Trần Nam an ủi xong muội muội Trần Khinh Tuyết, khi này nhớ tới bà ngoại nó giúp, lòng có tà dục, tiểu nhỏ bé thân ảnh từ chỗ muội muội, chạy đến bên cạnh Liễu Thiến Dao.
Trần Nam rất không chần chờ, trực tiếp leo người, nhảy trên trên cơ thể vũ mị mỹ lệ dụ hoặc của Liễu Thiến Dao, Trần Nam nhay trèo lên xong, Liễu Thiến Dao cũng phản ứng lại ôm người Trần Nam.
"Cảm ơn bà bà" Trần Nam một mặt ngay thơ vô số tội tinh tương nói, giọng điệu mười phần nũng nịu khả ái. Khiến Liễu Thiến Dao ưa thích có thừa, cười khanh khách vui nhiều, lẫn Liễu Mộ Tuyết cũng vậy.
Trần Nam ôm Liễu Thiến Dao thật chặt, lợi dùng cảm ơn mà chiến tiện nghi của nàng, đương nhiên Liễu Thiến Dao cũng không nghĩ gì, chỉ biết rằng tôn nhi của mình đang khả ái cảm ơn.
Liễu Thiến Dao thân thể mê người Trần Nam đã nhiều lần thật sự chứng kiến mê mị dụ hoặc trắng tuyết cơ thể, Trần Nam lúc nào cũng như muốn trầm mê vào trong không lối thoát.
Trần Nam đã đánh giá thẩm quan của nàng không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào hắn điều mê chết mệt cái uyển chuyển kiều mị dáng vóc người.
Đôi môi đào chính mọng, ẩm ướt tràn đầy dụ hoặc, mỗi lần khẽ mở điều khiến người ta sôi trào nhiệt huyết. Hai má kiều hồng mịn màng kiều diễm, mỹ lệ ửng hồng hào.
Trơn bóng làn da thịt, nhẫn nhụi ôn uyển nộn, thướt tha vuốt ve tất sẽ tuyệt vời làm sao. Ánh mắt phượng vòng lam, sáng ngoắc trần đầy tinh thần, liễu mi bán nguyệt cong tuyệt trần.
Mỗi bộ phần của nàng Trần Nam điều ưa chuộng vô độ, ánh mắt như muốn mê, nhưng vẫn có tự chủ ý thức kiềm chế. Hắn ôm sát người, do vẫn là tiểu nam hài cơ thể, vừa chuẩn muốn Trần Nam luôn, từ góc độ đầu hắn chính là bộ ngực.
Trần Nam đầu cơ hồ úc mặt vào trong, nơi khe rãnh nóng hổi được ấp ủ mỗi giờ phút, cảm giác từ đầu truyền đến chủ có một chữ tuyệt, độ mềm mại, dẻo dai không cần phải nói cũng đoán đến...
Quá tuyệt!
Cặp tràn đầy quy mô to lớn, kiều nộn mềm mại từ nơi, trắng tuyết gò bông mỹ lệ, nhìn rất diễm lệ, Trần Nam hai mắt sáng trưng soi vào trong, thấy như đường nội y hắc sắc đãng khí.
Liễu Thiến Dao cảm thấy bị tôn nhi ôm như thế cũng rất kích thích, từ lúc Trần Nam sinh ra nàng đã có rất nhiều phản ứng với tôn nhi này. Dù là nữ nhi của nàng ôm vẫn chả có thể cảm giác vi điệu, loại tê tê dật dật cảm giác, nhưng lại đưa nàng sung xướng vô cùng.
Còn hai người ngoại cuộc tất nhiên không hiểu chuyện gì, thấy Liễu Thiến Dao hai má hồng thì cũng tưởng là về tình yêu thương chi ý, sẽ không nghĩ đến động tình loại này chuyện.
Mặt vẫn như cũ cảm thấy mừng khi hai tử nãi vẫn vui, tất nhiên sẽ vui theo. Đầu trong áp khu khe rãnh, mũi nhỏ tham lam hút sâu mùi hương kiều mị nồng đậm ở đó, hưởng thu thanh nhã ngọc khiết mùi.
Trần Nam ôm hồi lâu cũng không có động tĩnh khác, thân thể nhẹ lướt đi ra ngoài một cách thanh thản vô thường, chạy đến chỗ cũ của mình. Để lại Liễu Thiến Dao một mặt đồng tĩnh, hai mày mềm thon, má ửng hồng vân đẹp.
Trần Nam đương nhiên biết Liễu Thiến Dao vậy động tình, muốn càn rỡ nhưng vẫn có hai ngoại nhân hiện ở, khó mà thực hiện được, nên chỉ để lại Liễu Thiến Dao thôi nha.
Mặc dù dục lửa bốc lên nhưng thân là đang nhỏ cơ thể nên Trần Nam vẫn tiết chế được, nếu là cơ thể lớn mạnh như xưa Trần Nam tất khó có thể khống chế được bản thân lý trí.
Trần Nam đi xuống mặc dù đáng tiếc, nhưng đồng thời lấy đó làm vui mừng, hắn cảm thấy giả ngây thơ vẫn là tốt nhất cách dụ người. Ví dụ như Trần Nam hiện tại cũng không phải vậy sao.
Trần Nam ngồi tiếp lên ăn, bốn ngươi không khi thông thường lệ, bình tĩnh vô cùng, kẻ cả Trần Khinh Tuyết tiểu nghịch ngợm thiếu nữ cũng bị nhiễm đến. Mãi đến khi Liễu Thiến Dao lên tiếng, mới kết thúc bầu không khí yên tĩnh này. Nàng đối với Liễu Mộ Tuyết kỳ nghi hỏi: "Con thuyền khi nào mới đáp đất?"
"Không biết a, mẫu thân hỏi vậy, con biết hỏi ai?" Liễu Mộ Tuyết nghe đến cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, con thuyền này đi lâu rồi nhưng vẫn chưa xuống tinh cầu nào, nên Liễu Thiến Dao mới có chút ngốc hỏi đi.
Trần Nam nghe cũng cảm thấy Liễu Thiến Dao nói thừa thải vô cùng, hỏi vậy cũng lên tiếng được, Trần Nam cũng không khỏi cạn tâm đến. Theo hắn biết Liễu Thiến Dao bà bà mới được sáu chục tuổi thôi, không đến mức như thế chứ, nhất là nàng chính là tu tiên giả.
Trần Nam nhanh chóng theo ăn, vừa ăn vừa nghe hai người mẫu nữ nói truyện. Gần đó Trần Khinh Tuyết cũng nhồi ăn tự nhiên, không hay chú ý bên ngoài chút nào cả, tập trung một việc a.
Rất nhanh, trên mặt bàn tất cả món đều được người người chia nhau ăn sạch bong, Trần Nam cảm thấy bụng no có chút nhô nhô lên rồi a. Xong rồi tất nhiên Trần Nam phải nghỉ một chút, nhưng với lực lương thiên sinh của bản thân, Trần Nam rất nhanh đã hấp thu hết trong đó tinh túy.
Bỗng nhiên, Liễu Thiến Dao đứng dậy, Trần Nam cũng rất quen thuộc điều này, nàng bắt đầu sắm bắt đầu xếp bát đĩa bẩn gọn, tay không lúc nào xuất hiện chiếc mâm bưng. Trần Nam tất nhiên cũng không ngặc nhiên, bởi hắn biết đến nó mà.
Đó là Nhẫn Trữ Vật không gian, đúng như tên, đây là một nhẫn có không gian bên trong, rất tiện lợi. Cập nhật thêm thì nó làm từ vật liệu thuộc tính không gian, tuy không đắt đỏ, nhưng một ít tu sĩ khó mà mua được đấy.
Trần Nam đã được phổ cập một chút cơ sở kiến thức, không tìm hiểu chút, vậy sau này hắn không hay là quá quê mùa một điểm.
Hơn nữa tại thế giới mọi nơi điều có thể là đầm rồng hang hổ, nguy hiểm trùng trùng, không chút kiến thức kiểu nào mà chẳng gây họa sát thân, Trần Nam cũng chính là vì vậy nha!
Tại thế giới tu tiên giả phiên sơn đảo hải, một chút mạnh tu tiên giả có thể phá toái hư không đi ra vũ trụ, một tu tiên giả bên cường mạnh một người diệt một tinh cầu. Uy năng khó tưởng tượng đến được, Trần Nam chưa thấy mức tận của nó.
Ở đầy cần một lòng tâm cơ sâu nặng, mọi lúc đều phải tính toán, một chút gặp người cũng có thể là cao thủ ẩn cư. Một chút cẩu cẩu cũng có thể là một đại yêu, tu tiên giới lớn, không thiếu cái lạ.
Trong khi Trần Nam đang tại suy nghĩ, Liễu Thiến Dao đã muốn sắp xếp xong rồi, chuẩn bị bắt đầu đi ra cửa, Trần Nam mới tỉnh thần lại, chạy đi theo nhanh chóng không chờ đợi.
Trực tiếp bỏ lại hai mẫu nữ hoa ở lại một mặt đạm nhiên, Trần Nam đi ra tất nhiên là theo đường đi của Liễu Thiến Dao rồi, chung đường mà lây vừa ngắm mỹ vừa đến chỗ, quả thực là nhất tiễn trúng song điệu.
"Nam Nhi! Ngươi đi đến Uyển Mai chỗ ngủ à?" Thấy Trần Nam một mực đi theo mình, nhớ tới gì mặt tủn tỉn cười duyên hỏi. Trần Nam đương nhiên sẽ không phụ lòng nàng, tinh nghịch mặt khả ái đáp: "Vâng! Nãi nãi!"
Liẽu Thiễn Dao vừa đi có điều nghĩ, cũng chẳng có gì nói với Trần Nam cả, nhất là Trần Nam đang còn là tiểu hài tử, nàng hỏi liệu hắn có để tâm hay vứt té sau luôn. Im lặng vẫn là cách tốt nhất.
Trần Nam sẽ không hiểu ý nghĩ của nàng, ánh mắt hắn chằm chằm nhìn vào nàng sau phong vận kiều đồn căn mọng mông đẹp, nó uyển chuyển từng nhịp mỗi bước chất, thoát tỏa ra một hương diễm xúc cảm, Trần Nam cũng có một cảm giác kích thích tận tâm.
Độ mềm mại nhẵn nhụi chưa thử cũng biết của nó, nó vừa nâng lên rồi lại lắc xuống hai bên, hình cung bầu bĩnh tròn trịa mượt. Trước bộ ngực Trần Nam cũng mơ hồ có thấy được, yêu kiều mịn màng gò bông đào, cũng vũ mị nhảy múa dưới mỗi bước chân, toát ra một dụ người hấp dẫn ánh mắt.
Mỗi bộ phận của Trần Nam nhìn mãi cũng không chản, Trần Nam rất yêu bộ cơ thể duyên dáng dịu dàng này. Thật ra ngoài trừ trong tâm mẫu tử luyến kết ra, thì hắn mang theo loạn luân luyến đấy.
Thật ra cũng không phải hắn vì mỹ mẫu đẹp mà có tư tưởng loạn luân, thật ra tâm tình bất thường này đã có từ kiếp trước rồi. Trần Nam cái này loạn luân luyến đi ra lúc hắn mê sư phụ rồi, vừa hay xem như phim con heo loạn, mặc dù có chút không thật phim, nhưng Trần Nam vẫn cảm nhận được thật sâu kích thích.
Rất nhanh nhanh, đường đi ngõ rẽ đã đạt, Trần Nam đi theo muốn đi đường khác, nhưng bỗng nhiên Liễu Thiến Dao kiều duyên âm thanh truyền đến tai, khiến hắn dừng bước: "Nam Nhi! Ngươi lúc đi, không cho nãi nãi một nụ hôn sao?"
Trần Nam nghe xong đương nhiên rất là hưng phấn, bởi vì tiện nghi của Liễu Thiến Dao hắn muốn rồi. Trần Nam quay người lại, thấy Liễu Thiến Dao đã nhún người xuống chờ đợi, mặt mỉn cười, trương khuôn mặt trắng hồng phấn nộn khiến hắn mê yêu.
Mà trên tay nàng mâm bát đĩa bẩn đã không biết lúc nào biết mất, Trần Nam tự tiên cũng biết đến tại sao rồi. Ánh mắt ngây thơi, nụ cười tươi sáng nhẹ đáp lại: "Dạ! Tất nhiên là có ạ!"
Trần Nam nhanh chân lẹ mắt chạy đến gần Liễu Thiến Dao, Liễu Thiến Dao do nhún chân nên ngươi có hơi thấp xuống so với Trần Nam một chút. Trần Nam trước tiên là chú ý lại thân thể của Liễu Thiến Dao.
Liễu Thiến Dao kiều đòn mông đẹp, bởi vì nhún chân xuống cũng có chút căn cứng, tròn trịa gần như là một vòng tròn thật sự. Trước người ngực trên, đôi gò bông đào lớn ngạo nghễ cao thẳng thừng, ngạo thế bất diệt, độ mềm mại phong tình vạn chủng mê người.
Trần Nam đi lại, đến gần trước nàng kiều mị phấn trắng khuôn mặt, bàn tay nhỏ nhẹ xoa xoa. Xúc cảm quả thực rất là mềm mại vô cùng, nhẵn nhụi tuyết bạch da. Liễu Thiến Dao bị Trần Nam tay nhỏ xoa đến ửng hòng vân, tâm loạn như ma.
Trần Nam ngắm đến Liễu Thiến Dao đôi môi đào, với hai cánh hoa hồng ướt át mộng chín. Trần Nam nhắm thẳng đó, đưa đến đôi môi của lên đó, muốn che đậy môi đào kiều nộn của nàng.
Toàn bộ đôi môi kiều của Liễu Thiến Dao bị che đậy lúc, nàng có chút không kịp phản ứng đến, hai má ửng đỏ hồng hào xinh kiều mỹ, lòng thẹn ngượng vô cùng. Muốn đẩy ra tôn nhi bại hoại nhỏ thân thể, nhưng phát hiện cơ thể bỗng vô lực, không nào thoát ra được, chỉ đành bị chịu Trần Nam nồng nhiệt nụ hôn.
Trần Nam bắt đầu ngâm ngía Liễu Thiến Dao đôi môi, một nụ hôn nồng nàn hơn bao giờ hết, Liễu Thiến Dao bị Trần Nam hôm có chút mê lý, cảm nhận đến kiều mềm hai cánh môi xúc cảm, Trần Nam lòng đang đầy tươi tắn vị.
Diễm lệ đôi môi bị Trần Nam công phá, Liễu Thiến Dao mặt ủng ngày càng đỏ chói lên, Trần Nam cũng dăm chiêu với nàng, sự trao đổi hương tân ngọc dịch diễn ra, Trần Nam hắn tham lam hút đi cam dịch hương mật của nàng.
Trần Nam hôn đã rồi, lưỡi nóng thò ra đi vào đôi môi của Liễu Thiến Dao, tách ra hàm răng ngọc ngà đi vào, bắt đầu quậy phá. Tìm đến Liễu Thiến Dao chiếc lưỡi đinh hương, Trần Nam cũng với nó đùa nghịch.
Hai chiếc lưỡi đụng quấn quít lấy nhau không rời, trao đổi đi dịch nước miếng của mình trong vô ý. Liễu Thiến Dao bị Trần Nam cho điên tâm loạn hồn, nước bọt từ khóe đi ra chảy thành đường dài lên. Trần Nam nhỏ nhưng bền bỉ vẫn rất mạnh, tưởng như không tưởng đến.
Liễu Thiến Dao trương mặt đẹp có chút mê ly, mắt nhắm lại chặt đường uyên cong, hai má hòng kiều diễm mỹ. Trần Nam đương nhiên là đang hưởng thụ, du lịch khám phá Liễu Thiến Dao miệng bên trong chứa gì.
Liễu Thiến Dao ban đầu lưỡi đinh hương có chút nhút nhác thiếu kinh nghiệm, dưới sự đày đặn dạy bảo của Trần Nam cũng đó không như thế thiếu, dần thành thục theo thời gian hôn thắm thiết.
Trần Nam đương nhiên rất là hưởng thụ nó, nói hổi cam nhiệt, trương trắng tuyết bạch phấn hồng khuôn mặt kiều, lại khiến Trần Nam cảm thấy kích thích hơn bao giờ hết nha. Liễu Thiến Dao bị hắn nồng nhiệt hôn cũng có chút thở không ra hơi, mũi xinh tuyết diễm thổ khí như lan.
Trần Nam cường nhân mũi hít thở hương thơm tuyệt diễm trên người Liễu Thiến Dao, mùi hương mật đào tuyệt mỹ khiến Trần Nam không khỏi tham lam hít vào thở ra mạnh bạo.
Càng hôn hai người càng mãnh liệt, bây giờ Trần Nam đã ôm gần hết nhún người xuống Liễu Thiến Dao, như muốn đẩy ngã nàng đồng dạng, nụ như thiên hôn địa ám bất biến, quả thực là mê bên trong mê lòng mà.
Liễu Thiến Dao từng lần nào như thế hôn mê lòng bao giờ đâu, bây giờ người đã động tình đến cực hạn, hạ thể u cốc huyệt động đã có chút rò rỉ dâm thủy xuân thu rồi. Hai người hôn không biết mệt mỏi nào cả, mà thay vào đó càng hôn thì độ nóng hổi càng mạnh lên, không như lúc nãy.
"Ngô..."
Nhưng trong một lát, Liễu Thiến Dao chợt tỉnh lại sức có đẩy Trần Nam ra, đem đôi môi của nàng giải thoát đến, mũi thon thở hổn hển dồn dập vô cùng nhiệt nóng. Ánh mắt vẫn còn chút mê lý, mị nhãn như tơ, hàm hàm tình mạch nhìn Trần Nam.
Không đợi Trần Nam tỉnh thân lại, thẹn thùng chạy đi nhanh chân, mặt lúc chạy còn đỏ ửng hồng hào mê người. Trần Nam mắt trần nhìn mỹ lệ yêu kiều thân thể chạy đi, dần biến mất trong đêm tối vô nguyệt nhật.
Trần Nam ngẩn ngơ một hồi xong cũng tỉnh thần lại, nhìn thấy vừa nãy Liễu Thiến Dao thẹn thùng bỏ chạy, Trần Nam liền biết, con tim của nàng, hắn nắm chắc rồi nha. Hơi liếm môi cười tà giây lát, Trần Nam một lần nữa biết thành một cậu bé ngây thơ trong sáng.
Nếu không phải hắn thật sự lộ nguyên hình, thì khó có ai mà biết được, ẩn sau tấm thân nhỏ bé là một kẻ dâm tặc đầy mưu mô, muốn dùng hài tử cơ thể, ngây thơ trương tuấn dật khuôn mặt để hãm hại người mỹ nữ chứ.
Thật là một kẻ xảo quyệt a!
Một hồi cười dâm dâm tinh thần xong, Trần Nam mới bước đi đường đến nơi căn nhà của Lâm Uyển Mai. Còn chuyện Liễu Thiến Dao, Trần Nam cũng không quá quan trọng, hắn biết trong lòng nàng đương nhiên đã có hắn, muốn chinh phục bất quá là vấn đề thời gian.
Trần Nam vừa đi, lòng cực kỳ sảng khoái, nhớ đến Liễu Thiến Dao đôi môi đẹp căng mọng kiều nộn xúc cảm, cùng cam tân dịch ngột hương vị. Trần Nam không khỏi một lần nữa mê mệt thất thần.
Hương vị đó quả thực không tồi đâu!
Trần Nam luyến tiếc một hồi mới cảm nhớ đến Lâm Uyển Mai. Lâm Uyển Mai yêu kiều trần chuồng dưới lớp áo vải mỏng thật sâu hấp dẫn hắn. Nàng quả thực là một yêu tinh hại người mà. Với nàng kế hoạch Trần Nam đã có sự chuẩn bị trước rồi.
Trần Nam nghĩ mặt ngây thơ lại lộ lại dâm tiện khuôn mặt đi, bước chân đi có chút nặng, hô hấp nóng hổi vô cùng. Đầu thì suy nghĩ bậy bạ điều đê tiện, quả thực không có ai hơn Trần Nam luôn.
Lâm Uyển Mai thân thể mê người dáng, ta đến đây....!
. . . . .
Chúc các ae em huynh đệ năm mới mạnh khỏe.
Vạn sự như ý, an khang thịnh vương a.
. . . . .
Anh Em Thấy Hay.
Hãy Nhất Nút LiKe Đỏ Nhé.
Ủng Hộ Động Lực Ài.