Chương 8: Diễm Phúc Lúc Sáu Tuổi.

"Oa..."

Sự òa tiếng khóc, chứng tỏ Trần Nam cũng được sinh ra, đây không phải là hắn muốn khác. Nhưng ở dạng này thai nhi lại tự chủ hành động bản năng, không theo cảm tính của hắn!

Vũ Trụ Đệ Cửu Kỷ - Lịch Năm 97899, Trần Nam đã ra đời, chuyển sinh một cách thuận lợi, vùng muội muội Trần Khinh Tuyết thời. Sau này năm này gọi là Yêu Nghiệt Cái Thế năm, danh lưu truyền vĩnh hằng.

Trần Nam khóc oa oa, nhưng lòng rất mong chờ tương lai sau này, bởi vì thế giới mới rất tựu phong phú. Còn muốn cần hắn khám phá nha.

Thế là một tân sinh tân thế của Trần Nam, bắt đầu.

. . . . .

Thời gianh nhanh trôi, đã sáu năm đi qua từ ngày Trần Nam xuất sinh. Vũ Trụ Đệ Cửu Kỷ - Lịch Năm 97906. Trần Nam bây giờ cũng đã sáu tuổi rồi nha.

Trên thuyền giữa tinh không, trước đầu thuyền là một quảng trường rộng, một tiểu nam hài đang đứng ngắm trên trời tinh không vô tận, người mạc bạch sắc bào phục. Trên mặt vẻ than thở, không giống với tuôi này ngây thơ hồn nhiên tâm, mà có chút trưởng thành.

Đây là ngoài nam chính của ta chứ không thể là ai nữa.

Trần Nam trương trắng noãn khuôn mặt, ánh mắt lam sắc, tú tuấn anh dũng, tóc đen tuyền búi kiểu đuôi ngựa, mặt nhỏ đầy kiên nghị khả ái lắm. Mặc dù mới sáu tuổi, như chiều cao cũng đã đạt đến một mét ba rồi, trưởng thành trước, nhưng khả ái khuôn mặt vẫn không thay.

"Ca ca!" Một âm thanh hét lớn vang lên tinh nghịch, một tiểu thân ảnh chạy đến, thình lình chính một tiểu nữ hài. Trần Nam nhìn trên tinh không tỉnh lại, nhìn hướng nữ hài chạy nhẹ nghi: "Muội muội?"

"Vâng, ca ca!" Tiểu nữ hài chạy lại gần hắn nói, ánh mắt trong sáng ngây thơ đúng tuổi, đâu phải loại đã lớn Trần Nam chuyển thế tâm tình, nũng nịu ôm hắn.

Trần Nam nghiềm ngẫm nhìn tiểu nữ hài, nàng là Trần Khinh Tuyết muội muội hắn. Là long bào thai nên cũng đạt sáu tuổi, không biết là do Trần Nam mà biến hay do gien mẫu thân mà nàng cũng cao tại mét một, thấp hơn Trần Nam một đầu.

Nàng khuôn mặt trắng noãn thanh khiết, đôi mắt to tròn xanh lam hơi nhạt so với Trần Nam, đôi môi hồng căng mịn ướt nhợt, chiếc mũi cao thẳng đẹp. Mái tóc đen tuyền cũng là búi hai bên trái phải, đây chính là loli mô thức mà Trần Nam biết.

Làn da tuyết bạch đẹp đẽ, tràn đầy thiên sứ chi tức. Người mặc một bộ hồng bào phục xinh xắn, ở cổ áo tam giác là chiếc cổ trắng cao quý thiên nga giống như. Dưới ngực hai đồi núi cũng hơi nhô lên rồi, nhìn rất là mỹ diễm mà, khi lớn lên tuyệt là mỹ nhân bại hoại...

Trần Nam nhìn mà trìu mếm vô cùng, tay bọc lấy đầu nàng, xoa xoa nhẹ thích thú. Trần Khinh Tuyết thấy ca ca thế xoa đầu mình, mắt dim dim hưởng thụ lấy, hai má hồng hào vui vẻ.

"Ca ca, mẫu thân gọi ngươi kìa?" Trần Khinh Tuyết bị hắn xoa đầu một hồi mấp môi mở lên tiếng, ánh mắt đầy óng ánh tuổi này. Trần Nam nghe xong cũng không mấy ngạc nhiên: "Đâu, đi thôi!"

Trần Nam nói, người nhẹ bước đi khỏi quảng tường trống rỗng, Trần Khinh Tuyết nhỏ nhắn thân ảnh cũng đi theo hắn ngoan ngoãn, ánh mắt hướng ca ca mình thích thú vô cùng.

Trần Nam bước nhanh trên từng ngóc đường thuận lợi, ánh mắt đi thẳng không điểm dừng, con tàu tuy rộng lớn, cũng có rất nhiều nhà. Nhưng Trần Nam đối với con tàu này đã quã quen thuộc rồi, với linh hồn siêu phàm thì muốn nhớ đường đối với hắn là một chuyện quá dễ dàng.

Rất nhanh, Trần Nam liền đi đến một căn phòng, con nhà đơn sơ với bốn góc vuông, không cũ cũng chẳng mới, rất bình thường, giống phòng này trên thuyền không trăm thì cũng vài chục.

Trần Nam không để ý nhiều, nhưng một người đứng trước cửa nhà, lại gây nên sự chú ý của hắn. Một thân thể thướt tha, uyển chuyển mềm mại như không xương, làn da như tuyết phủ trắng không gì mô tả đến.

Khuôn mặt trắng noãn hoàn mỹ có phần hơi giống Trần Nam, bờ môi vểnh ướt át, mị lực tự động phát. Hai má hòng hào xinh xắn, con ngươi sâu đậm vòng lam đẹp, tròn đầy mị lực câu hồn đoạt phách. Mái tóc trải đen tuyền, tung xỏa sau bờ vai trải dài đến gần mông.

Rồi đến bờ mong vểnh lên, cong hình cung, tuyệt mỹ mịn màng, nếu thử xoa nắn sẽ rất kiều nộn, mỗi bước đi của nàng, nó điều lắc lư trái phải có nhịp. Đến đôi chân dài tinh tế, mỗi tấc điều hoàn mỹ, diễm lệ tỏa ra từ đó.

Trượt lại lên trên, nàng mang một bộ lam sắc bào phục, rất tuyệt điệu. Bầu ngực với hai gò bông đào căng chín, vểnh lên hiên ngang, nhìn cũng đủ thấy nó như nào co dãn. Trên là cổ với tam giác, trên là chiếc cổ cao quỷ tuyệt diệu lại cao quý như thiên nga tựa như.

Khí chân thanh đạm, tao nhã, thục nữ mà đoan trang, một khí chất trầm ổn hợp lại từ đó, không vội cũng không từ. Với cơ thể đó, Trần Nam đã mê mệt luôn rồi.

Nàng là Liễu Mộ Tuyết, mẫu thân của hắn và Trần Khinh Tuyết.

"Nam Nhi, ngươi lại giúp đưa cái này cho Lâm a di giúp mẫu thân cái!" Liễu Mộ Tuyết nhìn đứa con trai bé bỏng của mình môi khẽ mở ra tiếng, rồi đưa một chiếc khăn, trùng một cái gì đó, những Trần Nam không lắm tò mò.

"Vâng!" Trần Nam ngoan ngoãn đáp lại, thuận tay lấy đi đồ trước mặt nhẹ nhàng, người mẫu thân nói tên Lâm Uyển Mai, khuê mật của mẫu thân, cũng là người đỡ đẻ cho hắn.

Thấy Trần Nam không nhiều lời, bước đi, Liễu Mộ Tuyết cũng không thêm lời, nàng biết nhi tử mình rất thông minh, nên vốn không cần lo lắng nhiều. Ngược lại, tiểu tinh linh bé nhỏ này với đang lo, Liễu Mộ Tuyết nhìn thấy Trần Khinh Tuyết muốn chạy theo, cản lại nhu nói: "Không được, cac ca ngươi phải có việc, ngươi ở theo, vướng chân hắn!"

Trần Khinh Tuyết bị mẫu thân chặn, lại nghe Liễu Mộ Tuyết như thế nói, trương tuyết trắng nhỏ nhắn khả ái khuôn mặt không khỏi bĩu môi, một vẻ nữ hài tử tính tình.

Liễu Mộ Tuyết tuyết cũng khong dỗ nàng, tiểu thí hài mà thôi, nàng cũng không quan trọng như thế nhiều tính, bởi nàng quá hiểu nữ nhi của mình rồi, nuôi nấng sáu năm không hiểu mới lạ a.

Còn bên nơi khác, Trần Nam không vội vàng, mẫu thân mặt không quá vội, thì hắn cũng không quá vội đi. Trần Nam lách qua từ khẽ ngõ, rất nhanh liền đi đến phòng của Lâm Uyển Mai.

Thấy của phòng đóng, Trần Nam mặt thần thái không đổi, đẩy của đi vào. Trong thuyền này, cũng rất thoáng, không sợ ai cả, bởi trong này cũng không tại đàn ông, chỉ duy Trần Nam thôi, nên cũng không lo ngại nhìn nhiều.

Trần Nam đi vào căn phòng, bây giờ trong phòng rất sáng sủa, màu đền không tối cổ, một giống đèn kiếp trước thôi, như vật phát ra lại không dùng bằng nguồn điện.

Giữa phòng là một chiếc giường hồng sắc, trên là một mỹ nhân kê gối nằm la liệt, cả cơ thể dẫm ướt mồ hôi ròng, toàn thân mặc một bộ bạch bào phục.

Trần Nam nhìn mà hơi ngẩn lên. Nàng với cơ thể trắng tuyết tựa như, nhưng lại vì sốt lại có chút hồng hào, nó bóng bẩy lóa sáng, trươn mượt kiều nộn. Khuôn mặt hồng, với đôi môi hồng căng mịn ướt át, mũi thon thẳng, đôi mắt đóng chặt lại. Mái tóc diễm đỏ, xuân vận phong tình vạn chủng, rất phù hợp với tình cảnh hiện tại.

Đi đến dưới, là bộ eo thon gọn, đôi chân dài tinh tế từng ngõ khúc, mỗi cái điều hoàn mỹ vô cùng. Cặp mông tròn trịa, căng mọn hình cung, kiều diễm mà thêm mềm mại vô biên.

Lên đến trước bộ sơn phong đồ sộ, vểnh lên nghiên ngang, đứng thẳng tuyệt mỹ, tin tưởng rằng nó rất là mềm mại. Đên chiếc cổ áo tam giác, lòi ra sườn phần trên sươn núi mềm, cùng khe núi nồng ấm hương diễm. Cổ tuyết trắng cao quý thiên nga tựa như, trườn mượt nhẫn nhụi.

Trần Nam nhìn mân mê không rời mắt, ánh mắt dâm dục không giống tuổi này nên có hiện ra. Mãi đến khi một âm thanh lười biếng vang lên mới khiến Trần Nam tỉnh thân lại: "Ai đó?"

"Vâng, là cháu Lâm a di!" Trần Nam nhanh chóng biến mất bộ dáng lúc nãy, ánh mắt ngay thơ hồn nhiên kêu lên. Lâm Uyển Mai nghe xong cũng không khó chịu, ngược lại vui vẻ là nói: "Nam Nhi à! Lại đây nào!"

"Vâng!" Trần Nam chạy lại gần đầu giường bên, ghé bên cạnh Lâm Uyển Mai người. Lâm Uyển Mai nhìn Trần Nam trên tay đồ, nhẹ nhu hòa cười nói: "Mẫu Thân ngươi nhờ hả?"

"Dạ!" Trần Nam đương nhiên ngoan ngoãn đáp, ánh mắt vô cùng ngây thơ, nếu là kiếp trước tuyệt đối sẽ làm ảnh đế tôn vinh. Lâm Uyển Mai nghe xong cũng vui vẻ, cảm thấy rất rất vui.

Lâm Uyển Mai tay hơi vô lực cầm lấy khăn mà Trần Nam cầm trên tay, Trần Nam đương nhiên sẽ không giữ, tùy ý nàng lấy đi. Lâm Uyển Mai mở trong khăn ra, thình lình chính là một chiếc váy, như lạ đây là chiếc váy mỏng dễ nhìn xuyên qua, hai bên giây vai là sợi luôn, nhìn rất gợi tình.

Lâm Uyển Mai nhìn vào, mặt hơi hồng, hiểu ý khuê mật, nhưng nhìn thấy Trần Nam một mặt hồn nhiên. Lâm Uyển Mai thật sự cho rằng, Trần Nam còn là trẻ con đấy, rất hồn nhiên không biết điều này.

Nhưng sự thật không phải vậy, Trần Nam chính là mong biết đó, hắn cũng không ngờ tới được, mẫu thân lại đưa cho Lâm Uyển Mai cai này. Đây là đồ thoáng đãng của phụ nữ, hầu như ai trên thuyền điều có cả, Trần Nam biết.

Chấn Kinh?

Hưng Phấn?

Dâm Dục?

Một tà ý nổi lên trong tâm hồn của Trần Nam, như bè ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngay thơ vô số rội vậy, thật tội lỗi a. Lâm Uyển Mai thấy hắn như thế mặt ngây thơ, nên cũng không cho rằng hắn hiểu cái gì.

Lâm Uyển Mai đây là cả người sốt, nhưng thân là một tu sĩ, thể chất mạnh vẫn là có đấy. Cả người đứng lên, bắt đầu thoát y phục, một cách thuộc. Lâm Uyển Mai cũng không để ý Trần Nam nhìn ngó, bởi trong mắt nàng, Trần Nam còn ngây thơ lắm, chưa đủ nhận biết cái này.

Trần Nam kinh hỉ tột độ, hắn đương nhiên hiểu Lâm Uyển Mai ý nghĩ, lòng không khỏi một hồi xúc động, lần đầu tiên hắn thấy thế lợi của lúc bé nhỏ a, không ngờ một ngày hắn lại vì việc này, hưởng đến diễm phúc nha.

Trong tầm mắt của Trần Nam, Lâm Uyển Mai từ từ cởi bộ bạch bào phục của mình uyển chuyển, từ thắt hông, rồi trượt từ hai bờ vai bên áo, mỗi cái điều động dạng ôn nhu, lại có chút vô lực. Đúng vậy. Lâm Uyển Mai muốn cởi nhanh, nhưng tình trạng không cho phép, nên chỉnh đành chậm rãi mà đi a.

Trần Nam tất nhiên cũng hiểu điều đó, nhưng hắn vẫn đang giả bộ ngây thơ không hiểu gì, làm sao có thể lại hỏi đến. Theo Trần Nam biết thì, con thuyền này có nhiều trận pháp lên.

Mà một trong đó là...

Hóa Phàm Không Gian Trận!

Trận này cũng khá phế, khi có một công năng duy nhất, chính là phong ấn tu vi, cùng khiến cơ thể tu sĩ trở nên giống phàm nhân lúc ban đầu, nên mới có hôm nay tình tiết. Hơn nữa nó ăn không gian chi lực mà bổng sung năng lượng, nên hiệu quả tại vô tận.

Cũng như khởi động trận pháp, cũng chính là vì mọi người muốn thử làm phàm khả quan, muốn chu du vũ trụ đấy, nên mới có sự xuất hiện của Hóa Phàm Không Gian Trận.

Quay lại hiện tại, Trần Nam không có nhiều như thế thời gian suy nghĩ. Bởi vì sự lột đồ của Lâm Uyển Mai đã đến giai đoạn chính tống rồi, nên Trần Nam muốn tập trung xem diễm sắc tình cảnh.

Quả không phụ sự mong đợi của Trần Nam, Lâm Uyển Mai rất nhanh đã cởi hết bộ bào phục bạch thải. Trên người chỉ lưu bộ nội y, nhưng nội y này xen giữa hiện đại và cổ đại.

Đôi gò bông đào bị che bởi yếm đào, nhưng chỉ che chắc đoạn hai đầu sơn phong mà thôi, trên cùng hơi lộ ra một đoạn sườn mềm. Nội y hạ thể cũng khác, dù che nhưng buộc bằng các dây tơ nhỏ hai bên hông đùi, không qua rờm rà, mà tạo vẻ gợi cảm.

Trần Nam một lần nữa thẩm quan cơ thể Lâm Uyển Mai. Nàng làn toàn thân như tuyết phủ lấy, một ngón chạm vào nhẫn nhụi vô cùng, nhưng đường cong lại tỏa ra kiều quang phản ánh. Nhất là vào lúc này, cơ thể thẫm mồ hôi, lại khiến đường cong nơi khắp cơ thể trở nên thướt tha, uyển mềm như nước vậy.

Nàng thân thể yêu kiều khiến Trần Nam trong lòng khỏi bốc hỏa, dục vọng hỏa tự động đốt lên. Lâm Uyển Mai đôi chân dài, Trần Nam mắt từ từ trườn xuống, những đường cong tuyệt luân không một tấc đất dư thừa, làn da nhẫn nhụi cùng những ngón chân tinh tế.

Xem hết chân, mắt hắn dời đến chiếc bụng thon gọn, làn tuyết bạch kiều nộn, trên khảm một lỗ rốn hồng hào xinh đẹp, đẫy đà tuyệt mỹ. Thêm chút nữa là cặp ngực đồ sộ được bảo vệ bởi nội y, nó nhìn trên đoạn sường đồi rất là mềm mịn, núm vú hơi méo cửa nhô ra một, Trần Nam có thể thấy được, lúc Lâm Uyển Mai vận động tay chân, nộn phong sơn điều hơi phập phồng nhấp nhô, quả thực là một dâm mỹ tình cảnh.

Đi tên nữa là chiếc cổ thiên nga tựa như cao quý, nhưng đường uyển mỗi khi chuyển hướng đầu, thêm mồ hôi mà càng tỏ ra tinh tế bóng lóa. Hai bên vai lộ ra xương quai xanh tinh xảo, mỗi nét điều như khắc họa biến thành, đơn giản là thế gian khó có, tuyết bạch da lại gợi thêm sự quyến rũ của nó.

Trần Nam nhìn mà muốn mê thần, dục hỏa bốc mạnh, nhưng vẫn không có động tĩnh di chuyển, chỉ ngắm Lâm Uyển Mai cơ thể trước. Trần Nam mắt thần hướng lên Lâm Uyển Mai trương trắng noãn khuôn mặt, là vẻ như ngọc thạch điêu khác thành dường như, những nơi lồi lõm hoàn hảo. Đôi môi hồng thẫm đỏ kiều diễm, căng mịn ướt át thẫm, bờ môi vểnh lên điệu mỹ.

Rồi trượt lên chiếc mũi xinh xinh, mỗi lần điều thở khí như lan, tỏa ra nữ nhân một mặt nồng ấm. Con ngươi khẽ lộ ra, do sốt mà đã có chút mệt mỏi, phường hình vòng đỏ, mi cong hình bán nguyệt, toàn đầu tóc nàng điều sẽ có màu đỏ nhẹ kiều diễm, rất hợp với bây giờ tình cảnh.

Quá tuyệt mỹ, đây là từ Trần Nam có thể nghĩ ra được. Từ những đường cong uyển chuyện, người như không xương, cặp mông mịn màng nộn, hay đến bồ ngực quy mô, điều rất kiều diễm.

Trần Nam nhìn mà trong cơ thể, dục hỏa trỗi dậy sôi nóng cả người. Nhưng Trần Nam vấn rất có lý trí, người dùng Diễn Pháp lên khiến cơ thế như thường, không có quá nhiều xúc cảm.

Vẫn là cơ thể nhỏ, vẫn là khuôn mặt hồn nhiên đấy, nhưng sự thật sau khuôn mặt bé bỏng đấy không phải vậy, thậm chí là một giả tạo khuôn mặt nha.

Trần Nam lại nhìn tiếp, cơ thể kiều diễm bốc hỏa của Lâm Uyển Mai, những đường cong tuyệt vời khiến hắn yêu mê lòng khong thôi, những nơi nở nang cực hạn.

Nhất là trong tình thế này, Lâm Uyển Mai mang gấp gáp sốt nóng người, muốn thay một bộ đồ tốt ngủ đi, tránh khỏi sự nóng bỏng trong cơ thể tụ lại. Trần Nam không để Trần Nam như thế nào nhìn lâu, động tác tay chân muốn lộ đi nội y của mình.

Từng cái nội y được Lâm Uyển Mai mở ra, từ áo ngực, Lâm Uyển Mai vòng ra sau,cởi đi đoạn buộc chặt lại dây nơi, rất nhanh cũng liền bị tháo, nhưng tự hồ là vì đẫm ướt mồ hôi mà dính lại, Lâm Uyển Mai cũng không vội cởi đi. Mà thò tay xuống, hai tay hai bên hông mở ra đoạn dây buộc dễ mở, rất nhanh một động tác liền xong, nhưng vấn đề cũng giống áo ngực.

Lâm Uyển Mai cũng không sao gặp khó, tay lên cởi xuống quần lót, một tay cầm lấy lột đi áo ngực nội y ra. Rất nhanh một cơ thể hoàn mỹ tột đỉnh, được hiện ra trước mắt, với nững đường cong nhiệt lòng, và kiền nộn da thịt...

. . . . .

Anh Em Thấy Hay.

Hãy Nhất Nút LiKe Đỏ Nhé.

Ủng Hộ Động Lực Ài.