Chương 5: Có ma

Ngược lại, con Chu Diện Mãng kia cũng không khấm khá gì, đã mang trên mình thanh kiếm ghim nó xuống đất, không khác gì phạm nhân bị xích chân, động một cái là cơn đau thấu cốt từ đó lan ra, vết đâm càng lúc càng nặng nề.

Thêm nữa nó mất máu quá nhiều, tinh thần suy kiệt mà con sói hạ đẳng kia thì nhanh như cáo, lúc bên này lúc bên kia, tát cho nó mấy tát.

Dù là móng vuốt của loài hạ đẳng kia không gây được thương tích gì bên ngoài, cũng không cách nào xé toạc được lớp da của nó nhưng mà nó đang bị thương, con chó sói hạ đẳng này dù tự gây thương tích nhưng lại làm cho nội thương có sẵn của Chu Diện Mãng nặng hơn.

Lúc khỏe mạnh thì sao cũng được, kẻ bệnh cần tĩnh dưỡng, còn Chu Diện Mãng thì đang rơi vào hoàn cảnh bi đát, có thể nói là giao long mắc cạn sói nó khinh.

Lòng tự ti của giống loài thượng đẳng đang bị con chó sói bẩn thỉu kia đánh cho tan nát không còn gì.

Sự nhục nhã dâng lên, máu huyết nghịch chuyển, nội thương càng nặng hơn.

Thêm vào bản thân bị phong tỏa bởi thanh kiếm khốn kiếp khiến nó không cách nào đủ sức thi triển cái gọi là kỹ năng đồng quy vu tận.

Nó nhục quá muốn chết cho xong cũng không được, nó cực hận con sói này, tức giận làm nó sôi máu trào bọt huyết mấy lần.

Vì thế mà bên ngoài nhìn vào có vẻ như Đại Nha Lang thương tích đầy mình, rơi vào thế hạ phong, nhưng bên trong thì tính mạng của Chu Diện Mãng đang đi đến đoạn cuối, ưu thế chiến đấu lâu dài của Đại Nha Lang càng ngày càng lộ rõ.

Hình như ông trời muốn trêu ngươi, muốn cho một loài có lông và loài không có lông tranh đấu với nhau bất công như thế, Đại Nha Lang dù đang chiếm thế thượng phong nhưng cũng không dám liều mạng ép Chu Diện Mãng vào đường cùng, nó rất khôn khéo đề phòng tuyệt chiêu bổn mạng của Chu Diện Mãng mà không hề hay biết con rắn to xác kia cũng bất lực thật sự.

Vì vậy cho nên thế cục của cuộc chiến cứ giằng co, Đại Nha Lang rất khôn, trong lúc chiến đấu nó tận dụng lấy máu Chu Diện Mãng được bao nhiêu thì lấy, vật ấy vô cùng có lợi cho nó. Nhờ vậy ấy mà nó không còn là Song Đầu Lang yếu ớt khi xưa nữa, trên đầu nó bắt đầu mờ mờ vài cái cọng kim mao trộn lẫn mọc lên giữa bộ lông màu xám.

Tuyết đọng càng lúc càng dày, chiến trường nơi Mãng Lang giao tranh lúc này không khác một cái thung lũng nhỏ, nơi xa Thu Hàn đang vác thi thể của nữ tử lạ mặt chạy đến nơi an toàn, vết thương trên người hắn đã đóng vảy rất thần kỳ, cơ thể dường như khỏe mạnh hơn nên vác thi thể chạy cũng nhẹ nhàng.

Mặc kệ Mãng Lang đang giao tranh bên kia, tẩu thoát là tốt nhất, cả hai cũng không phải loài tốt lành gì, toàn là ác thú, con nào thắng cũng đều là tai họa.

Nhìn lại thi thể, Thu Hàn rất hứng thú,không phải hắn biến thái có hứng thú với cái xác mà hắn hứng thú với đồ vật của nữ tử này.

Thu Hàn thầm nghĩ: “Dù sao người cũng đã chết, đồ vật của ngươi có thể giúp ích cho ta sau này cũng tốt, ta sẽ hậu táng ngươi đàng hoàng.”

Thu Hàn suy tính xong xuôi bắt đầu lục soát từ trên xuống dưới, kiếp trước hắn là một lão già đã có vợ con, lại còn là người hiện đại nên chẳng thèm để ý chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, vả lại người cũng đã chết còn phân biệt nam nữ cái khỉ gì.

Đôi bàn tay nhanh nhảu lục soát một hồi thì hắn thấy kỳ quái, trên người nữ nhân này lại không có mang theo vật gì trừ một cái hộ oản kia.

Thôi thì có còn hơn không.

Gỡ cái hộ oản xuống, hắn liền thấy vòng sáng bảo vệ xung quanh cơ thể nữ nhân tự động tan biến, ngắm nghía một hồi cái hộ oản mà không nhận ra được gì, Thu Hàn bèn cất tạm trong người sau đó chuẩn bị mang nữ nhân lạ mặt kia đi mai táng.

Nhưng vừa động vào thi thể của nữ nhân kia thì dị biến liền phát sinh.

Thi thể đột nhiên biến mất một cách khó hiểu.

Thu Hàn giật mình la lên: "Có ma!"

...

Lúc này, ở một nơi nào đó, có một bóng người cổ lão đang lơ lửng giữa trời cao, tay trái của lão co thành trảo hướng lên trời, bên trong là là một tiểu nhân mờ ảo hình dáng một bé gái nhỏ nhắn xinh đẹp, nếu Thu Hàn có mặt ở đây sẽ thấy khá giống với thi thể hắn đã tiếp xúc, tiểu nhân không cam lòng rít gào: “Gia gia, vì sao không đuổi theo phân thân của Cửu Đầu Mãng, còn có chân thân của ta và truyền thừa của Vạn Biến Tông…”

Lão già nhìn tiểu nhân mờ ảo thở dài nói: “Tuyết Nhi! Ngươi tĩnh tâm lại đi, Cấm Địa Bất Hồi đi vào bất hối, địa ngục còn lối, nơi này thì không. Một khi vào là không đường về, ngay cả thần cấp cũng không ngoại lệ, huống chi là ta.”

Tiểu nhân mờ ảo càng không cam tâm nói: “nhưng mà chân thân của ta, truyền thừa và còn có Bảo Hựu Đại Thiên Kiếm nữa, chẳng lẽ trơ mắt mà nhìn tất cả mất đi sao gia gia?”

Lão giờ khuôn mặt khó coi cắn răn nhất quyết nói: “Bây giờ còn nói được gì, vạn sự tự có số, cố cưỡng cầu sẽ bị thiên khiển, với đạo hạnh của ta suy tính, nếu là vào trong ắt gặp tử cục."

Ngừng một lúc lão lại nói tiếp: "Hừ! Tuyết nhi, cũng là do ngươi tự đại, những tưởng đột phá Độ Kiếp trở thành Hỗn Thiên Sơ Kỳ đã cuồng vọng tiến vào Điện Thờ Thần Thú tranh đoạt bảo vật trước mắt phân thân Cửu Đầu Mãng. Dù ngươi đoạt được bảo vật lại bị nó đánh thừa sống thiếu chết. May sao ta đến kịp cứu được nguyên thần giữ được đạo cơ của ngươi, nếu không thì bị cuốn vào cấm địa thì giờ này chắc thân tử đạo tiêu từ lâu rồi.”

Tiểu Nhân mờ ảo vốn còn muốn nói gì thì lại im lặng.

Nàng dù biết gia gia nàng nói không sai nhưng chân thân đã mất, nàng chỉ còn cách đoạt xá thân thể kẻ khác tu luyện lại từ đầu hoặc nhờ đại năng thiết tạo kim thân.

Đoạt xá sẽ khiến con đường tu luyện của nàng càng gian nan vì cơ thể và linh hồn có sự bài xích, nàng chỉ còn một lựa chọn là nhờ đại năng trong tông môn thiết tạo kim thân, việc này nói thì dễ làm thì khó.

Việc này thôi thì tính sau đi, đúng như gia gia nói, còn giữ lại mạng đã là quá tốt, mọi việc cũng là do lỗi của nàng mà ra.

Nàng nhẹ giọng nói: “Gia gia! Là Tuyết Nhi sai rồi.”

Chỉ nghe một câu ngắn gọn, nhìn biểu cảm trên mặt của nàng, ông lão cũng vui vẻ hẳn ra.

Lão rất hài lòng về sự thay đổi này của cháu gái, sống bao nhiêu tuế nguyệt như lão cũng đã thấu hiểu nhân sinh,

Lão thừa hiểu chuyện hợp tan thành bại trong cõi đời này nặng nhẹ là do tâm mà thôi. Những gì cháu gái của lão đánh mất nếu là để bản tâm càng tiến thêm một bước cũng là tốt, với lão đó mới là quan trọng.

Dù sao cũng là lão cưng chiều đứa cháu gái này, khiến tu vi nó tăng tiến quá nhanh.

Mà bản tâm lại không theo kịp tu vi là một điều tối kỵ.

Mấy món đồ kia đối với lão cũng không trọng yếu, truyền thừa rơi vào tử địa thì chẳng ai có được mà vật đó ở tông môn lão không thiếu nhất, mấy món đồ lão cấp cho cháu gái thì thời gian sau cũng có thể cố gắng bù đắp.

Chỉ là Bảo Hựu Đại Thiên Kiếm... nếu nó thực sự và vật kia hóa thành như lời đồn thì sẽ khiến lão có chút thịt đau.

Đó là thứ mà Chí Tôn Tam Vạn Tông đều muốn có.

Chí Tôn Tam Vạn Tông gồm Vạn Biến Môn, Vạn Khí Tông, Vạn Độc Cốc thống trị thượng tầng tiên tông, thứ mà họ tranh giành há là phàm vật?

Mà cái cấm địa khiến cho ai cũng sợ hãi kia lại thần bí vô cùng, nghe nói năm xưa một vị Chí Tôn nhất thống đại lục lập nên hoàng triều tu tiên, phong quang vô hạn, thiên hạ vô địch, trong một lần cao hứng mang theo nghìn vạn chiến thuyền không biết tìm kiếm cái gì mà đi vào cấm địa từ đó không thấy trở lại, về sau hoàng triều lụn bại, biến mất trong dòng sông lịch sử, từ đó không ai dám nghĩ chuyện đi vào tử địa đó nữa.

Có kẻ nói đó là nơi thông tới thế giới khác, cũng có kẻ nói đó là nơi thời không loạn lưu, cũng có thể là ma vực hung tàn v.v…

Nói chung là nghìn vạn chiến thuyền, thiên binh vạn mã, quân tướng đều tu vi thông thiên, hoàng đế càng là chí tôn đỉnh cao tự cổ chí kim nếu không nói xém chút phi thăng, vậy mà một đi không trở lại, gieo nỗi sợ hãi cho toàn tu chân giới.

Cũng có kẻ không tin tà và lỡ chân sa vào cấm địa, lại có kẻ bị kẻ thù truy đuổi cùng đường buộc phải đi vào, không ít nhân vật thành danh đã táng thân nơi thần bí này. Đều là có đi không có về.

...

Trở lại bên này, Thu Hàn vội vàng chạy đi tìm nơi trú ẩn qua mùa đông mặc kệ mọi thứ đang diễn ra. Tất nhiên rồi, sinh tồn đặt lên hàng đầu hơi đâu lo nghĩ nhiều.

Hắn chạy về nơi trú ẩn chuẩn bị đồ đạc dời đi...