn với ánh mắt lạ lùng, Côi Manh bên cạnh thở dài nói: "Ngươi có lẽ không biết, mỗi ba năm thượng môn bên trên sẽ tuyển tạp dịch, có nói nếu có cơ hội sẽ trở thành đệ tử chính thức, mỗi ba năm thì một nhà phải có một người trẻ đi tạp dịch, năm nay đến nhà họ Côi ta nhưng mà…"

Nói đến đây thì hắn im lặng, Côi Đản xấu hổ đứng ra nói: "Chúng ta đã già, chỉ có một mụn con là Côi Manh, đang lúc không biết làm sao thì ngươi xuất hiện cho nên… cho nên…"

Thu Hàn cảm thông nói: "Cho nên Côi thúc nghĩ đến chuyện dâng ta ra đúng không? Việc này cũng không có gì, mạng ta là thúc cứu về nên bây giờ ta trả lại. Có điều là ta muốn biết mình sẽ đối mặt với chuyện gì."

Thấy Thu Hàn sảng khoái chấp nhận khiến cho thôn dân bất ngờ, thiện cảm với hắn càng nhiều hơn.

Dù sao chẳng ai muốn làm kẻ chết thay, con kiến còn yêu mạng mình kia mà. Lúc này Trưởng thôn tiếp tục giãi bày, vết nhăn trên mặt như nhiều hơn.