Dịch giả: HCTver2.
Tam đại vương phi, Minh vương phi địa vị cũng không thấp hơn hai người kia. Nàng ở tại cung Thái Cực, kích thước cũng sánh ngang với chỗ Đặng vương phi và Quản vương phi.
Bởi một lẽ đây là đứa con gái yêu quý của Trùng Thiên hầu Minh Nguyên a.
Xét ra, Đặng phi có phụ thân là thừa tướng, Quản phi có phụ thân là phiêu kỵ đại tướng quân, hai bên văn quan võ tướng đều chiếm cả.
Cơ mà thế lực tại triều của vị Trùng Thiên hầu cũng không thể coi thường.
Vương triều Đại Chu dựng nước mấy ngàn năm, tuy nói thất thế quốc thổ thu hẹp nhưng anh tài vẫn phải có, khi xưa Chu thái tổ chinh chiến muôn phương, thuộc hạ dưới trướng rất nhiều, phong tước trao vị cũng rất nhiều, qua thời gian lâu dài đến nay, số lượng quý tộc ngoài hoàng thất càng là vô số, mà Minh Nguyên là nhân vật nổi bật nhất trong số đó, có thể nói là người đứng đầu cũng không sai.
Như đã nói, ba vị vương phi, mỗi người một vẻ, Đặng phi thông minh, Quản phi chính trực, còn Minh phi, là ôn nhu.
Quả thực vậy, tính nàng dịu dàng mềm mỏng, cũng không có dã tâm. Cùng với Chu vương có hai đứa con là trưởng vương nữ Chu Quân cùng tam vương tử Chu Xung.
Trưởng vương nữ Chu Quân thì giống mẹ, cũng ôn hòa nhẹ nhàng. Chắc vì phần tranh giành hiếu thắng truyền tất sang đứa con trai còn lại rồi, ngược với chị, Chu Xung cũng có tham vọng to lớn không kém Chu Phong hay Chu Phi, lúc nào cũng muốn cùng huynh đệ phân cao thấp.
Trong chính điện cung Thái Cực, phía trước tấm bình phong thêu hình âm dương ngư cũng là phượng tọa, một nữ tử ngự ở trên, dung mạo thanh lệ ưu nhã, toát ra khí chất hiền hậu từ ái hiếm thấy ở chốn cung đình này.
Ừm, đó chính là Minh vương phi đấy.
Một đôi nam nữ đứng dưới điện, gồm tam vương tử Chu Xung và trưởng vương nữ Chu Quân.
Bấy giờ Minh phi đang lâm vào thế khó, trưởng vương nữ cũng không biết xử sự như nào để giúp mẹ mình.
Chu Xung tiếp tục thuyết phục:
- Mẫu phi, lúc nhỏ đại ca rất thân thiết với người, nhất định sẽ nghe lời mà. Người chỉ cần đến nói đỡ một chút để khi thượng triều đại ca xác nhận bị Chu Phong hãm hại là được rồi. Như thế, nhi thần là tam vương tử, tất sẽ thế chỗ đại ca và nhị ca, trở thành thái tử rồi.
Minh phi nghe xong, trong đầu bất giác hồi tưởng ký ức về vị trưởng vương tử Chu Kiến thuở ấu thơ, thật là một đứa bé kỳ lạ, chẳng hiểu cả ngày nghĩ ngợi cái gì mà cứ thích nghịch ngợm mấy thứ công cụ quái đản.
Cơ mà, đúng thật là nàng yêu quý đứa nhỏ này vô cùng.
Chỉ là sau cái đêm định mệnh ấy, Minh phi cũng không còn gặp lại Chu Kiến nữa. Vì tính nàng mềm mỏng, nói nhu nhược cũng được, không muốn cũng không dám trái ý phu quân để đến chơi với hắn.
Nháy mắt hơn mười năm trôi qua.
"Tội nghiệp Kiến nhi, số đã khổ còn bị người hại, ai."
Minh phi thở dài trong lòng, lo lắng miên man, nàng không thích tranh đấu chứ không phải vô học, ngược lại, so với Đặng phi thiên tư nàng còn nhỉnh hơn một chút, nên vừa nghe tin đã biết chắc chắn là có người hãm hại đứa nhỏ này chứ chẳng có chuyện tai nạn gì ở đây cả.
- Thời thế rối ren, mẫu thân thật sự không muốn nhúng tay vào cái chức thái tử này.
Nghĩ thương như thế, nhưng Minh phi ngoài mặt vẫn nói như này.
Nàng sợ chốn cung đình minh tranh ám đấu, nhân tâm hiểm độc, mặc dù Trùng Thiên hầu và Minh gia thế lực rất lớn, đủ để tạo thành thế chân vạc với hai vị vương phi còn lại.
- Mẫu thân nói đúng đấy, nhiều một việc chi bằng ít một việc. Đệ đệ cũng đừng tranh đoạt a. Hơn nữa, bất kể ai lên ngôi, với quyền thế của ông ngoại chúng ta, thể nào đệ chẳng được phong làm hầu tước a, cũng đủ phú quý rồi mà.
Chu Quân cũng nói giúp mẹ mình.
"Hầu tước? Phẩm cấp quá thấp, vẫn phải nghe lời quốc vương, hơn nữa, chúng ta tranh đoạt chắc gì đã thua mà hai người cứ e dè vậy?"
Tất nhiên nghĩ thì nghĩ thế nhưng Chu Xung nào dám nói ra miệng. Một thoáng sau, hắn có kế mới, lại nói tiếp:
- Mẫu phi à, người cũng rất yêu thương đại ca còn gì. Hiện giờ lâm vào cảnh hoạn nạn nhưng ít ra còn mạng. Nhưng nếu nhị ca hay tứ đệ đăng cơ, chỉ sợ việc đầu tiên sẽ là trừ khử đại ca a. Nhưng nếu là nhi thần thì khác, chẳng bao giờ nhi thần lại làm trái ý mẫu phi cả. Hơn nữa lúc đó cũng có thể phong tước cho đại ca an hưởng phú quý, như thế chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao?
- Không nói đến đại ca. Chỉ cần trở thành Chu vương, như thế ở Đại Chu này ai có thể bắt nạt nhi thần? Ngược lại nếu trở thành hầu tước sẽ phải nhìn thái độ của người khác mà sống, khổ sở bao nhiêu. Vì đại ca, vì nhi thần, thỉnh mẫu phi xuất thủ a.
Chu Xung liên tục giảng giải.
- Nhưng đã lâu như thế này, dù lúc nhỏ mẫu thân yêu quý đứa nhỏ kia bao nhiêu thì bây giờ chắc gì nó đã còn như hồi đó được chứ?
Minh phi cũng đã hơi xiêu xiêu, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó mà nhìn mặt nhau với Chu Kiến.
- Thì người thử xem, cũng đâu mất chi đâu.
Thấy sắp thành công, Chu Xung vui mừng vội thuyết phục lần nữa.
- Được rồi, ta đi là được chứ gì, Quân nhi, đi chuẩn bị lễ vật thôi.
Minh Phi trầm ngâm giây lát rồi gật đầu đứng dậy.
Chu Quân vốn ít nói, thấy vậy cũng chỉ cười trừ rồi ra ngoài, mẫu thân thật sự quá dễ mềm lòng rồi.
Không mất bao lâu, đoàn người cũng từ cung Thái Cực xuất phát tới cung Thanh Thủy.
Chu Kiến, một vương tử thất thế. Nhưng vì chức vị "trưởng" mà thành hòn đá cản đường cho đám đệ đệ thứ tử.
Cũng nực cười, hơn mười năm bình thường thì không ai quan tâm.
Vậy mà bây giờ có tin gãy chân lại gây náo động bốn phương.
Khiến cung Thanh Thủy vốn tĩnh mịch lạnh lẽo mà đột ngột ồn áo đông đúc.
Đoàn người hai vị vương phi gần như đồng thời đến ngoài cửa cùng lúc. Cơ mà đều bị thị vệ Kim Quyền, thuộc hạ dưới trướng Chu Phong cản lại.
- Ngay cả kiệu của Quản phi nương nương cũng dám ngăn sao? Quả thật là làm càn.
Một cung nữ dẫn đoàn lớn tiếng hỏi Kim Quyền.
- Vị tướng quân này, nương nương nhà ta muốn gặp điện hạ Chu Kiến, ngài cũng đừng quản quá nhiều a.
Cung nữ bên phía Minh phi thì lời lẽ ôn hòa hơn nhiều, nhưng ý tứ cũng mang tính cảnh báo không nhẹ.
Kim Quyền cùng toán vệ quân lúc này mồ hôi ròng ròng. Không ngờ bên phía Đặng phi vừa mới hành động, Minh phi và Quản phi cũng lập tức ra tay luôn rồi.
Đây là hai trong ba vương phi của Chu vương a, vương hậu mất tích, vương phi chính là bá chủ ở hậu cung, mấy tên lính quèn bọn hắn sao mà ngăn cản được?
Nhưng một đầu khác, mệnh lệnh của Chu Phong cũng không thể lờ đi, dù sao cũng đã theo phe người này, làm việc không đến nơi đến chốn thì cũng chết. Kim Quyền não nhảy số liên tục, một lúc sau nghĩ ra một kế tạm thời:
- Thực sự không phải tiểu nhân ngăn cản, chỉ là Đặng phi hạ lệnh điện hạ thân mang trọng thương, cần phải được tĩnh dưỡng.
Hắn dùng từ uyển chuyển hết sức có thể, nhưng đối diện với hai thị nữ thân cận của Minh phi và Quản phi thì thật là múa rìu qua mắt thợ, sao có thể bị qua mặt dễ dàng thế được.
Thị nữ Quản phi tính tình nóng nảy, trực tiếp quát mắng:
-Thì ra ngươi chỉ nghe lời Đặng phi thôi à? Không coi nương nương nhà ta ra gì sao?
Thị nữ Minh phi vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng giọng nói đã lạnh lùng hơn nhiều:
- Nghe đồn trong cung thị vệ, thái giám, cung nữ đều tuân theo Đặng phi, lúc trước ta cũng chỉ nghĩ đây là lời đồn, không ngờ hôm nay mới biết là sự thật a.
- Hai vị... Cái này...
Kim Quyền sắc mặt tái nhợt. Hắn vốn chinh chiến sa trường, mấy năm nay mới về hoàng cung làm dẫn đội thị vệ, làm sao biết được phụ nữ nơi này lại ghê gớm đến vậy. Thật sự khó mà đỡ nổi. Chỉ biết thầm gào thét trong lòng, nhị vương tử, lớn chuyện rồi, sao còn chưa thấy ngài đâu thế?
Cơ mà đây chỉ là mấy nhân vật nhỏ đấu võ mồm với nhau thôi.
Đại nhân vật chân chính vẫn chưa chịu hành động đây.
Minh vương phi và trưởng vương nữ Chu Quân, tam vương tử Chu Xung.
Quản vương phi và nhị vương nữ Chu Đình, tứ vương tử Chu Phi.
Kiệu hai bên đặt song song, bốn người con đứng cạnh mẫu thân của mình, nhìn sang bên huynh đệ tỷ muội đối diện, ánh mắt đầy lạnh lùng.
Minh phi và Quản phi cũng vén rèm lên nhìn sang lẫn nhau. Cả hai đều mỉm cười, Quản phi là cười gằn, còn Minh phi thì cười nhạt.
Đoàn người cũng không hợp nhau, bắt đầu xuất hiện lục đục lẻ tẻ.
Nhưng không bên nào làm gì trước, ai cũng muốn để đối phương mở đường.
Cơ mà so gì thì so chứ so kiên nhẫn thì Minh phi ăn đứt Quản phi.
Nàng bắt đầu mất kiên nhẫn, liền từ trong kiệu ra lệnh trực tiếp:
- Một tên thị vệ trưởng nho nhỏ lại dám cản đường bản cung? Chán sống rồi hay sao?
- Nhường đường đi, bằng không chủ tử của ngươi cũng không giữ được ngươi đâu.
Minh phi cũng nôn nóng muốn được gặp Chu Kiến, thấy Quản phi đã lên tiếng, cũng thản nhiên buông theo một câu.
Mẹ nó, lần này Kim Quyền thật lâm vào thế bí, cả người bắt đầu run nhè nhẹ.
Hai đại nhân vật đồng thời lên tiếng, bây giờ có cho hắn thêm mười lá gan cũng không dám y theo lệnh Chu Phong nữa. Đành thầm khấn trong lòng, nhị vương tử, thuộc hạ đã tận chức trách, nhưng quả thật là chống chẳng đặng, còn lại ngài tự mình xử lý a.
Nghĩ thế, Kim Quyền cúi đầu chắp tay hành lễ:
- Tiểu nhân tuân lệnh.
Đưa tay về sau vẫy vẫy, lập tức toán thị vệ tách ra mở lối ở chính giữa, tốc độ nhanh đến mức như thể chỉ chờ đội trưởng ra hiệu vậy.
- Hừ.
Thị nữ cả hai vương phi cùng trừng mắt lườm nguýt hắn một cái.
Hai cái kiệu lại được nhấc lên, đoàn người lại rồng rắn đi vào bên trong cung Thanh Thủy.