Không riêng gì hắn, con sói bên cạnh cũng như thế, thân thể của nó mất dần sinh cơ.
Thu Hàn có cảm giác là tuyết ở đây có khả năng ăn mòn sinh cơ của sinh vật sống, nếu là sinh vật đang suy yếu thì lại càng nguy hiểm, điều này thật quỷ dị, cũng là lần đầu Thu Hàn cảm nhận được nguy hiểm từ trong hơi thở.
Một người một sói nép sát vào nhau, dần dần vì sinh tồn cả hai ôm nhau để tận dụng hơi ấm đối phương, cũng may là cây đại thụ đã che bớt tuyết rơi nên một phen kéo dài sự sống của hai sinh vật yếu ớt.
Trong lúc này cái đói ập một lần nữa tấn công tinh thần của hai đồng bạn tạm thời, cái bụng sói kêu ọc ọc, trong khi nó bị mất một đầu nên càng cần bổ sung sức sống, ánh mắt khát máu mang theo bản năng của loài thú nhìn Thu Hàn
Hình ảnh của nhân loại kia dần biến thành bữa ăn trong mắt nó. Hàm răng sắc nhọn của nó đang tiến gần đến cái cổ trắng ngần, xanh xao của Thu Hàn, lúc này nó nhìn vào đôi mắt yếu đuối không đề phòng của Thu Hàn thì trong lòng dâng lên cảm giác bỏ lỡ, cảm giác cho nó biết nếu nó chén tên nhân loại này thì nó sẽ bỏ lỡ thứ ngon hơn.
Cái này thuộc về linh tính của loài, nhất là trong lúc sinh tử linh tính đó chứng minh con sói này không phải tầm thường, nó cố nhịn lại bản năng khát máu của mình, dằn cơn đói khó chịu xuống.
Nó nhịn được nhưng Thu Hàn thì không, hắn chợt mở mắt đẩy con sói ra.
Sau đó trước sự bất ngờ của con sói, hắn đứng bật dậy bước từng bước xoay người rồi lại bước vài bước rồi dừng lại ngoái cổ nhìn con sói, ánh mắt như muốn nói: “Liều thôi, không thì cũng đói mà chết”
Quả thật một người một sói là đang liều mạng, bởi vì mùi máu ở hiện trường đang thu hút nhiều mãnh thú độc trùng trên đảo, sơ xẩy là thành bữa ăn của loài khác.
Lúc này một vài hung thú đang ở phía ngoài xâu xé xác của đàn sói lúc trước, chúng không dám tiến vào bên trong vì sợ khí tức của con đại xà kia, nói ngắn gọn chúng cũng giống Thu Hàn cùng con sói kia, chúng cũng có bản năng sợ chết.
Bọn độc trùng thì lại không như vậy, chẳng qua là chúng chưa tới kịp mà thôi. Nếu như để bọn chúng đến thì có lẽ ngay cả cơ hội sống sót của bọn Thu Hàn cùng con sói cũng không có.
Mặc kệ bọn hung thú gầm gừ xung quanh, Thu Hàn lúc này lao ra vơ đại miếng thịt sói còn dính máu con rắn kia ăn sống.
Dòng máu tươi tanh tưởi chảy qua cổ họng trôi xuống bụng tản ra nhiệt khí, một cảm giác dễ chịu xoa dịu cơn đói.
Hắn không nghĩ thịt sống lại ngon như vậy, tâm trí suýt chút lạc vào ma đạo biến thành một gã biến thái thích ăn thịt sống, nhưng để sinh tồn thì hắn cũng mặc kệ rồi, miệng nhai miếng thịt càng lúc càng nhanh, huyết tương trong đó chạy xuống họng càng nhiều.
Thu Hàn đã dần quen, hắn không còn cảm thấy vị tanh tưởi của máu huyết nữa thay vào đó là vị ngon ngọt mang đến cảm giác thoải mái, từng lỗ chân lông như mở ra, cơ thể bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy như có điện chạy bên trong, cảm giác đó rất nhỏ, hắn không để ý đến.
Con sói kia cũng vậy nó ăn còn dữ tợn hơn, cái miệng rộng của nó nuốt từng tảng thịt, ngay cả xương cũng nuốt như trăn ăn mồi, càng ăn nó càng gấp gáp như sợ bị mất phần, cái bụng của con sói đói đó lúc này như không có đáy.
Bọn hung thú ngoài rìa nhìn thấy cũng mặc kệ vì chúng cũng có một bữa thịt sói no nê bên ngoài không muốn bỏ gần tìm xa. Vả lại khu vực bên trong còn toát mùi nguy hiểm, khí tức của quái xà vẫn còn lực chấn nhiếp chúng thú. Linh trí chúng lại không cao, bản năng của chúng nói: “Trước mắt cứ ăn no, phía sau từ từ lo.”
Thu Hàn ăn xong một miếng thịt thì cơn đói dịu hẳn, cơ thể cũng nhanh chóng nóng lên, hắn không rõ vì sao lại như thế, chẳng lẽ thịt của Song Đầu Lang có tác dụng tăng nhiệt khí? Có lẽ là như thế đi. Hắn không biết rằng máu của quái xà chảy ra thấm vào thịt sói, chỉ là vài giọt là đủ sức cho hắn hồi phục. Nếu quá nhiều, dược tính cuồng bạo sẽ làm một tên gà mờ như Thu Hàn bị thiêu đốt khí huyết, nổ tung mà chết. Nói chung là hắn mới tiếp tục đi một vòng qua cửa nhà diêm vương mà không biết.
Bởi vì nếu bình thường mà Thu Hàn hấp thu thứ đại bổ này có khi bị phản phệ mà chết.
Nhìn con mãng xà đầu nhện to như thuồng luồng, mắt của nó tròn đen không có mí chẳng thể hiện ra là nó đã chết hay chưa, nhưng cơ thể bất động như vậy có lẽ nó cũng chầu ông và vãi rồi.
Cái miệng như miệng rết có hai cái răng như móc câu đen xì đang chảy nọc đỏ lòm, trong miệng còn chui ra chui vào vài con gián quái dị có bộ chân như kim, đầu có hai râu đang cưa đứt mấy miếng thịt vụn thành mảnh nhỏ rồi tha mồi về hang, mà cái hang đó là cái mồm của con rắn.
Cảnh tượng này khiến cho toàn thân Thu Hàn nổi đầy gai ốc, hắn nhìn qua bên gã kia, nhìn kỹ hình như là nữ nhân, nhưng mà lúc này cơ thể nữ nhân kia cũng nhanh chóng bị bầy độc trùng bu lại. Có điều quanh thân nữ nhân kia có màn sáng màu xanh ngăn cách rất mạnh mẽ, lũ độc trùng dường như rất sợ màn sáng màu xanh đó. Mỗi lần màn sáng gợn lên thì vài con trùng rơi rụng lả tả như bị thiêu chết.
Vì bị thu hút nên Thu Hàn không để ý con sói đằng sau lưng hắn, nơi cái đầu bị đứt của nó đang khô máu, chỗ đó dần mọc vảy và lông rất thần kỳ, được một lúc thân mình nó to ra, bộ lông rậm hơn, bốn cái răng nanh cũng dài ra cứng chắc hơn, máu của quái xà thấm ra nếu Thu Hàn hấp thu nhiều hơn một chút thì chắc chắn hắn sẽ chết không nghi ngờ nhưng đầu hung lang này cũng là hung thú, huyết mạch tương tự dễ dàng hấp thu sự cuồng bạo, cho nên trong thế giới của chúng luôn có sự cắn giết để sinh tồn và phát triển.
Máu của Chu Diện Mãng nhanh chóng được nó tham lam hấp thu, nó càng lúc càng đói, khát vọng tiến cấp bùng nổ, nó liếm láp không bỏ sót một giọt máu quý giá của Chu Diện Mãng (Rắn to mặt nhện).
Khi Thu Hàn cách Chu Diện Mãng khoảng khá gần, hắn nhìn thấy thanh kiếm đang cắm ngay cái đầu nhện liền đi vòng qua. Thanh kiếm đó tuy đẹp nhưng chẳng có tác dụng gì với Thu Hàn lúc này, cái hắn quan tâm là bảo bối có thể xua độc trùng của nữ nhân lạ mặt kia.
Hắn tiến đến gần người đó, cố gắng ra sức kéo thân thể người ta ra khỏi cái thân quấn chặt của Chu Diện Mãng nhưng không được, con rắn này quá cứng quấn lấy không buông.
Lúc này Thu Hàn mới để ý đến cây kiếm sắc bén kia, có lẽ nó có thể cắt khúc con mãng xà này cứu được người kia ra. Đây là bản năng cứu người, một tên cô độc thấy đồng loại gặp nạn liền nghĩ đến việc cứu kẻ đó, hắn sẽ không nghĩ người được hắn cứu có phải ác nhân hay là người sẽ hại hắn về sau hay không, Thu Hàn không phải loại người suy nghĩ quá nhiều như vậy. Thậm chí hắn cũng không thèm nghĩ đến việc người này sẽ trả ơn hắn.
Thu Hàn lần mò đến định rút thanh kiếm kia thì bất ngờ một con sói to lớn xông lên há mồm đớp ngay đầu còn Chu Diện Mãng, thì ra con Chu Diện Mãng này vẫn còn sống, nó giả chết đang chờ Thu Hàn rút thanh kiếm ra giải thoát cho nó xong nó sẽ làm thịt luôn nhân loại ngu xuẩn, con vật này xem ra đã thành tinh.
Nào ngờ dị biến xảy ra, con sói chết tiệt kia nhờ máu huyết của nó mà tiến cấp bất thường, còn chưa đã nghiện, loài hạ cấp này còn có ý đồ với đồ vật trong đầu của Chu Diện Mãng khiến nó rất tức giận, nhưng mà hiện tại nó đã quá suy yếu, không còn cách nào đành quần ẩu với con chó sói ngu ngốc kia.
Loài vật xung quanh thấy Chu Diện Mãng chưa chết liền sợ hãi lui ra, đây là hung thú cấp bậc cao hơn chúng nó, sự sợ hãi là sâu thẳm trong linh hồn. Thu Hàn thì giật mình lui lại nhìn hai con vật đấu đá nhau, ngẫm lại hồi nãy là mình tưởng bở, hóa ra con sói này là chê thịt của hắn không ngon, nó thích ăn thịt rắn hơn, khẩu vị quả thật cao.
Chu Diện Mãng dù huyết mạch cao hơn con sói đói kia nhưng lại bị thanh kiếm kiềm chế giam cầm, động phát là đau, lại còn suy yếu mất máu, còn đầu Lang kia dù mất một đầu không mọc lại được nhưng bù lại nó đã tiến cấp và lành lại. Sức chiến đấu theo đó cũng vượt trội, hai bên nhất thời ngang nhau.
Trong lúc chiến đấu, sức tập trung của Chu Diện Mãng dồn vào đầu Đại Nha Lang (sói răng to) kia nên vô tình nới lỏng nữ tử lạ mặt bị nó quấn từ đầu đến giờ. Thu Hàn thấy thế liền không bỏ qua cơ hội cứu người lôi về một gốc cây gần đó.
Lúc này hắn nhìn lại người hắn cứu hình như đã tắt thở từ lúc nào, cơ thể cứng ngắt, chỉ có điều cái hộ oản đeo trên tay tự phát động bảo vệ nàng. Ngẫm lại điều này cũng là hiển nhiên, rơi vào hoàn cảnh như thế này thì thập tử vô sinh, là thánh cũng quy tiên.
Thu Hàn thở dài, những tưởng có người làm bạn, có thể hỏi thăm một chút về cái thế giới mà hắn mù tịt này nào ngờ kẻ này lại thành xác chết mất rồi.
Phía trước, Đại Nha Lang cùng Chu Diện Mãng chiến đấu đang đến hồi quyết liệt, đất đá bắn tung tóe, trên thân của Đại Nha Lang đầy vết thương dính độc của Chu Diện Mãng. Tuy nhiên, Đại Nha Lang tiến hóa nhờ máu thịt của chính Chu Diện Mãng nên tính kháng độc của nó cực cao, đặc biệt là loại độc của Chu Diện Mãng.
Cho nên, dù vết thương của Đại Nha Lang tuy nhiều cũng là vết thương ngoài da. Điều đáng ngại là mấy con trùng độc sinh sống trong miệng của Chu Diện Mang, tuy rằng Đại Nha Lang không sợ độc của chúng, nhưng cũng bị bọn này làm phiền không tha, chúng như bầy kiến càng bám dính trên da hòng rỉa từng miếng thịt từ vết thương của nó khiến Đại Nha Lang lâu lâu lại lắc mạnh thân mình xua đi, vô tình làm phân tâm cuộc chiến, lâu lâu tạo cơ hội cho con rắn kia gây thương tích.