Mấy tháng sinh tồn vừa qua Thu Hàn không tránh khỏi có lúc bị thương, nhiễm trùng và sốt cao, nhưng nhờ hắn có kiến thức hiện đại mà biết cách dùng nước biển phơi nóng rồi khử trùng.
Troi\ng lúc vô tình, ở vách núi tìm được đá lửa để tạo lửa nướng đồ ăn, qua đó hắn hun khói cùng phơi khô không ít thịt thú và lương thực để trôi qua mùa đông ở hòn đảo đầy nguy hiểm rình rập này.
Một hôm hắn đi bắt cá ở bờ biển thì suýt bị một con cá sấu có đuôi cá phóng lên táp được, lăn long lóc bỏ chạy lên bờ mang theo vết thương bê bết máu, lúc này hắn nhận rõ là động vật ở đây không như lẽ thường ở kiếp trước, nguy cơ thú dữ cũng đặc biệt khác thường.
Ai đời ở biển lại có cá sấu ba đuôi?
Lại có hôm Thu Hàn săn thỏ, thỏ ở đây chỉ có đầu và hai chân bên dưới, thân mình tròn trùng trục phóng rất nhanh, lủi như chuột. Lúc hắn ném khúc cây vót nhọn găm trúng con thỏ khiến nó bị thương nhưng nó vẫn sống mà cố chạy thêm một lúc, Thu Hàn đang định vồ lên bắt lại thì trong bụi rậm lao ra một con nhện to như vại nước, mười hai chân của nó đen đúa cứng như đá tảng nhưng không có lông lá, cái miệng đầy răng nhọn hoắc táp gọn con thỏ kia và cắn gãy khúc cây của Thu Hàn khiến hắn sợ hãi bỏ chạy trèo lên cây cao, lúc này hắn nhớ là loài nhện biết leo cây thì lạnh mình tưởng sắp gặp tử thần, ai dè con nhện to xác kia lại không biết leo cây, nó điên tiết lấy đà ủi vào cái cây cổ thụ mà Thu Hàn trốn ở trên.
Thân cây run bần bật theo số lần con nhện kia ủi tới, cuối cùng chịu không nổi mà đổ sập xuống, Thu Hàn lập tức chuyển cành nhảy qua cây khác như con khỉ, nhiều lần như vậy cũng có lúc tuột tay, hắn rơi bịch xuống đất, lập tức hắn lăn tới mấy vòng, cái chân như bọc đá của con Đại Địa Tri Chu cắm phập ngay chỗ hắn rơi lúc nãy sâu cả mét, lúc kéo lên mang cả nắm đất đá sâu hoắm, Thu Hàn nhìn cái lỗ đất ấy mà cả mình lạnh run, hắn co giò bỏ chạy thục mạng.
Con Đại Địa Tri Chu tức tối không tha, lập tức đuổi theo, may mà rừng cây san sát cản trở tốc độ của nó nên Thu Hàn có cơ hội kéo dài khoảng cách, đúng lúc này một cảm giác nguy cơ ập đến, bản năng cảm nhận nguy hiểm cao hơn trỗi dậy, loại trực giác này trong mấy tháng nay đã cứu hắn mấy lần không sai.
Thu Hàn vội vàng rẽ ngoặt một góc chín mươi độ vuông, con Đại Địa Tri Chu kia thấy vậy cũng chuyển hướng theo, tuy nhiên do cơ thể to nặng nên quán tính vẫn còn, nó trượt dài một đoạn thì dưới đất xông lên một cái mồm như răng cưa hình tròn xoay như máy khoan khổng lồ, con nhện đá xấu số liền hóa thành thịt xay trong cái miệng khủng bố của con giun quái vật khổng lồ đó. Vỏ cứng của Đại Địa Tri Chu đối với con quái vật mới xuất hiện chỉ mềm như vỏ trứng.
Thu Hàn đứng ở xa xa nhìn lại, thấy mình vừa thoát chết trong gang tấc, da đầu của hắn tê dại như có cảm giác bị tróc ra. Nơi quái quỷ này là gì mà chập chùng nguy hiểm như thế.
Lại có lúc Thu Hàn nằm ngủ bên bờ đá thì bỗng chốc trong lòng vang lên cảnh báo khiến hắn giật mình tỉnh dậy vội vàng nhảy sang một bên, "Ầm" một tiếng, hai con quái vật ở đâu trên trời cao choảng nhau dữ dội rơi xuống chỗ hắn nằm mà vẫn còn cắn lộn kêu gào. Một con hình dáng thằn lằn, lưng có có bốn cánh, đầu có cặp sừng giống hoẵng toàn thân nhẵn nhụi không lông, con kia thì cánh phượng đuôi bò cạp ló ra. Năm cái đuôi phía cuối có kim nhọn tấn công dữ dội, cặp nanh của nó sắc như kiếm, miệng như sói lúc nào cũng chảy dãi màu xanh kinh tởm.
Hai con quái thú cắn nhau một lúc thì con Lang Đầu Hạt Vĩ kia thua thảm chết trước, còn con thằn lằn Tức Dực Phi Long cũng chẳng khá hơn, bị lượng lớn chất độc của đối thủ thuốc chết, nằm gục ở đó.
Thu Hàn gần đó sợ vãi linh hồn, không dám ló đầu ra, hắn thở dốc, trong lòng gào to chửi ông trời, đòi trở về lại kiếp trước, giờ này hắn mới biết cuộc sống kiếp trước nhẹ nhàng thế nào, cũng hiểu lúc ấy mình vô dụng thế nào, hắn tự khinh thường mình lúc đó không đứng dậy nổi trước thất bại nhỏ nhặt ở một cái xã hội yên bình. Giờ này, rơi vào hoàn cảnh bức bách nghiệt ngã, hắn phải làm bất cứ mọi điều chỉ để sinh tồn.
Một động lực vô hình thúc đẩy tâm tính Thu Hàn trở thành một con người khác.
Thu Hàn nhìn hai con quái vật kia tính lấy hết can đảm ra dọn xác thì lại hít một một hơi thật sau, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tai hắn liền nghe tiếng ù ù như ong vỡ tổ, một bầy hắc văn (muỗi đen) to như ong vò vẽ bay kín trời liền bu lại hai cái xác mới ngã xuống, tiếng "cạp cạp" nhai xương thịt dội vào tai Thu Hàn, hắn sợ hãi rụng rời tay chân.
Bầy hắc văn dường như chê thịt Thu Hàn dở, chúng tranh nhau miếng mồi ngon của hai cái xác quái thú trên bãi đá.
Mấy tháng qua, Thu Hàn cũng nhìn thấy nhiều bộ xương thú to lớn như căn nhà, thậm chí có lúc hắn phát hiện một bộ xương là bằng ba bốn cái máy bay nằm vùi lấp dưới đất nhô lên, thầm nghĩ phần bên dưới còn to hơn nữa, hắn suy đoán có thể là một loại cự thú nào đó chết thảm, quan trọng là con gì lại có thể giết chết được cự thú đó, nghĩ mà Thu Hàn không dám hình dung ra nữa.
Hắn xác định là mấy bộ phim kinh dị "Khủng Long Ăn Thịt Người" hay "Long Bạo Chúa" gì đấy toàn là loài con cháu chắt chít của chốn này mà thôi.
Đây mới là thế giới kinh dị thật sự, chết chóc lúc nào cũng rình rập, con người không khác gì con kiến có thể bị dí chết bất cứ lúc nào, mà Thu Hàn hắn là con kiến may mắn nhiều lần thoát chết như vậy.
Căn chòi của Thu Hàn được ngụy trang bằng lá cây ở một nơi trống trải, xung quanh giăng đầy dây mây báo động, bẫy thú tự chế, việc phơi thịt cá cũng phải tẩm vị một loại nước quả kỳ lạ mà quái thú trên đảo tránh xa nó như hủi.
Thu Hàn cũng từng nghĩ đến việc chui vào hang sống cho an toàn, nhưng một lần suýt chầu trời làm hắn lập tức từ bỏ ý định đó.
Hang động là ổ của trùng độc, hấp huyết điệt (đỉa hút máu) v.v… đã vậy loài đĩa này quanh thân còn có gai kim biết phóng ra ngoài như nhím, trùng độc nhớp nháp còn có cánh như chuồn chuồn, lông lưa thưa có tính chất ăn mòn của axit, có loài còn có thể đóng băng con mồi.
Vậy mà vẫn có một loài thiềm thừ (cóc) hả miệng một cái phun ra cái lưỡi đỏ lòm, trong lúc cái lưỡi bay trong không khí thì bỗng bốc cháy như tẩm xăng hình thành một dây chằng lửa bắt lấy con mồi cho vào bụng. Lưỡi con cóc này không sợ độc cũng chẳng sợ gai kim gì cả, nó ăn luôn cả loài đỉa đáng sợ kia, bắt và nhai ngon lành.
...
Mùa đông rốt cuộc cũng đến, Thu Hàn nghĩ mình đã chuẩn bị kỹ càng rồi nào ngờ vẫn không đủ. Lúc đầu, khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống thì mặt biển đã đóng băng, căn chòi nhỏ không cách nào chặn được khí lạnh cắt da cắt thịt, Thu Hàn phải thức một đêm vận động cho cơ thể nóng lên, hắn đã gom số tuyết rơi đắp lên vách ngoài, dựng nên căn nhà bằng tuyết rồi lại tiếp tục đắp thêm một bờ rào ngoài nữa, bên trong đầy củi gỗ khô chất như núi.
Hắn bắt đầu lấy thịt khô và cá khô đắp bảo quản trong băng tuyết. Ngoài bộ quần áo có sẵn khi hắn tỉnh dậy đã cắt ra tết với dây đay đập dập làm chăn đệm thì Thu Hàn còn tự làm mấy bộ quần áo đơn giản như bao bố mà nguyên liệu là từ một loại cây lấy sợi mọc trên vách đá.
Tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, Thu Hàn lại dựng thêm một căn phòng trên mặt tuyết, căn phòng cũ nằm chìm dưới lớp tuyết dày. Ngọn lửa bập bùng cháy sưởi ấm ngày đông cô quạnh.
Thu Hàn nằm hồi ức lại cuộc sống kiếp trước của mình, lúc thành công bạn bè đầy đủ, ăn chơi trác táng, hủy hoại sức trẻ, về già thất bại, người đi của mất, vợ theo người khác con cái có gia đình riêng, nợ nần chồng chất, vào tù ra tội mới biết được huynh đệ trong tù còn hơn máu mủ ruột thịt.
Cô độc neo đơn làm một chân bốc vác, sáng làm chiều say xỉn cho đến chết, cuộc đời thăng trầm như mộng cũng không có gì tiếc nuối. Nhiều lúc hắn tự cười, không biết mấy tên chủ nợ biết mình chết thì cảm giác như thế nào. Trước lúc chuyển kiếp ngày kiếm mười đồng thì chủ nợ bào mất bảy đồng để lại ba đồng cho hắn sống tạm.
Giờ nghĩ lại, cuộc sống này tuy nguy hiểm sinh tử rình rập nhưng hắn cũng quen rồi, đầu óc của hắn cũng không còn vướng víu lo nghĩ nợ nần chi nữa, cũng không còn buồn người vợ vô tình hay là hai đứa con gái bất hiếu. Có khi hắn còn chúc phúc cho họ ở thế giới ấy được hạnh phúc.
Mùa đông trôi qua hơn hai tháng, cuộc sống của Thu Hàn tẻ nhạt như gấu ngủ đông, ăn rồi ngủ, rồi châm lửa sưởi ấm. Lúc này nhìn thấy lương thực tích trữ dần cạn, củi đốt cũng không còn nhiều, dù hai tháng qua Thu Hàn vẫn ra ngoài săn bắt và lượm củi, nhưng thời tiết như thế cũng gặp nhiều khó khăn. Hắn lo lắng không biết mùa đông còn kéo dài bao nhiêu lâu.
Ngoài ra còn một nguy hiểm khác rình rập, một số loài thú sau hai tháng mùa đông bắt đầu xuất hiện biểu hiện đói khát, tạm thời kết thúc ngủ đông để đi săn mồi, những con hơi yếu trở thành thức ăn duy trì sự sống cho kẻ mạnh, mấy hôm nay bỗng nhiên xuất hiện Song Đầu Hôi Lang (sói xám hai đuôi) lởn vởn, mới đầu chỉ thấy vài con sau đó thì kéo đến cả đám, ánh mắt vằn vện đường máu, cơ thể ốm nhách đói khát, chúng nhìn Thu Hàn như tên ăn xin đói cả tháng bất chợt nhìn thấy bánh bao thịt.
Một con Song Đầu Hôi Lang chịu không nổi kích thích xông lên thì bị Thu Hàn dùng gậy lửa phóng ra đuổi, nhưng cũng chẳng được bao lâu thì vài con xông lên tấn công "lô cốt" tạm thời của hắn, Thu Hàn rơi vào đường cùng, hoặc là trở thành thức ăn cho thú dữ, hoặc là bị mùa đông vùi lấp hủy diệt sinh cơ, hắn phải làm thế nào đây?