Chương 3: Tử Khí

Từng bông tuyết vô tình rơi xuống, đàn sói càng lúc càng tấn công dữ dội, bộ lông rậm có thể khiến chúng duy trì hoạt động nơi tuyết địa trong một thời gian dài.

Thu Hàn lúc này chỉ còn biết đốt lửa thật to, hắn đang hao phí dần số cùi đã tích lũy trước đây, đàn sói thấy lửa to, đôi lần bị cây đuốc của Thu Hàn đánh lui vẫn không bỏ cuộc, chúng rình rập, bao vây Thu Hàn.

Một con sói xông vào, khi Thu Hàn vung vẩy cây lửa lên thì nó liền lùi lại, ngay lúc đó một tiếng gió vút lên sau lưng Thu Hàn, hắn vội vàng tránh né nhưng vẫn không kịp, máu tươi phun ra, sau lưng hiện ra ba vết chém tới tận xương, nhưng rõ ràng là con sói vừa tấn công hắn lại đang ở rất xa, con sói này cũng có hai đầu nhưng cái đầu bên trái có một chùm lông màu xanh, nó biết phóng phong nhận tấn công từ xa.

hu Hàn cũng không lạ gì những con vật có “siêu năng lực” như vậy. Hung thú trên đảo luôn có vài con đặc biệt có kỹ năng công kích thiên bẩm.

Dòng máu nóng tuôn ra, bầy sói ngửi thấy mùi tanh, mắt long lên sòng sọc, cơn đói sôi lên khiến đôi mắt chúng vằn vện tia máu, chúng nhìn Thu Hàn như một miếng thịt thơm, nước dãi chảy "tóc tóc" trông rất rùng rợn.

Trong đó có năm con sói nhịn không được vồ lên, Thu hàn một tay cầm cây đập trúng đầu một con sói, có lẽ nó quá đói nên lăn quay ra bất tỉnh, chân phải Thu Hàn trượt xuống, chân trái móc lên trúng cổ một con sói khác.

Trong lúc đẩy lùi con sói thứ hai thì con sói thứ ba dùng hai đầu. Một đầu táp ngay chân phải và một đầu muốn táp ngay eo Thu Hàn, hắn vội nằm xuống lăn một vòng về phía cửa lô cốt tự xây tránh qua một đợt công kích.

Mặc dù như thế nhưng chân phải vẫn bị mất một miếng thịt, máu tươm ướt đẫm. Con sói thứ ba khát máu nổi hung vồ lên bất chấp nguy hiểm liền bị Thu Hàn vơ được cục đá gần đó phi ngay vào mắt kêu gào inh ỏi.

Con thứ tư nhân thời cơ đó lao lên cắn cổ, Thu Hàn hoảng hồn né sang trái song cũng bị nó đớp trúng vai phải không nhả.

Một bên là nhân loại nhỏ yếu, một bên là song đầu lang to khỏe như trâu cắn không tha, cái mõm còn ra sức giật xé, Thu Hàn vô cùng đau đớn kêu gào, miếng thịt vai cũng vì thế mà đứt ra rơi vào miệng sói.

Con Song Đầu Lang kia được miếng ngon ngọt liền dây dưa không dứt, con sói thứ năm cũng lao vào kiếm phần chia chác, bầy sói bên ngoài cũng không chịu buông tha, sợ hết phần nên càng muốn dấy máu ăn phần.

Thu Hàn đau đớn không kịp chạy vào lô cốt của mình, liền nhảy lên nóc, ráng nhịn đau chụp vào sợi dây đã bố trí sẵn.

Sợi dây rừng này cột tạm ở một cái cây gần đó, có tác dụng báo động và dự phòng thoát hiểm.

Vì xung quanh trống trải nên nó chỉ có một tác dụng là để Thu Hàn đu qua một đoạn đường trên không để tẩu thoát, phần sau đó hắn cũng ko có chuẩn bị nhiều,.

Bầy sói đói đuổi theo Thu Hàn, khi hắn vừa đáp đất liền chụp vào một cành cây chìa ra, sau đó dùng bản năng hoang dã của loài khỉ đột mà đu đưa tháo thoát, hiệu quả không ngờ nhanh hơn tưởng tượng.

Bầy sói càng ngày càng chạy theo không bỏ, nhiều lúc Thu Hàn quay đầu lại không thấy bầy sói nữa, tưởng đã thoát, nào ngờ chưa thở mấy hơi lại thấy chúng đuổi theo gần đến, rõ ràng nhờ khứu giác tinh ranh mà chúng có thể theo dấu hắn.

Có lần Thu Hàn chưa kịp thở lấy hơi thì bị một con Song Đầu Lang tấn công, lần này nó vận dụng cả hai đầu, suýt nữa đớp đứt chi của hắn.

Nhìn đũng quần và đầu gối rách bươm, từng cơn gió lạnh thốc vào, khiến cho tâm linh tỉnh táo, Thu Hàn liều mạng, hắn không còn nghĩ nhiều nữa liền chuẩn bị lao vào động, dù biết trong ấy độc trùng nghìn nghịt còn nguy hiểm hơn.

Bầy sói như thông linh, như biết ý định của Thu Hàn, một vài con đã chặn ngay trước cửa hang kia, nước dãi nhiễu nhão, ánh mắt vằn vện tia máu long lên sòng sọc, nhìn về phía con mồi đầy hàn ý quyết không bỏ qua.

Thu Hàn lúc này đứng trơ trọi trên cây, xung quanh là bầy sói to như trâu rừng, tình cảnh vô cùng hung hiểm.

Song Đầu Lang không như sói thường ở Việt Nam, thân của chúng to lớn, răng sắc nhọn, móng như kim thiết, từng con thay phiên nhau cào cấu đốn cây đại thụ mà Thu Hàn đang trú đóng.

Tiếng tru hòa lẫn tiếng gào, cùng với tiếng cào vào gốc cây như cứa vào gan của Thu Hàn.

Cây Đại Thụ rung rung càng lúc càng kịch liệt, đại biểu cho sinh mạng của Thu Hàn càng đi về cuối, có lẽ không bao lâu hắn sẽ trở thành phân sói, trong lòng hắn thầm nghĩ mà ớn lạnh.

Từ lúc xuyên không đến nay chưa được nếm trái ngọt, khổ tận mà chẳng thấy cam lai, vừa tránh thế lực thần bí, vừa sinh tồn trên đảo đầy hiểm nguy, những tưởng vượt qua mùa đông có lẽ có thể sống tiếp, thế mà…

Cái lạnh buốt cắt da cắt thịt như thông báo cho Thu Hàn biết nhiệt độ bên ngoài cơ thể hắn đang giảm xuống nhanh chóng, tứ chi bắt đầu có hiện tượng tê dại, vết thương đầy bùn đất cùng huyết trộn lẫn bắt đầu lấm tấm băng đá, xung quanh hiện lên vết thâm tím nếu để lâu sẽ có nguy hiểm khôn lường.

Bên ngoài, hung thú Song Đầu Lang đang uy hiếp tính mạng, thời tiết khắc nghiệt như lưỡi hái kề cổ. Bên trong nội ngoại thương đang hoành hành từng cơn đau dữ dội như sóng lớn đập bờ đá.

Cơ thể của Thu Hàn run lên từng đợt, không biết do đại thụ lung lay hay do sự suy nhược đang dần xâm chiếm.

Ánh mắt của Thu Hàn dần mờ đục, hắn nhìn lên trời bỗng chợt nhớ về người vợ vô tình của mình, những đứa con đã vứt bỏ hắn, dù vậy nhưng trong hoàn cảnh này hắn lại cảm thấy sự vô tình đó vẫn còn ấm áp, hắn chợt hiểu mình vẫn còn thương yêu lắm mấy đứa con của mình, không biết nơi ấy họ ra sao. Trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, những gì hắn trải qua ở kiếp trước chẳng đáng gì gọi là bất hạnh cả.

Trong sâu thẳm như có tiếng gọi buông tay cho sự sống, đôi mắt mệt mỏi của hắn nặng trĩu như muốn khép lại kiếp sống chỉ vừa mới bắt đầu vài tháng ngắn ngủi.

Có lẽ ta nên buông tha…

Một màn tối dần buông xuống như bức rèm cửa hạ xuống che ánh hoàng hôn. Ý nghĩ buông tha chưa kịp dứt thì bỗng đâu trên trời cao có một luồng sáng cực mạnh lao xuống, tốc độ của nó như vẫn thạch, luồng sáng ấy va chạm vào mặt đất phía trước Thu Hàn gây ra vụ nổ lớn.

Từng luồng năng lượng hình thành những thanh kiếm lóe sáng bắn ra xung quanh, chém giết gần như tất cả Song Đầu Lang, bọn chúng không kịp kêu lên tiếng nào thì đã trở thành một đám máu thịt văng khắp nơi.

Một luồng ánh sáng trong đó đâm xuyên qua cơ thể của Thu Hàn, may sao lại không trúng chỗ hiểm ngược lại cơn đau làm hắn thức tỉnh từ trong mê muội, rõ ràng là nhờ nó kéo hắn về lại từ quỷ môn quan.

Thu Hàn rơi bịch xuống đất, hắn giật mình sợ hãi nhìn quanh, sợ rằng đàn sói sẽ lao lên tấn công.

Nhưng khi nhìn lại, hắn kinh hoảng với hình ảnh trước mắt.

Một nhện khổng lồ, không mà là một con rắn thì phải, sở dĩ Thu Hàn nhìn nhầm là vì con quái thú dài khoảng hai mươi mét to lớn trước mặt có mình rắn màu đỏ, cái đầu của nó là một cái đầu nhện có tám mắt đen to nhỏ lồi ra giữa đám lông như lông nhím, cái mang của nó như mười hai chân nhện đầy gai nhọn ngoe nguẩy đung đưa trông rất ghê rợn, cái cổ to như bụng nhện, bên dưới còn có một bọc trứng màu trắng, trán nó mọc ra cái sừng dê bén như lưỡi cày, dọc theo cột sống tua tủa đen óng phía dưới bò lổm ngổm những con bọ kỳ lạ, dưới đầu rắn ba tấc bảy thốn là một thanh kiếm kì dị sáng loáng ánh xanh biếc ghim con rắn dị hợm vào đất sâu.

Con rắn đầu nhện dãy chết, cái đuôi đập tan nát xác thịt của bầy sói xung quanh, thân giữa quấn một người mặc áo xanh lam, gai nhọn đang cứa đâm vào cơ thể của hắn.

Con rắn dãy dụa được nữa ngày thì khí tức đã suy yếu dần, nhưng nó vẫn không buông tha người mặc áo xanh lam kia, vẫn còn quấn chặt, không hiểu cơ thể tên này làm bằng sắt thép hay gì mà không bị con rắn siết cho dẹp lép.

Thu Hàn sợ hãi run rẩy, bò ra sau cây cổ thụ ẩn núp, lúc kình khí của con rắn dữ kia tỏa ra tàn sát bừa bãi thì một con Song Đầu Lang bị cắt đứt một đầu bay ra nằm thoi thóp sát bên chân Thu Hàn, hắn cầm cục đá tính kết liễu con sói, nhưng khi nhìn ánh mắt tròn xoe đầy đau đớn trên cấu đầu cofn lại của nó làm hắn xiêu lòng.

Không phải hắn thương hại kẻ thù, mà là đồng cảm với con sói, hiện tại đồng bạn chết hết, chỉ còn một mình nó cô độc, cũng giống như Thu Hàn hắn, một người một sói cô độc trên đảo hoang, mà nguy hiểm chết chóc vẫn còn phía trước.

Thu Hàn cố lấy bình tĩnh, hắn thở sâu, trong đầu bắt đầu vận dụng tất cả hình ảnh từ lúc xuyên không, hắn khẳng định thế giới này là một loại dị giới hung tàn, mạnh được yếu thua, thậm chí còn có thể loại tu chân huyền ảo, cảnh tượng trước mắt đã chứng minh điều đó.

Một gã ăn mặc kỳ dị, một con quái thú chắc chỉ xuất hiện trong huyền thoại Hy Lạp, cộng thêm bọn này lại từ trên trời rơi xuống, những "kỳ trùng độc thú" mà hắn đã biết đến giờ… đều đã chứng minh suy đoán của Thu Hàn.

Khi con hung xà đầu nhện trút hơi thở cuối cùng, thân đuôi của nó cũng không nhả kẻ kia ra, có lẽ hắn đã chầu trời.

Nếu tên mặc áo xanh lam này mà còn sống thì hắn có lẽ không phải người, mà là người sắt.

Thu Hàn chờ thêm nửa ngày, hắn không dám đi ra cũng không dám đánh cược tính mạng của mình vừa khổ cực nhặt lại, bông tuyết lại vô tình rơi xuống, cái hàn khí lại ùa về.

Đe dọa từ thời tiết khắc nghiệt vẫn còn...