Chương 9: Hiện Tình Cảnh.

Lâm Uyển Mai bắt đầu cởi xong nội ý trên toàn thân, toàn bộ phận vị trí trên cơ thể điều lộ ra trước mắt Trần Nam phóng lãng, phong tao. Trần Nam nhìn ánh mắt như muốn đỏ, nhưng lại cố gắng đè ép lại dục vọng bản thân.

Trần Nam nhìn đến bộ gò bông đào tuyệt luân, toàn phong sơn cảnh Trần Nam mười phần nhìn rõ, phong sơn mềm mại nhẫn nhụi với những đường cong dốc xuống, thành hình cung quả. Nhất là chính trung tâm hai phong sơn lại gây nên Trần Nam đặc biệt yêu thích, với quần vú hồng hào tao nhã, trên giữa khảm hạt ngọc đỏ hồng hào, nó như kim cương tỏa sáng mọi lúc.

Cộng thêm cặp nhũ ưỡn thẳng cao lên, ngạo nghễ mà đường, cũng từng mỗi động tác của Lâm Uyển Mai, bộ ngực lại phập phồng đôi phần, gây nên một vũ mị, mê hoặc cảnh tiết.

Trần Nam cũng thế mà dừng mắt, lại đi xuống hạ thể Lâm Uyển Mai, tiểu u cốc từ góc độ Trần Nam nhìn đền chỉ thấy được lún phún diễm hỏa lông l-n, từng sợi đẹp đẽ. Dưới đó đã bị kẹp chặt lại, hai cánh môi đã đóng chặt không cho một tia không khí thoát ra, nghiêm chặt vô cùng.

Trần Nam nhìn mà mê ly muốn đến, nhưng tâm vẫn còn chút sơ tâm, hắn phán đoán bây giờ mình nên về, thứ nhất, mẫu thân tuyệt mỹ đang đợi hắn, thứ hai về xin mẹ tối ngủ đây cũng không lầm.

Trần Nam càng nghĩ càng dâm tà, Lâm Uyển Mai do sốt mắt dim dim hơi chút mơ hồ đến. Trần Nam nhẹ kêu lên đối với Lâm Uyển Mai: "A Di, tối Nam Nhi sẽ đến ngủ với người nha!"

Lâm Uyển Mai cũng không muốn từ chối, nhưng tình huống bây giờ nàng đang sốt, khó cưỡng, tiến thối lưỡng nan. Lại thêm đôi mắt mong chờ của Trần Nam, Lâm Uyển Mai môi đẹp ướt nhẹ mấp lên ôn nhu nói với hắn: "Như a di bây giờ đang sốt, làm sao chơi với ngươi được, dỗ ngươi ngủ đến?"

"A di không cần lo! Nam Nhi sẽ giúp người dưỡng thân thể, huống hồ với sức lực của Nam Nhi, một chút việc đó chẳng nhằm nhò gì! Còn việc ngủ thì dễ, Nam Nhi ôm người là được!" Trần Nam rất nhanh chóng trả lời lưu loát, ánh mắt ngây thơ, bàn tay trắng nhỏ nhẹ vỗ lồng ngực mình đảm bảo. Đương nhiên khuôn mặt hiện điều tại giả trang.

"Khanh khách..." Nghe Trần Nam hào hùng lại non nớt âm thanh, Lâm Uyển Mai nghe xong cũng hồi cười duyên, Trần Nam nhìn mà muốn ngơ, nụ cười kinh diễm hút hồn không bao người đây.

Trong lúc Trần Nam đang nói, Lâm Uyển Mai cũng mặc song bộ kia mỏng manh váy dài, cơ thể tuy hơi có lớp mờ che, ngực kiều diễm thân thể vẫn cứ lộ ra trước mắt hắn. Lâm Uyển Mai mai bây giờ đã nằm lại xuống, mặt hơi hòng hào đỏ lên do sốt.

"Được rồi! ngươi về đi, tối đến, nhớ xem mẫu thân ngươi có đồng ý không nha? Không thì Mộ Tuyết chạy đến nói ta bắt ngươi sao giờ?" Lâm Uyển Mai đáp ứng Trần Nam cách nói, bởi vì nàng biết, khi Trần Nam sinh ra, có mọt thiên sinh thần lực, ai cũng khó sánh đến. Nên rất tin tưởng lời Trần Nam nêu.

"Vâng!" Trần Nam mừng rỡ, lòng cười đắc chí gian kế đã thành cảm giác. Thân thể chạy ra như bay, cũng đóng lại cửa, để lại Lâm Uyển Mai một người mệt. Lâm Uyển Mai cũng không có nhiều thần thái, mắt nhắm lại ngủ thiếp đi mệt mỏi.

Trần Nam đi ra, cước bộ bình tĩnh, chậm rãi mà không nhanh, thẳng thừng mà nói, Trần Nam đang rơi vào suy tư. Theo thời Trần Nam tính ra, thì bây giờ đã gần tối, hắn rảo bước đi từng khẽ ngõ, hướng nhà mình.

Hoàn cảnh xung quanh quá im lắng, đây là điều Trần Nam nghĩ đến, nhưng cũng không nghi hoặc. Bởi hắn biết mỗi căn phòng điều có cách âm ngăn thức phát tán cũng như dò vào, đây là bảo vệ quyền riêng tư.

Không thì mỗi người kiểu nói, sợ thì sẽ thành chợ, không như thế im ắng. Trần Nam bước nhẹ, mỗi nơi Trần Nam biết nhà đó của ai, bởi hắn đã quá quen thuộc rồi.

Mặc dù vậy, nhưng thật ra cũng không đề cao cảnh giác, bởi trên thuyền toàn là phụ nữ. Mà thật ra lúc trước đâu chỉ có chắc phụ nữ, còn có đàn ông nữa, nhưng sau sự cố ấy, đàn ông con trai đã không còn nữa.

Đường một đi không trở lại, trong đó có tất nhiên là có phụ thân trên danh nghĩa của hắn, Trần Thiên Long. Mặc dù mẫu thân hắn Liễu Mộ Tuyết không có tình cảm gì, với người phụ thân đó, nhưng đây là ý chỉ thông gia của cha mẹ.

Phải nói đến bà ngoại thế hệ đi, bà ngoại và nội vốn là hai khuê mật, quen nhau lúc du lịch. Vừa đúng hai sẽ không kết hôn, mà bà ngoại phải thực hiện truyền uống sinh mệnh thủy đẻ con, còn cho khuê mật mình.

Xong hai người cứ thế một mạch sinh chín con, mà bà nội đứa con cuối chính là nam nhi, cũng là phụ thân hắn Trần Thiên Long, vừa thế nên mới thông gia. Mà mẫu thân hắn ở tầm trung xếp ở lão ngũ, vừa lúc cùng thế hệ với vụ này phụ thân, nên hai cứ muốn thông gia, nhưng chưa làm được gì Trần Thiên Long đã bay màu rồi.

Vậy nên mới có sự việc mẫu thân uống sinh mệnh thủy, không những ít nhất cho đứa cháu trên danh nghĩa, đồng thời cũng hoàn thành tổ tiên ban xuống luật. Nhất tiễn song điêu nha.

Nói về Liễu gia, Trần Nam có nghe bà nói qua, là ở một không gian riêng, hay gọi là một vị diện. Nơi đó đời sống sung túc đầy đủ, nhưng bà ngoại hắn lại truy cầu khắp phá thế giới bên ngoài, nên đã xin ra đi lịch luyện.

Tính ra bà ngoại hắn rồi đến mẫu thân cũng các bác các a di, là ngoại trừ tổ tiên ra người đầu tiên ra thế giới bên ngoài. Ra ngoài, bà ngoại hắn cũng không tại ngây thơ, rất là tinh xảo trong nhiều phương diện. Chỉ là bên trong không có dục vọng diễm lệ giáo dục, bởi vì trong đó toàn nữ chứ không có nam.

Đúng vậy, bên trong toàn nữ hết, cứ mỗi đời, nữ nhân trong đó sẽ dùng sinh mệnh thủy sinh ra chín người con, cứ thế mà nhân ra. Mà Trần Nam và Trần Khinh Tuyết lại chính tại đời thứ mười, Trần Nam lúc kia tính mà cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh, tổng số đã lên đến chục vạn người a.

Bởi bù là tu tiên gia tộc lớn, cũng toàn nữ, nên tuổi thọ rất dài, không có như thế sơm chết. Nên cứ lúc sinh sản lại nhiều hơn nha, chứ không tính số người chết, bởi căn bản chẳng có ai chết cả.

Hơn nữa theo bà ngoại hắn nói, thật ra muốn đi vào vị diện đó cần phải đến một địa điểm gần, mới được. Bà ngoại có, nhưng bà ngoại vẫn chưa muốn về, thích tại tiêu dao hơn.

Trần Nam theo bà ngoại kể tiếp, giống lai của tổ tiên rất tốt, nơi đó linh khí nồng đậm, nên ai cũng mỹ mạo tiên thiên đến, không phải loại xấu xí gì. Trần Nam cảm thấy hơn nhiều hết, đây chính là thiên đường đối với hắn, nhất là một đại lục với những nữ nhân không biết cái gì là âm dương giao hòa.

Ngựa giống, ân không sai, hắn thích chính là vậy a!

Trần Nam vừa nghĩ thân thể lao nhanh về hướng căn phòng mẫu thân. Rất nhanh hắn liền đến gần đó, trước cửa mở tung ra, nhìn rất cô độc, nhưng hoàn cảnh bên trong lại khác.

Trần Nam đi vào, thì căn phòng đã toát ra một mùi thơm thoang thoảng, thấm sấu đi vào mũi hắn, Trần Nam vừa ngửi vừa đi lại gần. Trên bàn là những mong ăn tuyệt vị, mỗi món điều bốc khói tỏa thơm, óng ánh vô cùng.

Phòng mẫu thân hắn, cũng là của Liễu Mộ Tuyết, nơi ăn của gia đình. Căn phòng được trang trí theo kiểu phụ nữ, phong cách rất là thích hợn với hiện nay.

Bất thình lình, xung quang bàn là có sẵn ba mỹ nhân, một người nhỏ bé giống hắn, và hai mỹ nhân khác. Hai người trong đó hiển nhiên là mẫu thân Liễu Mộ Tuyết và muội muội Trần Khinh Tuyết.

Trần Nam nhìn đến mỹ nhân mới đến. Người thướt tha duyên dáng, cơ thể đúng chuẩn tuyệt đại mỹ nhân. Đôi chân dài thon gọn, kiều đĩnh mà không kém phần sung túc. Làn da bạch trơ trụi mềm nhẫn nhụi, cơ hồ một chạm đã méo mềm mịn, mơ mơ đã thấy mạch máu xanh bên trong.

Cơ thể mặc một hào phóng quần áo cam sắc, quần chạy đền đùi, ở cổ áo bị xé hở ra, hở hang nhưng đầy tính kích thích, như muốn câu hồn đoạt phách người nhìn. Nàng cái kia lung linh thân thể làm Trần Nam không khỏi kinh diễm, quá tuyệt.

Đi đên sau kiều đồn chiếc mông, nó tròn trịa, cong hình cung bén kính, duy một bóp nắn cũng đủ chiếc kiều đồn mong cong đó biến hình, tuyệt đối là hấp diễm cám dỗ nam nhân mông.

Thánh tú trương trắng tuyết mịn màng khuôn mặt, tràn đầy ướt át yêu kiều tao nhã. Đôi môi hồng nhẹ nhõm, ướt át vũ mị, kiều diễm vô cùng, mỗi lần điều khẽ mở ra cong vểnh nhìn bắt mắt.

Đôi mắt phương điệu, bán nguyệt mi thon, mỗi lần như mị nhãn lại như tơ tình, đơn giản chính là một yêu tinh hại người, nhưng đồng thời một sôi sùng sục huyết từ Trần Nam người đun nấu lên, nóng hổi đầy nhiệt bỏng.

Mái tóc chẻ sang hai bên hoàn mỹ, tóc đen tuyền như thác đỏ đi đến phía sau, nhìn rất quý phái đàn bà đấy, mái tóc nhuyễn mượt bóc sáng, không có một sợi rối.

Trườn nhìn đến bộ ngực, đôi gò bông đào, chính là đôi thỏ tử trên người nàng, cơ hồ là chỗ mẫn cảm, nó vểnh lên ngạo nghễ không sợ trời đất, ở khe sườn núi bị lộ ra, tỉ mỉ tinh tế phơi bày ra trước mắt Trần Nam, cơ hồ rất mềm dẻo.

Trần Nam nhìn muốn mê ly, yêu kiều phong tình vạn chủng cơ thể mỗi ngóc ngách, tựa như phim chiếu lại trong đầu hắn. Mỗi vóc dáng đơn giản là một tuyệt đại mỹ nữ, mỗi động tác điều câu hồn đoạt phách.

Đây không ngoài ai khác chính là bà ngoại của hắn...Liễu Thiến Dao...

"Nam Nhi! về rồi hả? Lại ăn cơm nào?" Liễu Mộ Tuyết đang đùa cợt với hai nhi mẫu, đột nhiên thấy Trần Nam đi vào, lên tiếng kêu lớn, ánh mắt đầy nhu tình.

"Đúng vậy vào ăn nào Nam Nhi!" Liễu Thiến Dao nở ra mỹ nhân nụ cười tươi, ánh mắt như hàm tình mạch mạch nhìn Trần Nam, vô cùng yêu thương góp tiếng.

"Đúng vậy ca ca!" Trần Khinh Tuyết hùa theo nói, trương trắng tuyết bạch trơn tràn đầy khả ái ý.

"Vâng!" Mọi người mời Trần Nam đương nhiên sẽ không khách khí, thân thể nhỏ bé ngồi trên ghế bắt đầu ăn. Theo bản năng truyền thống từ kiếp trước, Trần Nam mặt mừng kêu đến: "Mời mẫu thân, mời ngoại mời cơm!"

Triển xong câu nói, Trần Nam người động bắt đầu ăn. Liễu Mộ Tuyết và Liễu Thiến Dao mặt đầy ý cười, đối với Trần Nam câu chỉ có hướng tích cực nghĩ, không đi đến tiêu cực.

Trần Nam bắt đầu nhấm nháp những món ăn, mỗi món điều dồi dào sức khỏe. Bởi vì những món ăn này vốn là thịt yêu thú nâu đến, cơ bản đều là loại thú giàu linh khí.

Mặc dù là yêu thú cấp thấp, nhưng nên nhớ rằng Trần Nam là phàm thai. Dù là cấp thấp yêu thú cũng đủ đầy đủ chất cho hắn rồi, nếu cao hơn tất nhiên sẽ bạo thể, đương Trần Nam là khác thường, nên sẽ không đâu.

Trần Nam nhai ngốn nghiến, tựa như là sợ người cướp lấy vậy, vội bào vệ. Khiến Liễu Mộ Tuyết và Liễu Thiến Dao cười duyên khanh khách không thôi, như nụ cười lại gây nên sự ngây dại của Trần Nam, nụ cười của người như bông hoa nở vậy, kiều diễm mỹ lệ vô song.

Trần Nam dù vậy vẫn muốn chú ý đến hình tượng bản thân, là một cậu bé ngay thơ trong sáng, ánh mắt vô số tội tình. Nên rất nhanh không còn như thế lộ ra nguyên mặt, nhưng lòng vẫn như cũ tắm xuân tươi tốt.

"Mẫu thân, tối nay con qua Lâm A Di ngủ?" Trần Nam vừa nhanh chóp chép vừa nói, ánh mắt óng ánh sao trời, tràn ngập cầu xin ý nghĩ. Liễu Mộ Tuyết vốn không ý, như thấy mắt hắn như thế khuyên: "Không được, nàng thế nhưng là ốm, ngươi qua đó làm gì?"

"Đương nhiên là giúp a di rồi, dù sao nàng cũng là mẹ đỡ đầu, không qua giúp cũng không phải là chẳng biết ơn sao, hơn nữa với nhi tử sức khỏe, vẫn có thể giúp đôi việc, không gây vướng bận!" Trần Nam nghe vậy tinh xảo một đợt đạo lý, nhất là tại trương nhỏ nhắn khuôn mặt lại lộ ra khả ái quan.

Liễu Mộ Tuyết nghe cũng không một hồi suy tư, đứa nhỏ này rất thông minh, đồng thời rất hiểu thảo, nhưng nàng vẫn đắn đó giữa nên đáp ứng hay không a. Nhưng lúc này Liễu Thiến Dao, mặt cười nhẹ tủn tỉn khuyên Liễu Mộ Tuyết: "Không sao đâu, Nam Nhi lòng thành đối với người, ngươi không nên cản, dù sao lấy bây giờ hắn tính tình, đã khó khiến người lo lắng đến nha!"

"Được!" Liễu Mộ Tuyết nghe mẫu thân như thế khuyên, tâm thần buông lỏng, tất nhiên sẽ đồng ý đến. Nhưng một bên Trần Khinh Tuyết một mặt bộ giận phùng phình tiếng lớn: "Không! Ca ca muốn ở cùng Tuyết Nhi, không chịu đâu!"

Trần Nam nhìn muội muội mình phình má muốn khóc bộ dáng, lòng không khỏi thương, nhất là mỹ nhân la lỵ thì hắn càng yêu. Thân hình nhảy xuống, chạy đến bên người, nhẹ an ủi Trần Khinh Tuyết: "Tuyết Nhi! Hôm nay ca ca ngủ với a di, ngươi ở nhà, mai ca ca vẫn sẽ về đấy thôi, ca cũng đâu đi đâu xa, huống hồ sau này ngươi ngủ với ca ca thời nhiều lắm nha!"

Quả nhiên vẫn là trẻ em tính tình, nghe Trần Nam như thế dụ dỗ, miệng không phùng phình, mà thay vào đó là tươi cười khuôn mặt nhỏ nhắn. Khiến Trần Nam cũng không khỏi theo cười đến.

Xong rồi Trần Nam thoát ly chỗ khác, chạy lên bên cạnh vị bà ngoại mỹ nhân, phong tình vạn chủng vận. Dù tuổi cao như khuôn vẫn dừng tại tuổi độ đôi mươi, đầy đặn sung mãn cơ thể vẫn rất tươi tốt vô cùng.

Trần Nam lần đầu tiên chạm đến xúc cảm là...

. . . . .

Anh Em Thấy Hay.

Hãy Nhất Nút LiKe Đỏ Nhé.

Ủng Hộ Động Lực Ài.