Dịch giả: HCTver2.
Đã hạ quyết tâm, Chu Kiến cũng không còn đắn do, tiếp tục đọc thông tin trong đầu.
"Chu Thiên biến."
Đầu tiên là ba chữ tên, kế đó là phần giới thiệu.
"Từ thời thượng cổ, vu tộc xưng bá thiên hạ nhờ vào các loại vu pháp cường đại nhưng rất tàn độc. Chu Thiên biến, nói đơn giản là giết chết yêu thú đoạt lấy tinh huyết rồi hấp thụ từ đó có thể hóa thành chính giống loài đó, như thế sẽ thích ứng được với mọi loại chiến trường. Tuy nhiên, cũng lại vì công pháp của mình mà làm yêu tộc cuồng nộ, quyết tử tiến công san bằng lãnh địa tộc này, cũng cắt đứt truyền thừa, kế đó nhân tộc sáng tạo các loại công pháp mới đồng thời mở ra con đường tu luyện mới, tu tiên."
Sau khi giới thiệu, Chu Đức Thiên lại giải thích vì sao tu luyện lại cực kỳ nguy hiểm.
"Truyền thừa vu tộc đã đoạn, Chu Thiên biến đều do ngươi tự mày mò thôi, không có ai chỉ dạy cả, ấy là cái khó đầu tiên. Thứ hai, một khi để yêu tộc phát hiện ra, chắc chắn sẽ dốc toàn lực diệt trừ, truy sát không ngừng, thập tử vô sinh. Phải cẩn thận, nhớ lấy."
- Ha, tu có thể chết, không tu chắc chắn chết.
Chu Kiến cười khẩy, cũng dễ đoán lựa chọn là gì rồi nhỉ?
Tiếp theo là pháp quyết tu hành, hắn đọc nhanh như gió, ghi nhớ thật kỹ, không bao lâu đã xong toàn bộ. Sau đó Chu Kiến mở mắt, trên mặt bàn tờ giấy đã biến mất, nhưng nghiên mực vẫn còn, bên trong là chất dịch màu đen sậm.
Không chút do dự, hắn xếp bằng vận công luôn, mực trong nghiên lúc này bất chợt sôi sục rồi cô đọng lại thành cỡ giọt nước bay lên tiến vào trong miệng Chu Kiến.
Lập tức, một cảm giác đau đớn cực độ xuất hiện, như thể có vô số ngọn lửa bỏng đang hừng hực thiêu đốt trong cơ thể hắn vậy.
Mồ hôi lạnh đã lấm tấm trên trán, nhưng Chu Thiên biến vẫn liên tục được vận công không chút gián đoạn.
Đúng vậy, đống mực kia chẳng phải là mực thông thường, mà là máu tươi của yêu thú nhất giai do Chu thái tổ để lại, mãng xà Xích Luyện.
Chu Thiên biến là dùng thân thể con người biến đổi thành thân thể yêu thú, cũng có thể học được thiên phú thần thông của chúng, cũng sở hữu luôn sức mạnh của loài bị biến đổi, như thế mới dám coi mọi chiến trường thành sân nhà của mình chứ.
Lách tách!
Cơn đau đột ngột gia tăng gấp bội, toàn thân cứ như thể đang bị xé toạc ra thành ngàn mảnh rồi ráp lại như cũ vậy, thống khổ khôn cùng.
Trên trán mồ hôi ướt đẫm, gương mặt tái nhợt không chút máu, cả người run rẩy liên hồi, nhưng việc hành công vẫn cứ được tiếp tục.
Chu Kiến sao có thể cho phép bản thân bị khuất phục bởi chút đau đớn cỏn con này? Đau đớn thể chất có thể so với đau đớn tinh thần à? Cảm giác tuyệt vọng không thể bảo vệ ngươi thân còn khổ sở hơn thế này vô số lần.
Làm gì có chuyện từ bỏ dễ dàng vậy?
Cắn răng nín nhịn, Chu Kiến kiên trì chịu đựng biến đổi trên cơ thể mình. Mặc cho dày vò sống không bằng chết, hận không thể lập tức tự sát, hắn vẫn tiếp tục.
Cuối cùng, cơn đau bất chợt biến mất, cũng đột ngột như khi nó xuất hiện. Thay vào đó, một cảm giác thoải mái lan tràn ra cả người Chu Kiến.
Nằm vật ra sàn ngọc, trong lòng vui sướng khó tả, hắn biết bản thân đã qua được ải thứ nhất rồi, sau này sẽ dễ dàng hơn chút. Dù sao trời đất bao la, yêu thú vô số, mãnh điểu, ma thú, dã ngư đủ loại, không sợ thiếu.
Hiện tại, Chu Kiến đã có một ít yêu lực của mãng xà Xích Luyện trong người. Mãng xà thuộc xà tộc, theo tu vi tăng lên, dần dần có thể tiến hóa thành loài rắn mạnh hơn hoặc biến đổi sang loài rồng mới, cái này tùy thôi, dù sao bất kỳ loài nào cũng có mạnh yếu khác nhau, vận dụng ưu điểm và ẩn giấu nhược điểm mới là quan trọng.
Cơ mà hắn thích hóa thành long tộc hơn.
Nhưng đấy là chuyện sau này, hiện tại biến đổi hoàn toàn thành mãng xà Xích Luyện cũng còn chưa xong, mơ tưởng ít đi vẫn hơn.
Hắn biết dục tốc bất đạt, vận công cho yêu lực tuần hoàn khắp người một lần nữa rồi cất chứa tại tim mình.
Tiếp đó, Chu Kiến mở mắt.
Hắn nhận ra sự khác biệt rõ ràng, hình như tiên quang bốn phía chói mắt hơn nhiều, khứu giác cũng nhạy cảm hơn không ít. Cảm giác vui mừng lại ngập tràn trong lòng.
Có thể bây giờ Chu Kiến vẫn rất yếu ớt, nhưng mà hắn có khả năng, có khả năng mạnh lên. Mạnh đến mức trở thành một vị tiên đế chí cao vô thượng, hiệu lệnh chư tiên.
Nén niềm vui xuống, hắn nhìn quanh, những ngọc cụ này tuy giá trị liên thành nhưng cũng chỉ quy được ra tiền thôi, mà tình cảnh bây giờ của Chu Kiến còn cần tiền sao, món đồ quý nhất ở đây đã bị lấy đi. Nơi này vô dụng với hắn rồi.
Hắn đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên miệng hang, đoán chừng độ sâu tầm ba trượng có lẻ, lúc xuống hơi sơ suất quên chuẩn bị dây thừng. Bây giờ muốn lên thì hơi khó khăn. Nhưng bất chợt, hắn để ý đến cánh tay của mình, mừng thầm trong lòng lại vớ bở rồi.
Tập luyện Thiết Sa Chưởng lâu năm, hai tay Chu Kiến đã sớm thô ráp chai sạn như lão nông, vậy mà bây giờ lại trở nên trắng ngà tựa ngọc, đây chính là đặc điểm khi môn võ học này đạt đại thành.
"Không ngờ hôm nay lại thành công đến bước này."
Chu Kiến nhìn lên, nếu thế thì có thể leo lên rồi.
- Hây!
Quát khẽ một tiếng, hai tay hắn vồ ra như hổ, xuyên thủng vách tường một lỗ để bám vào, cứ thế Chu Kiến trèo lên từng chút.
Bên trên, Chu Mộng sắp mất kiên nhẫn đến nơi, sau nghe nàng nói mới biết, hắn đã ở dưới đó suốt mấy canh giờ rồi.
Chu Kiến nghe vậy thì không nói nên lời, chỉ có mấy việc xảy ra mà tốn thời gian nhiều đến vậy. Nhưng thôi, việc cấp bách là ẩn giấu cái hang này lại, đề phòng bí mật bị lộ thì hỏng mất.
Việc có truyền thừa của Chu thái tổ, hiện tại tuyệt đối không thể để ai biết.
Nghĩ nghĩ một hồi, Chu Kiến lấy vài tấm ván gỗ lấp lên cửa động, kế đó trát bùn đất đầy đặn rồi trải lát gạch đá lên cho bằng phẳng, biến thiên điện quay về như cũ.
Xong xuôi đã là nửa đêm, trong lúc hắn làm, Chu Mộng đã ôm Tiểu Bạch ngồi một góc ngủ mất tiêu. Chu Kiến bế nàng về giường, sửa gối đắp chăn cho cô bé sau đó nhẹ nhàng khép cửa đi ra ngoài.
Trời tối tĩnh mịch, trăng sao lập lòe, ngân hà lấp lánh, hùng vĩ không ngờ.
Cơ mà Chu Kiến nào có tâm trạng thưởng thức mỹ cảnh đâu, tinh tú đẹp thật, nhưng cũng chỉ là mắt nhìn thấy mà với không tới. Nếu cứ tiếp tục bị giam nơi cung Thanh Thủy này, mãi mãi cũng là ếch ngồi đáy giếng, mù mù mờ mờ mặc người hiếp đáp.
Ca ca vô dụng, muội muội khổ lây.
Có cách nào không?
Chu Kiến nhớ đến thời hạn ba ngày của nhị vương tử, trong lòng suy tính đối sách. Trước khi học được Chu Thiên biến, hắn chỉ có độc môn võ Thiết Sa Chưởng cùng với một đống kiến thức máy móc chẳng có tý tác dụng nào.
Lúc sáng, Chu Kiến không nghĩ được cách, nhưng nhất định sẽ không tự đập gãy chân. Dù có làm thật cũng chắc chắn vẫn không được yên thân, vì tên Đặng Vân kia chỉ từ cách nói chuyện cũng biết không thể tin rồi. Hẳn là khi hắn chẳng còn tác dụng nữa sẽ giết bỏ, có khi còn làm hại cả Chu Mộng nữa luôn.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Mãng xà Xích Luyện có thể hóa thành long tộc. Mà rồng lớn bé tùy ý, ẩn hiện khó lường, cưỡi mây đạp sóng, hô mưa gọi gió chỉ trong nháy mắt. Tất nhiên hắn còn chưa mạnh đến mức đấy, nhưng biến đổi to nhỏ một ít thì miễn cưỡng vẫn được.
Thế là Chu Kiến đã nghĩ ra đối sách cho cục diện bế tắc hiện tại.
Chắc chắn không phải bỏ trốn cũng không phải chịu thua, mà là chủ động xuất kích tiêu diệt khó khăn cản đường.
Đã đồng ý với thái tổ sẽ thành lập Chu Thiên tiên quốc, đăng cơ Chu Thiên tiên đế.
Nếu ngay cả vương vị Đại Chu bây giờ cũng không đoạt được, thế thì còn nói gì đến tiên đế tiên tôn?
"Đặng Vân à Đặng Vân, hẳn mi cũng không ngờ lần uy hiếp này lại tạo ra cho biểu đệ mình thêm một đối thủ cạnh tranh nữa phải không? Ha, nhất định ta sẽ làm cho mi phải hối hận."
Chu Kiến cười gằn, tiếp tục suy nghĩ kế hoạch.