Chương 8: Tứ phương vân động

Dịch giả: HCTver2.

Chu Phong sau khi ra khỏi cung, hắn rẽ sang một lối khác, ở đó đã có một toán thị vệ đứng chờ sẵn.

- Kim Quyền!

- Nhị vương tử.

- Nước cờ đầu tiên đã thành, tiếp sau không thể có sai lầm nào được. Ngươi dẫn đầu năm mươi vệ quân trấn giữ ở đây, giam giữ tên đó cho ta, trước khi triều hội bắt đầu, tuyệt không để ai vào ra cung Thanh Thủy, rõ chưa?

Chu Phong hạ lệnh.

- Tuân lệnh!

Kim Quyền đáp một tiếng, lập tức chọn ra năm mươi tên thuộc hạ tiến đến bên ngoài cung Thanh Thủy.

Không phải Chu Phong quá cẩn thận, mà đây là việc phải làm. Vì ở hậu cung, cho dù thế lực lớn nhất thật nhưng Đặng vương phi cũng không phải nhất gia độc đại.

Hiện nay Chu vương có sáu vương tử và ba vương nữ. Trong đó Đặng phi sinh ra ba vị vương tử. Không chỉ thế, Đặng Cuồng, ông ngoại Chu Phong còn là đương kim thừa tướng, quyền thế cường đại là lẽ đương nhiên.

Nhưng vẫn còn hai vị phi tần đáng chú ý khác, là Minh vương phi và Quản vương phi, và họ cũng đều có vương tử vương nữ với Chu vương.

Đồng thời, thế lực gia tộc của hai người này cũng vô cùng mạnh mẽ , không thể coi thường.

Xem ra vẫn nguy hiểm trùng trùng a.

Chu Phong thở dài một tiếng, kế đó rảo bước trở về.

Hoàng cung Đại Chu rất lớn, lại phân thành nhiều khu cung điện riêng biệt, trong đó cung điện tọa lạc phía chính Bắc là cung Hàm Yên. Nơi này kiến trúc san sát, nhân khí thịnh vượng, trái ngược hoàn toàn với cung Thanh Thủy.

Chính điện càng thêm sang trọng xa hoa, mà bên trong chỗ chính giữa đặt lấy một tấm bình phong thêu hình phượng hoàng, toát ra khí chất cao quý vạn cầm chi vương.

Mà phía trên, là phượng tọa.

Một nữ tử ngồi đó, cao cao tại thượng nhìn xuống dưới, chính là Đặng vương phi, dù đã quá tam tuần, nhưng nhờ có thuật Trú Nhan nên nhìn qua còn tưởng mới ngoài đôi mươi, thiên kiều bá mị , xinh đẹp quyến rũ, xứng danh hồng nhan họa thủy.

Đứng bên dưới là hai thiếu niên tướng mạo có phần giống Chu Phong. Đây là hai vị vương tử còn lại do Đặng phi sinh ra, ngũ vương tử Chu Khuyết và lục vương tử Chu Nộ.

Vẻ mặt nàng hiện tại bình tĩnh khoan thai, xem nhẹ hết thảy. Nhưng ngược lại Chu Khuyết và Chu Nộ lại lo lắng thấy rõ, tâm loạn ý phiền.

- Chậc, mấy đứa nếu được một phần bản lĩnh như đại ca mình thì người làm mẹ như ta sẽ an tâm hơn bao nhiêu.

Thấy hai người con của mình thiếu kiên nhẫn như vậy, Đặng phi thở dài, bảo.

- Mẫu phi, đây là xác lập thái tử vị đấy, sau này không có sơ sót nhất định sẽ trở thành quốc vương Đại Chu rồi, nhi tử thật không trấn định nổi a.

Chu Khuyết tính cách hấp tấp nghe thế liền đáp lời.

- Đúng thế, chỉ cần đại ca thành công, vậy bọn con cũng có thể nương nhờ vào đó tiêu dao tự tại, an hưởng phú quý rồi, nhất thế vô ưu, sao lại không lo được?

Chu Nộ cũng gật đầu hùa theo tán thành.

- Chính vì là đại sự quan trọng như thế nên mới càng phải giữ cái đầu lạnh. Càng hoảng loạn rối trí thì càng dễ tự làm hỏng việc mà thôi, đừng có cãi với ta.

Đặng phi trừng mắt dạy dỗ hai đứa con.

Thấy mẹ có vẻ hơi bực mình, Chu Khuyết và Chu Nộ đành im lặng không dám nói thêm nữa, cơ mà trong lòng vẫn không bớt chút lo lắng nào, đây là vương vị vương triều Đại Chu của tương lai a.

Bọn họ đã tốn công tốn sức nhiều năm, cuối cùng cũng hạ quyết tâm ra tay đuổi vị trưởng vương tử kia đi.

Thành bại liên quan đến cả đời, có thể không vội được sao?

- Vương phi nương nương, điện hạ Chu Phong đã về.

Đúng lúc này, một thái giám đi đến, cúi đầu bẩm báo.

- Cuối cùng đại ca cũng về rồi.

Chu Khuyết, Chu Nộ nghe thế gần như là nín thở chờ kết quả, chỉ có Đặng phi vẫn bình tĩnh như cũ.

Một lúc sau, Chu Phong đi vào trong, hành lễ.

- Nhi thần bái kiến mẫu phi.

- Người thân cả, con không cần lễ nghi quá thế đâu.

Đặng phi nhắc một câu, sau rồi mới hỏi chính sự:

- Thế nào rồi, chuyện thành công chứ?

- Vâng, nhưng có chút thay đổi với kế hoạch ban đầu, Chu Kiến không ngờ lại thật tự chặt chân mình, bây giờ đã đeo một cái chân gỗ giả thay thế rồi.

Chu Phong gật đầu, sau đó kể lại mọi sự.

- Hừm... Không sao, ngoài ý muốn tý chút mà thôi, tùy tiện tìm lý do lấp liếm là được rồi.

Đặng phi phản ứng với tin tức này giống hệt con mình, cả hai đều cho rằng đây không phải việc lớn gì.

- Còn sau này, tên Chu Kiến kia không thể sống được rồi. Ai, tội nghiệp Vân nhi a.

Đặng Phi thở dài.

Hôm đó, Chu Kiến dùng chưởng đánh thương Đặng Vân, nhục giấu đâu cho hết, tên này hận không thể lập tức tự mình băm vằm Chu Kiến ra ngàn mảnh.

Đặng phi hứa với đứa cháu mình sau khi sắc phong thái tử vị thành công sẽ để Đặng Vân tự mình ra tay, mới giúp tên khốn này yên tĩnh chút được.

- Ài...

Chu Phong cũng thở dài theo, một tu sĩ vậy mà xấu hổ như thế, thật không biết nên cười hay nên khóc.

- Việc tiếp theo, phải nhờ mẫu phi đi rồi.

Chu Phong ngừng lại một chút, sau đó cúi đầu nói.

- Được rồi, bãi giá, đi đến cung Đức Tượng thôi.

Đặng phi gật đầu với nhị vương tử, đứng lên ra lệnh.

- Vương phi nương nương bãi giá cung Đức Tượng.

Thái giám chực sẵn thấy vậy lập tức cất cái giọng the thé lên thông báo.

Không lâu sau, Đặng phi đã ngồi trên kiệu, khởi hành.

Cung Đức Tượng cũng như tên của chính nó, đức thiên tượng địa, uy thế vương giả. Đặng phi mặc dù đã đến chỗ này vô số lần, nhưng lần nào cũng như lần nào, đều không dám nhìn xem mà vội cúi đầu xuống.

Đặng phi hít sâu một hơi, xuống kiệu đi vào.

Bên trong, bốn phía lại vô cùng rộng lớn, khung cảnh xa hoa mĩ lệ, sang trọng quý phái mà lại tinh xảo cầu kỳ, hài hòa hoàn mỹ, để người ta ngắm mãi không chán mắt.

Theo chân vị thái giám già dẫn đường, Đặng phi đến bên ngoài thư phòng, chính sửa lại y phục một chút, nàng bước vào.

Trong này có vẻ hơi tối, nhưng vẫn đủ sáng để nhận ra một nam tử ở trên ngự tọa, tuy chỉ ngồi yên đó đọc sách, nhưng vẫn tỏa ra khí chất vương giả, bất nộ tự uy.

Không ai khác, đó chính là đương kim quốc vương Đại Chu, Chu vương Chu Chính.

- Tham kiến bệ hạ.

Đặng phi dịu dàng đi lại, nhỏ giọng lên tiếng.

- Vương phi chẳng hay có việc gì vậy?

Chu Chính thần sắc bất biến hỏi, giọng nói không mang theo chút cảm xúc.

Nhìn vẻ mặt vô cảm của Chu vương, Đặng phi không hiểu sao trong lòng thoáng sợ hãi, ai cũng bảo chuyện triều chính nhà họ Đặng nhất gia độc đại, thật ra người ngoài làm sao mà biết được, ngay cả nàng cũng khó nắm bắt được thâm tâm của vị phu quân này a.

Trước đây, Chu vương và Triệu vương hậu ân ái thân thiết, tình cảm mặn nồng, vương hậu lại còn sinh ra cả rồng lẫn phượng, vậy mà chỉ trong một đêm, mẫu hậu thì biến mất vô tung vô ảnh, hai con thì bị giam lỏng không quản, nói máu lạnh vô tình cũng không ngoa.

Vậy nên với Chu Chính, cho dù chung chăn chung gối nàng vẫn có mấy phần e sợ.

- Bệ hạ, đại điện hạ chân bị độc xà cắn thương, cung Thanh Thủy lại không có lang y, đành phải cắn răng chặt đi. Nhưng may mà tính mạng vẫn giữ được...

Đặng phi im lặng một lát rồi mới nói.

- Vậy à?

Chu Chính nghe vậy, sắc mặt hơi chút thay đổi, chỉ là không phải đau lòng, cũng chẳng phải lo lắng, mà là mỉa mai chế giễu.

Đặng phi thấy thế, trong lòng căng thẳng, bắt đầu thấy hơi bối rối.

Nhưng nếu đã vào đề thì nàng cũng không dừng lại nữa, đâm lao theo lao thôi, liền nói tiếp:

- Chẳng hay chuyện của đại điện hạ người định sắp xếp như thế nào vậy thưa bệ hạ?

- Cứ để cho hắn tiếp tục ở cung Thanh Thủy đi.

Chu Chính thản nhiên trả lời.

- Vâng.

Đặng phi đáp, sau lại tiếp.

- Bệ hạ, chuyện kế vị liên quan đến cả giang sơn xã tắc, mà vương triều Đại Chu ta đã mười mấy năm để trống thái tử vị, có lẽ nên...

Nàng ngập ngừng hỏi dò.

- Ừm, cũng được rồi, trẫm sẽ cử người đi thông báo tam tông Thanh Phong, Vạn Độc, Ngự Thú tới tham gia điển lễ làm chứng. Chắc khoảng một tháng họ sẽ đến, hãy để Phong nhi chuẩn bị đi.

Chu Chính gật đầu nói.

- Vâng.

Đây gần như chắc chắn chức vị này sẽ rơi vào tay nhị vương tử rồi a. Đặng Phi mừng thầm trong lòng.

Một lúc sau, nàng cáo từ rời đi, mục đích đã đạt được.

Thư phòng lại quay về sự tĩnh mịch vốn có. Chu vương đột nhiên cười nhạt.

- Vừa mới loại bỏ trưởng tử xong đã nhắm tới thái tử vị rồi, cơ mà có dễ vậy không? Để trẫm xem xem mấy tên tiểu tử các ngươi có bản lĩnh lớn thế nào đây.

Sau đó hắn bất giác liếc sang hướng cung Thanh Thủy, ánh mắt lạnh lùng vô cảm.

- Rắn độc cắn? Cũng đúng phần nào nhỉ, ai bảo ngươi là nhi tử Triệu Thanh Y, ngoại tôn Triệu gia cơ chứ. Nếu đã đầu thai sai chỗ, cũng không thể trách gặp họa rồi.

Nhớ đến lời Đặng phi vừa nói, Chu Chính lẩm bẩm một câu, rồi lại tiếp tục đọc sách.

Chốn cung đình, muốn giấu giếm chuyện gì xem chừng khó lắm, hơi hơi gió thổi cỏ lay, chỉ lúc sau già nửa toàn cung đều biết. Huống chi là chuyện động trời như trưởng vương tử chân bị phế hay Chu vương hạ lệnh chuẩn bị điển lễ sắc phong thái tử vị cơ chứ?

Nhị vương tử Chu Phong dĩ nhiên là người được hưởng lợi nhiều nhất, không ít quan tướng đã ngả về phía này. Nhưng đồng thời, một vài chỗ trong tối ngoài sáng cũng bắt đầu chuyển mình.

Ví như phía Đông Bắc hoàng cung là nơi tọa lạc của cung Thanh Loan, quy mô cùng xa hoa không kém gì cung Hàm Yên cả.

Cũng rực rỡ mỹ lệ, cũng uy nghiêm bề thế.

Bởi vì Quản vương phi, chủ nhân cung Thanh Loan có thân phận cao quý, cha nàng Quản Hành chính là đương kim phiêu kỵ đại tướng quân, chấp chưởng toàn bộ quân đội, chỉ nhận lệnh trực tiếp của vua, quyền thế hiển hách sánh ngang với thừa tướng.

Vị Quản phi này sinh ra hai người con, một là tứ vương tử Chu Phi, hai là nhị vương nữ Chu Đình.

Trong chính điện cung Thanh Loan.

Chính giữa tòa đại điện cũng đặt một tấm bình phong, chỉ hơi khác với cung Hàm Yên là bình phong nơi này thêu hình hổ báo giương nanh múa vuốt, toát ra vẻ hung mãnh oai vệ.

Ngự trên phượng tọa cũng là một nữ tử dung mạo chừng hai mươi tuổi, ánh mắt uy nghiêm, thân hình nóng bỏng hoàn mỹ, thêm một phần là thừa mà bỏ một phần là thiếu, vưu vật tuyệt thế này còn ai khác ngoài Quản vương phi?

Bên dưới điện là một nam một nữ đứng đối nhau.

Thiếu niên cơ thể cường tráng mạnh mẽ, ánh mắt lộ ra vẻ tàn độc đáng sợ. Thiếu nữ mày kiếm mắt phượng, lại kế thừa dáng người tuyệt mỹ của mẫu thân, nhìn qua có đôi chút kiêu ngạo.

Hẳn mọi người đã biết, đây lần lượt là Chu Phi và Chu Đình.

- Đại ca của hai con gãy chân, mất tư cách trở thành thái tử, vị trí này, mấy đứa nghĩ nhị ca có lấy được nó không?

Quản phi mỉm cười hỏi bọn họ.

Chu vương cũng thật có phúc, mấy bà vợ mỗi người mỗi vẻ, nếu Đặng phi là quyến rũ, cơ linh, thì Quản phi là mạnh mẽ, chính trực.

- Không thể nào, tất cả đều là thứ tử, nếu nhị ca đã ra tay với đại ca, vậy thì thái tử vị, nhi tử cũng muốn tranh đoạt một lần.

Chu Phi vỗ ngực cười lớn.

- Đúng thế, sao có thể để nhị ca dễ dàng như vậy được. Ngoại công bọn con là phiêu kỵ đại tướng quân, toàn bộ binh quyền đều trong tay người, so với thừa tướng cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, muốn so còn chưa biết ai thắng ai thua đâu.

Chu Đình cũng tán thành theo.

- Rất tốt... Sắc lập thái tử cái quan trọng nhất là các đại thần cùng chính phụ vương của mấy đứa. Đúng là cha ta cũng có thể giúp các con một tay, nhưng thái độ của tên Chu Kiến kia mới là mấu chốt kìa.

Quản phi thấy con mình đều dã tâm bừng bừng, hài lòng nở nụ cười, cũng chỉ điểm một câu.

- Đại ca gặp nạn, chắc chắn không phải tự chặt chân, hẳn là bị ép đi. Nếu lúc thượng triều có thể tố cáo thì nhị ca khó lòng thoát được tội danh hành hung thân thích. Khi ấy những lão thần bảo thủ và thế lực còn sót lại theo phe Triệu gia sẽ phản công, nhất định sẽ vạn kiếp bất phục. Còn lại, nhi tử cùng tỷ tỷ sẽ tự lo liệu được.

Có thể ở chốn cung đình nào có ai là thằng ngu đâu, nghe vậy Chu Phi hiểu ngay, tiếp lời mẹ mình.

- Đúng vậy, chúng ta đã mười mấy năm án binh bất động, nếu không thái tử vị gần như chắc chắn sẽ rơi vào tay nhị ca các con. Ngược lại, thì phe Đặng phi sẽ mất kiên nhẫn, buộc phải tự ra tay, đây cũng chính là cơ hội. Đi thôi, đi gặp Chu Kiến. Chỉ cần đảm bảo an toàn cho hắn để có thể tố cáo ngược Chu Phong trên triều là được rồi. Tạm thời Quản gia chúng ta sẽ cùng phe với Triệu gia đã, hạ bệ được nhị ca mấy đứa rồi tính tiếp.

Quản phi gật đầu đứng dậy nói.

- Mẫu thân đừng vội a. Cũng mười mấy năm không gặp, hơn nữa nhìn góc nào đó đây là đi thăm bệnh đấy, với cả vị tam muội của ta hình như mắt cũng không ổn, cần phải có chút lễ vật nữa chứ, để nhi nữ đi chuẩn bị đã.

Chu Đình lúc này mới lên tiếng.

- Hừm... con nói đúng, xem ra mẫu thân ta hơi hấp tấp rồi.

Quản phi nghe vậy vỗ trán bừng tỉnh.

Một lúc sau, Chu Đình đã chuẩn bị xong, chỉn chu đầy đủ, thế là bọn họ xuất phát, hướng về cung Thanh Thủy.

Cùng lúc đó.

Trong cung Thái Cực, chủ nhân là vị vương phi thứ ba, Minh vương phi.