Chương 7: Man thiên quá hải

Dịch giả: HCTver2.

Kế hoạch của Chu Kiến thực ra cũng không quá phức tạp, một câu cũng có thể tóm tắt, ấy là man thiên quá hải.

Đầu tiên hắn biến dạng rút ngắn chân mình lại, sau bọc trong vải trắng giả bộ bị gãy mất phải băng bó. Hai tên kia thấy thế nhất định vui mừng hết sức không nghi ngờ chi hết. Kế đó đẩy nhanh tiến độ, chuẩn bị điển lễ sắc phong thái tử.

Mấu chốt ở chỗ này, mỗi quốc gia ở đại lục Phong Hành, vua đăng cơ hay lập thái tử đều không thể tự ý mà lên. Cần có sự đồng ý từ tiên môn, tức là cử trưởng lão tới đích thân trao vị.

Tất nhiên, tiên môn không phải cứ mời là tới, nếu đã mời và được chấp thuận, một khi người đã có mặt, nhất định phải lập thái tử.

Chu Phong cho rằng chân hắn đã gãy, như thế cũng mất luôn tư cách đoạt vị, theo thứ tự mình là nhị vương tử hẳn sẽ thay thế đối phương. Nhưng nếu lúc đó hắn lại xuất hiện trên triều đình hoàn hảo vô khuyết thì sao? Khi đó, chắc chắn sẽ có lão thần muốn trưởng tử kế vị đứng ra chống lưng ủng hộ, đừng đùa, tư tưởng con cả con thứ ở nơi này là cực nặng đấy.

Kế này sẽ làm Chu Phong trở tay không kịp, lại có mặt trưởng lão tiên môn , không thể ngừng được. Chu vương trừ phi thật sự ghét hắn đến phát điên không màng sống chết, nhược bằng không buộc phải công nhận hắn là thái tử.

Mọi sự đã quyết, Chu Kiến sẽ nhất nhất theo đó mà làm, dù có đầu rơi máu chảy cũng không oán không hối.

"Ha ha, xem ở khía cạnh nào đó thì gọi đây là hoành đao đoạt ái cũng được mà nhỉ?"

Miên man một hồi, Chu Kiến bất chợt mỉm cười.

Kế đó, hắn ngồi xếp bằng vận công. Chu Thiên biến khởi động, yêu lực nằm im trong trái tim lập tức tràn ra chạy dọc theo toàn bộ cơ thể. Thân hình Chu Kiến cũng trở nên cực kỳ mềm mại, tưởng chừng như mình rắn vậy.

Tiếp theo, hắn dồn sự tập trung vào chân trái, toàn lực vận chuyện yêu lực rút ngắn lại bộ phận này.

Rắc rắc!

Một lúc sau, cái chân của Chu Kiến thật sự từ từ thu nhỏ lại, xương cốt vang lên răng rắc như thể bị nghiền nát. Toàn bộ quá trình đau đớn vô cùng.

Nhưng so với lúc hấp thụ máu mãng xà Xích Luyện thì hoàn toàn ở đẳng cấp kém hơn nhiều, sắc mặt Chu Kiến chỉ hơi tái đi chút, vẫn có thể cắn răng chịu đựng.

Không bao lâu chân hắn đã rút vào trong bắp đùi, nhìn qua giống như bị chém đứt, khó mà phát giác dị thường.

"Được, muốn đánh người trước phải biết thu tay lại. Phải nhịn đã."

Chu Kiến mở mắt, quan sát lại một lần, mới mỉm cười đứng lên.

Hiện tại hắn cũng miễn cưỡng coi như một con yêu thú hình người, thân thể mạnh hơn người bình thường khá nhiều. Một chân cũng đứng vững được tốt.

Chu Kiến thử di chuyển vài bước, ổn, không có điểm gì đáng ngờ cả. Có chăng chỉ là bộ dáng này thật sự vô cùng chướng mắt.

Trầm ngâm một thoáng, Chu Kiến đi đến một tòa nhà nhỏ trong cung Thanh Thủy.

Bốn phía tối đen như mực, nhưng hắn vẫn nhìn được rõ ràng y như ở ban ngày.

Những người khác mà vào trong này thể nào cũng bị choáng ngợp. Bởi vì quang cảnh nơi đây không hợp với thế giới này một chút nào, khắp nơi là đinh vít, linh kiện, lò xo vưỡng vãi với đủ thứ nguyên liệu bằng gỗ, bằng sắt, ngoài ra ở góc là một cái thùng dụng cụ cộng thêm cái máy khoan cỡ nhỏ.

Thậm chí còn có cả một chiếc xe đồ chơi nhỏ, tuy hơi thô sơ nhưng cũng là tâm huyết của Chu Kiến.

Tên này từng là một chuyên gia máy móc cơ khí ở tiền kiếp, kiếp này lại là trưởng vương tử vương triều Đại Chu, dĩ nhiên là muốn gì có nấy. Những thứ này với hắn mà nói chỉ là thú vui mà thôi.

Chu Kiến mỉm cười, tay cầm cái xe lên, thứ này chạy bằng dây cót, lúc hắn biết mẹ mình mang thai lần nữa thì tự tay lắp ráp mà ra, coi như món quà của người anh trai này. Đáng tiếc Chu Mộng không thể nhìn được, món đồ chơi cũng vì thế ở đây suốt mười mấy năm trời.

Hồi tưởng lại trong thoáng chốc, hắn đặt chiếc xe nhỏ qua một bên, mở thùng dụng cụ ra.

Thò tay vào mò mẫm trong cơ man nào là tua vít, cờ lê, đá mài đủ loại lỉnh kỉnh.

Nhưng vốn đã quen, hắn rất nhanh đã lấy ra thứ mình cần. Kế đó, Chu Kiến ngồi xuống bắt đầu điêu khắc gỗ, mấy tiếng sau, một cái bàn chân giả, một cái bắp chân giả đã hoàn thành. Chu Kiến lại cầm hai miếng thép xử lý qua một chút rồi mới dùng ốc vít cố định bàn chân và bắp chân giả này lại.

Tiếp theo là phần đùi.

Đúng vậy, Chu Kiến đang làm một cái chân gỗ giả để tiện di chuyển, chứ nhảy lò cò nhìn chẳng ra thể thống gì cả.

Bây giờ, thể trạng hắn đang rất tốt, làm gì cũng rất nhanh, nhưng vì đây là thứ cần độ chính xác nên vẫn phải tỉ mỉ cẩn thận. Thêm một canh giờ nữa, phần đùi cũng xong, mất thêm một hồi để ráp nối chúng lại, thế là một cái chi giả đã hoàn thành.

Chu Kiến lập tức lắp thử lên đùi rồi đi lại vài vòng quanh nhà.

Nói thật chứ tay nghề thủ công của Chu Kiến quả thật tốt, bề ngoài nhìn rất giống hàng thật. Hoạt động cũng rất trơn tru, ngoại trừ dáng vẻ có đôi chút cà thọt thì cũng không kẹt cứng chỗ nào cả.

"Tốt rồi, thế thì nhị đệ cũng không nghi ngờ ta giả vờ nhỉ?"

Luyện tập thêm chút để thích nghi hoàn toàn, Chu Kiến cười thầm, trong lòng mong chờ mau chóng thượng triều.

Hắn thật sự rất tò mò vẻ mặt của nhị vương tử khi mỡ đến miệng còn rơi mất.

Cơ mà, Chu Kiến cũng không có ham hố đến mức chủ động đi tìm Chu Phong rồi bảo ta đã xẻo đứt chân mình đây này. Bây giờ phải chờ ba ngày sau, Chu Phong, Đặng Vân đến tìm, lúc này để lộ chân giả cho chúng xem, bản thân lại tỏ ra yếu thế.

Như thế mới tối ưu khả năng thành công được, đây là cơ hội duy nhất, tuyệt đối không thể sơ sót.

Vì thế, ba ngyaf tiếp theo, Chu Kiến ở lì trong nhà không ra khỏi cửa nhằm tạo cảm giác hắn đang bí bách cho ngoại nhân xem, chứ thực ra Chu Kiến đang liều mạng tu luyện Chu Thiên biến những mong tiến thêm một bước, thêm được một phần sức mạnh.

Quả nhiên trời không phụ người, vào ngày cuối cùng, hắn đang tu luyện, đột nhiên bừng tỉnh lại.

Cảm thấy có gì đó hơi kỳ kỳ, Chu Kiến đứng dậy đi lại cái gương đồng trong phòng. Quan sát hình chiếu trong gương, hắn nhận ra đôi mắt của mình đã biến đổi.

Đồng tử hai bên của Chu Kiến đã biến thành xà đồng.

Rồi hắn mở bàn tay ra, lập tức một ánh lửa bập bùng sáng rỡ xuất hiện, tuy thế Chu Kiến lại không cảm giác tý nóng nào, ngược lại còn thấy thân thiết với đốm lửa nhỏ này.

Hắn nhớ lại lời giới thiệu trong đầu, khóe miệng nhếch lên, xem ra liều mạng mấy ngày này cũng không hoàn toàn uổng phí.

- Ca ca, bên ngoài có nhiều người lắm!

Đột nhiên Chu Mộng chạy đến gõ cửa phòng hắn, giọng nói có chút hoảng sợ.

Chu Kiến biết ngay khách đến là ai rồi. Kìm nén sát cơ trong mắt xuống, bàn tay bóp lại, ngọn lửa kia lập tức biến mất không chút dấu vết.

Hắn mở cửa, muội muội liền vọt vào nép sau lưng hắn, gương mặt tràn đấy lo lắng bất an.

- Đừng lo, ta sẽ bảo vệ muội mà, cứ an tâm đi nhé.

Chu Kiến thấy vậy thở dài, đưa tay kéo nàng lại ôm vào lòng mình, nhẹ vuốt mái tóc dài của nàng, trấn an.

Hắn ở hiện tại so với ba ngày trước đã không còn cùng một người, khác biệt quá nhiều.

- Vâng ạ.

Chu Mộng không biết Chu Kiến sẽ bảo vệ mình như thế nào, nhưng vẫn đáp khẽ một tiếng, nàng chỉ biết vùi đầu vào ngực ca ca mình thế này, bình an vô cùng.

Thấy muội muội mình đã an tĩnh lại, hắn nhấc Tiểu Bạch xuất hiện tự bao giờ lên đặt vào lòng nàng xong dặn dò cô bé ở yên trong này, hắn đi một lúc rồi sẽ quay lại thôi, kế đó Chu Kiến ra ngoài.

Ra ngoài cửa cung Thanh Thủy, đập vào mắt là nhị vương tử Chu Phong, trang phục thì vẫn như ba ngày trước, cơ mà sắc mặt thì u ám hơn nhiều, với cả cũng không thấy bóng dáng tên khốn Đặng Vân đâu nữa.

"Đang dưỡng thương hay mất mặt quá nên lỉnh luôn rồi nhỉ?"

Chu Kiến cười nhạt.

Chu Phong không quan tâm biểu cảm của đại ca mình, mà là nhìn thẳng về phía chân đối phương, dùng thần niệm của tu sĩ Luyện Khí kỳ, hắn biết được đây là một cái chân gỗ giả.

"Không hổ là đại ca."

Nét mặt xám xịt khi nãy lập tức bị quét sạch, Chu Phong không giấu nổi vẻ vui mừng mỉm cười nói với Chu Kiến.

- Mục đích của ngươi đã đạt được, có thể cút đi rồi.

Chu Kiến không thèm giữ thể diện cho nhị đệ, trực tiếp đuổi khách.

- Không vội, không vội, chưa xong mà.

Chu Phong thấy vậy cũng không thấy khó chịu, lẽ thường mà, sau đó nói tiếp.

- Vốn dĩ đệ định bẻ gãy chân của đại ca xong sẽ nói chuyện với triều đình cơ. Rằng đại ca bị tàn tật bẩm sinh, nhưng như thế thì dù có nhìn đi đằng nào cũng hơi miễn cưỡng, bây giờ đại ca tự nguyện thì dễ rồi. Nếu quần thần có hỏi, xin hãy đáp rằng bị độc xà cắn phải, tình hình nguy ngập lại không có thuốc chữa, chỉ có thể chém bỏ, được chứ?

- Tốt.

Chu Kiến lập tức chấp nhận, sao cũng được, đằng nào mà lúc tham gia triều hội chả phơi bày sự thật ra, lý do gì cũng không quan trọng.

- Vậy được, đệ cũng không ở lại bẩn mắt đại ca nữa, cáo từ.

Chu Phong gật đầu, quay lưng bỏ đi.

"Cứ chờ đấy, chưa biết ai mới là người cười đến cuối đâu đệ đệ à."

Nhìn bóng lưng nhị vương tử, Chu Kiến mỉa mai trong lòng.