Núi xanh mờ mịt, mây trắng lơ lửng, cảnh sắc sơn thủy huyền ảo khiến người lữ hành ngừng chân để ngắm nhìn, xa xa lầu các hiện ra như một tiên cung nằm giữa vùng hoang sơ.
Một thiếu niên thở dốc gánh hai thùng nước đổ vào một cái lu khổng lồ.
Cái lu này to như một cái hồ tròn có đường kính hơn mười mét, cao tới hai mét, phải có bậc thang để người gánh nước leo lên đổ nước vào.
Thiếu niên này dù gầy nhưng cơ bắp săn chắc, cho thấy hắn đã làm việc này lâu ngày, động tác nhanh nhẹn, biết cách tiết kiệm sức.
Bên kia cái lu cũng có bậc thang, có vài người mặc áo xanh nhạt làm tạp dịch leo lên múc nước mang về nhà bếp để phục vụ việc ăn uống cho hàng trăm, hàng nghìn đệ tử ngoại môn.
Bên này, thiếu niên kia vừa đổ xong hai thùng nước to hơn eo hắn xong lại có một thiếu niên khác thay thế, riêng đội gánh nước cũng phải tới năm mươi người. Từ trên cao nhìn xuống đoàn múc nước dài như con rết rời rạc nhau.
Nước được gánh từ suối trên núi cao nên đường đi vất vả và xa xôi.
Huyền Vân Môn, nam thiếu niên từ phàm nhân nhập môn đều phải làm tạp dịch từ đầu.
Thực ra thiếu niên gánh nước là người xuyên không từ Việt Nam sang. Hắn tên Trần Thu Hàn.
Ông hắn thích Nguyễn Khuyến, yêu thích câu thơ: “ao thu lạnh lẽo nước trong veo” mà hắn lại sinh vào mùa thu. Lúc ấy khí se se làm ông nổi thơ đặt tên hắn là Thu Hàn.
Có lẽ cái tên này là duyên phận của hắn hay sao mà khi hắn đã quá năm tuần tuổi, đang làm ăn sung túc lại bị dịch Sa Cô Vi tấn công khiến sụp đổ, nợ chồng chất, danh vọng rơi xuống đáy vực, bạn bè xa cách, vợ con bỏ đi.
Cuộc sống khốn khổ khiến Thu Hàn chìm trong rượu chè, trong một lần say khướt hắn ngủ gần bờ ao, vào lúc ấy khí rét tràn về mưa to làm Thu Hàn chết đuối để lại muôn vàn bi ai cuối kiếp ở lại kiếp sống vô vị.
…
Nhưng Thu Hàn không biết mình đã chết, khi tỉnh lại, hắn thấy mình nằm trên bãi biển kỳ quái, cả người yếu ớt không chút sức lực, sóng biển cuốn xô vào thân thể, ký ức mập mờ, đầu óc nhức nhối.
Hắn khó khăn dậy được, miệng đắng như uống thuốc, cơn khát khủng khiếp ập đến cổ họng làm hắn nôn ra một bụng nước biển.
Theo bản năng, Thu Hàn lết thân mình vào bờ, nhìn thấy hàng cây xanh tươi phía xa. Khi đến một gốc cây, hắn nằm nghỉ ngơi rồi tìm một nắm lá có nước để qua cơn đói khát, may mà nó không độc.
Đến khi tỉnh táo, ký ức cũ trở lại thì Thu Hàn mới giật mình khi nhận ra mình lạc ở nơi lạ, lúc này hắn mới chú ý thấy da tay mình dù xanh xao nhưng không còn vết sẹo, gân xương già nua và sạm đen của tuổi ngũ tuần. Thu Hàn run run sờ mặt mình thì cảm thấy lạnh lẽo và trơn láng, không còn nếp nhăn. Hắn run run cố gắng bình tĩnh lại.
Sau nửa ngày, Thu Hàn nhìn gương mặt lạ hoắc trong vũng nước cố cắn vào lưỡi. Trong cơn đau và vị mặn của máu trong miệng hắn xác định mình đã xuyên không.
Thật sự là Thu Hàn đã xuyên không.
Xuyên không may mắn, Thu Hàn nghĩ vậy.
Xuyên không, trời cho hắn tuổi xuân, thoát khỏi cuộc sống khổ sở đầy bệnh tật, không còn là một gã già yếu say sưa.
Trời đã cho cơ hội thì ta phải sống tốt. Hắn gào lên, tiếng vang rồi tan biến, lúc này Thu Hàn mới nhận ra mình ở đảo hoang và cần sinh tồn như mấy trò chơi “su vai vồ” ở kiếp trước.
Nói đến cũng lạ, thường thì người ta xuyên không thì ký ức của thân xác mới sẽ ùa về sau một trận đau đầu hoặc là có một hệ thống bá đạo nào đó, rồi nhân vật chính sẽ tung hoành thiên hạ, Thu Hàn hắn thì hoàn toàn trống rỗng, chả có ký ức của thân xác mới, cũng không hệ thống thần bí gì cả.
Ngay cả bản thân mình hiện tại là ai hắn cũng không biết, giống như hắn ngủ một giấc thì thức dậy đã thế. Một thế giới xa lạ, một cơ thể xa lạ, chỉ có không khí trong lành và có điều gì đó khó nói thành lời, nói chung Thu Hàn hắn bây giờ như người mất trí mới tỉnh lại ở một nơi xa lạ.
Giống như người thức dậy và cảm thấy cuộc đời cũ là một giấc mơ và không biết bây giờ mình là ai vậy, Thu Hàn nhìn về phía bầu trời xanh trên cao lúc này trong đầu của hắn đang suy nghĩ mình phải làm gì tiếp theo. Thì trên bầu trời có một vật đen đang bay đến, nó to dần to dần đến khi Thu Hàn nhìn rõ đó là một con Đại Bàng Sư thì hắn giật mình.
Con Đại Bàng Sư này to như con bò mộng mà phần thân của nó lại là loài sư tử có bốn chân. Lần đầu tiên nhìn thấy dị loại như vậy khiến cho Thu Hàn hoang mang. Hắn vội núp vào bụi cỏ gần đó quan sát rồi tính sau, dù sao thì trực giác mách bảo hắn giờ phút này không nên tin vào bất cứ ai, nhất là khi mình cô đơn ở một hoàn cảnh không rõ.
Có lúc hắn muốn lao ra kêu cứu tuy nhiên vẫn kiềm lại được, theo như hắn biết thì dị giới hay bất cứ giới nào, cái kiểu ăn mặc lạc hậu kia là ở một xã hội mạnh yếu tương áp, cá lớn nuốt cá bé, thậm chí là tồn tại chế độ phong kiến hoặc chiếm hữu nô lệ cũng nên. Ló đầu ra có khi lợi ít hại nhiều, nhìn tên kia hung ác như vậy nếu bắt được hắn có khi mang về khổ sai thì khổ, lão này còn chưa bắt đầu cuộc sống mới tuyệt vời này kia, mất tự do sao được.
Tên kỵ sĩ cưỡi Đại Bàng Sư kia bay mấy vòng qua lại không thấy gì thì bay đi, lúc này Thu Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn vẫn nằm yên vẫn không mò ra. Quả nhiên một lúc sau tên kỵ sĩ đó lại quay trở lại tìm kiếm một lần nữa.
Thu Hàn giật mình, nhìn cái cách đánh lạc hướng nhử mồi như vậy rõ ràng là đối phương đang truy sát ai đó thậm chí là quyết bắt giết cho bằng được. Hắn âm thầm tự tán thành suy đoán của bản thân là không sai.
Lúc này ngoài khơi xa có một chiến thuyền to như quả núi, trên nó xây dựng nhiều tòa điêu lan ngọc các, ở giữa là một tòa biệt phủ cao nhất cho thấy chiến thuyền này to lớn đến mức nào. Sóng lớn vỗ vào mạn thuyền vẫn không lay động được nó.
Trên thuyền lính canh vạm vỡ, hầu gái ăn mặc xa hoa đi lại trên hành lang làm bằng chất liệu kỳ quái, nhìn bóng bẩy đẹp đẽ với những nét điêu khắc uốn lượn sống động vô cùng.
Một tên kỵ sĩ ăn mặc giáp vàng có họa tiết kỳ lân trước ngực bước vội vào trong biệt phủ lớn nhất. Hắn hô to: “Sư Hổ Kỵ Tướng Doãn Vân Long xin cầu kiến đặc sứ”.
Bên trong một giọng nói lạnh lẽo truyền ra: “Thế nào rồi?”
Thanh âm có vẻ bình tĩnh không quan tâm kết quả nhưng Doãn Vân Long là một tên cáo già vừa nghe nội dung liền đoán được vị cấp trên này có phần lo lắng bên trong, hắn không dám chậm trễ liền tâu: “Đã tìm thấy dấu vết thuyền bị đắm, tuy nhiên người chết và mất tích quá nhiều. Cái kia… người ấy vẫn là chưa có tung tích, Sư Hổ Kỵ đang dốc sức tìm kiếm, sẽ sớm có kết quả thôi ạ. Xin đặc sứ cứ yên tâm.”