Dịch giả: HCTver2.
"Mẹ nó chứ, thật sự là gặp may đấy à?"
Chu Kiến há hốc mồm không dám tin nhìn đăm đăm vào khung cảnh trước mắt.
Có câu thiên bất tuyệt lộ nhân, nhưng chịu trận hơn mười năm, với mấy thứ như trời đất này hắn đã sớm không tin cũng không để tâm.
Cơ duyên, vận may tóm lại là bản thân không có phúc hưởng. Cơ mà bây giờ Chu Kiến lại tin rồi, chắc đúng là mình cũng được trời thương.
Chưa dám tính đến trân tài địa bảo, chỉ xét nguyên đến tiên quang tràn ngập thế này cũng đủ biết quý giá.
Lập tức, Chu Kiến trào dâng hy vọng, có lẽ bên dưới có thứ sẽ giúp hai huynh muội họ thoát khỏi chốn hoàng cung tù đày này, tự do tự tại tùy tâm sở dục.
- Tiểu Mộng, đứng đấy chờ với Tiểu Bạch chút nhé.
Hắn hít sâu một hơi định thần lại, rồi bế mèo trắng lên trao cho Chu Mộng, dặn dò cẩn thận.
- Ca ca, có gì ở trong này vậy?
Nàng tò mò hỏi Chu Kiến.
- Không có gì đâu, muội nhớ ở đây chớ có đi lung tung nghe rõ chưa?
Hắn xoa đầu muội muội mình, cười đáp. Xong sau đó đưa chân nhảy xuống dưới.
Còn nghe loáng thoáng giọng Chu Mộng vâng dạ nghe lời.
Cũng không quá sâu, dưới đáy là một không gian khá lớn, rộng vừa đủ để nhét chính cái thiên điện bên trên vào. Đứng ở vị trí của hắn có thể thấy rất rõ ràng bên trong chỗ này.
Dường như là nơi ở của ai đó, chẳng qua nội thất vô cùng sang trọng quý phái, bất kể bàn ghế, thư án, giường chiếu đều tỏa ra từng luồng tiên quang chói lóa, cực kỳ phi phàm.
- Có ai không?
Chu Kiến ngập ngừng lên tiếng, một lúc sau chẳng thấy động tĩnh gì, thế là quyết định đi vào trong, phải biết tận dụng cơ hội chứ, mất rồi sẽ không quay lại được đâu.
Đi vào trong, hắn thấy trên bàn bày sẵn một tờ giấy bên cạnh vẫn còn nghiên mực bút lông, có viết mấy chữ cỡ lớn.
Chu Thiên tiên đế.
Ngoài ra, phía dưới còn đề thêm câu tái bút nữa.
Uy thiên địa, chưởng bát phương, chiếu lệnh xuất, quần tiên tuân.
"Người viết ra câu này... nếu không phải bị điên thì hẳn là kiêu hùng một phương."
Bởi vì, hồi nhỏ nghe mẫu hậu nói, ở thế giới này có tồn tại tu sĩ, nhưng mà tiên nhân thì mới chỉ biết đến qua sách vở, chứ không rõ thực hư thế nào.
Vậy mà, vị tự xưng tiên đế này, lại muốn chư tiên thần phục, không phải quá kiêu ngạo thì là quá tự tin.
- Ta là Chu Đức Thiên, hậu nhân nếu đã nhìn thấy câu viết này, có thể nhận được truyền thừa của bản đế, trở thành Chu Thiên tiên đế đời tiếp theo...
Lúc này tờ giấy như cảm nhận được có người đọc, những chữ cũ biến mất, một dòng chữ khác hiện ra, Chu Kiến liền thuận miệng lẩm nhẩm đọc theo, bất chợt thấy có gì đó sai sai.
"Chu Đức Thiên!?"
Giật mình, hắn ngẫm lại cái tên này, không có sai a.
Vị này là một tồn tại uy danh lẫy lừng trên toàn bộ đại lục Phong Hành, là tục danh thái tổ Chu quốc, từng xưng đế hiệu, thống trị một vùng trời đất rộng lớn vô biên, có thể nói là đệ nhất nhân đương thời.
Nhưng con cháu Chu Đức Thiên không bằng ông cha, quốc nội loạn lạc tứ phương, biên cương chiến hỏa mù trời, lãnh địa dần dần thu hẹp về Chu đô hiện tại kéo dài hơi tàn, đến tước vị cũng phải bỏ chữ đế đi, thay là vương, cũng đổi thành vương triều Đại Chu, cơ mà đấy là chuyện của vài ngàn năm về trước rồi.
"Thái tổ lúc trước là kiêu hùng một phương, có thể xưng đế vị thì diệu pháp lưu lại chắc chắn không phải tầm thường. Với cả ta cũng đúng là hậu duệ của vị này mà."
Nhớ lại cảm giác tuyệt vọng hồi ban chiều, Chu Kiến bây giờ thấy cơ hội phá cục ngay trước mắt, trong lòng không cầm được cảm xúc sung sướng trào dâng.
Nhưng hắn cũng kịp tỉnh táo mà bình tĩnh lại, đi đến cầm tờ giấy kia lên.
Ngay khi vừa chạm vào, đầu ngón tay của hắn đột nhiên nhói lên một cái, giật mình rụt tay lại, thì ra nó đã bị rạch ra một đường nhỏ, máu tươi rỉ ra rớt lên tờ giấy.
Kế đó, những dòng chữ biến mất, tờ giấy cũng biến mất, nhưng trong đầu hắn đột ngột đau nhức khủng khiếp cùng với vô số thông tin tràn vào.
Một lúc sau Chu Kiến mới bình thường trở lại, bấy giờ mới ngồi sắp xếp lại những điều mình mới được biết.
"Ta vốn xuất thân bần hàn, lớn lên thấy tiên môn đại lục Phong Hành nhiều như cát biển, lục đục tranh đấu không ngừng, đánh đến trời long đất lở, thây chất đầy đồng. Nhưng thảm nhất là muôn dân bách tính bị liên lụy vào, nhân mạng mất đi đâu chỉ ngàn vạn? Ta không cam lòng làm sâu kiến. Ta muốn chấp chưởng chư tiên, vạn tiên dâng pháp, chấm dứt chiến tranh, thành lập tiên quốc. Thế là hao tâm tổn trí hơn nghìn năm, Chu quốc đã sắp hoàn toàn thống nhất đại lục, nào ngờ thất bại trong gang tấc. Nuốt hận mà ẩn cư nơi đây."
Đọc được câu viết cuối cùng của thái tổ để lại, y theo đó Chu Kiến cũng phán đoán được đôi phần về con người này. Chắc chắn là một nhân vật lòng mang đồi núi mắt chứa sơn hà, hơn nữa cực kỳ có nghị lực, thử nghĩ mà xem, từ một người xuất thân bần hàn, dám dùng hơn ngàn năm để thực hiện khát vọng, vậy chẳng phải có đại nghị lực hay sao?
Cũng khó trách thất bại, muốn thống trị chư tiên, tiên nhân tất nhiên sẽ không phục, việc ngăn cản trong tối ngoài sáng cũng là lẽ thường tình.
Có thể một mình đối đầu với cả thiên hạ, Chu thái tổ chắc chắn là một vị đế vương vĩ đại.
Hắn cũng hiểu ra, Chu Thiên tiên đế bốn chữ này không phải pháp quyết tu luyện gì, cũng không phải danh hiệu khi xưng đế ban đầu của vị Chu thái tổ kia, mà là lý tưởng của thái tổ, là phong hào khi hắn hoàn toàn thành lập tiên quốc.
Uy thiên địa, chưởng bát phương, chiếu lệnh xuất, quần tiên tuân.
Nếu thật làm được như vậy, chí cao vô thượng, không ai dám trái, đúng là sẽ thay đổi được cục diện nhân mạng như cỏ rác.
Đương nhiên nếu như vậy cũng không ai có thể giam cầm được tiên đế rồi, sẽ có thể thoải mái ngao du trời đất, cùng với ước mơ được tự do của hắn xem như cùng mục đích chẳng phải sao?
Chu Kiến đọc đoạn thông tin tiếp theo.
"Đã là tiên đế, nếu không có thực lực, lấy cái gì ngự trị quần tiên? Nếu tu vi không đủ, uy thế không lớn, hẳn rồi cũng sẽ nuốt hận mà ẩn cư như ta. Vậy nên, bản đế dùng hết thời gian sau này, tạo ra một diệu pháp có tên Chu Thiên biến, dùng thượng cổ pháp quyết của tộc Cổ Vu để lại, lại kết hợp với vô số công pháp hiện thời, xem như xếp hạng số một số hai cũng không ngoa. Chỉ là nếu tu Chu Thiên biến này nguy hiểm cực độ. Học hay không đều do ngươi tự quyết. Nhưng nếu đã muốn thì phải thề sẽ lập nên Chu Thiên tiên quốc. Tất nhiên, bản đế đã chết từ lâu, ngươi tuân theo ước định cũng được, không làm cũng được, ta đều không thể biết, như đã nói, đều do ngươi tự quyết thôi hậu nhân của ta."
Đọc đến đây, Chu Kiến cười thầm, xem ra vị thái tổ này cũng rất biết khích tướng đấy chứ. Đúng là bậc anh tài, biết mình để lại truyền thừa cho đời sau, cơ mà hậu thế làm sao phân rõ vàng thau lẫn lộn? Chắc gì truyền nhân sẽ y theo mà vì muôn dân thành lập tiên quốc?
Thế là bày ra trò này, ý là ta ngỏm từ lâu rồi, không thể kiểm soát được việc này. Sau khi đã đồng ý với ta, có làm hay không thì xem phẩm giá của ngươi thôi.
Nhưng thế này cũng quá đơn giản rồi, có lẽ vị này cũng đã nghi ngờ mộng ước của mình có thực tế không rồi, nhưng lại không muốn từ bỏ, vậy nên mới truyền lại Chu Thiên biến như thế này.
Vì Chu Kiến hoàn toàn không để ý phép khích tướng này, nếu như đang tự do tự tại, hắn còn chẳng thèm nhìn lấy Chu Thiên biến một lần, thành lập tiên quốc vô thượng? Đùa à, chịu thôi.
Cơ mà đáng tiếc, tình cảnh của Chu Kiến bây giờ quả thực vô cùng tồi tệ.
Làm gì có chuyện bỏ qua cơ hội này?
"Ngài cứ yên tâm, nếu đã đồng ý, chắc chắn sẽ tuân theo ước định. Sẽ lập ra tiên quốc, sẽ viết nên tiên quy, sẽ khiến quần tiên quy vị, sẽ giúp thương sinh bình an. Du có phải đối đầu cả thiên hạ, cũng sẽ làm đến cùng."
Chu Kiến khí thế bừng bừng, gieo lời thề trong lòng.
Khát vọng của hắn là tiêu dao thiên địa cùng muội muội, không thích bị trói chân trói tay bởi mấy lời hứa này nọ, nhưng thân là nam nhi đại trượng phu, nếu đã mở lời, vậy bắt buộc phải làm đến nơi đến chốn.
Vả lại, làm tiên đế cũng không tệ a.
Giây phút này, Chu Kiến không chỉ là nhận được Chu Thiên biến, mà còn từ một người trái đất nửa vời ở đây, thật sự sáp nhập vào đại lục này.
Có mục tiêu rồi, hắn sẽ không dậm chân tại chỗ, cũng không trốn tránh sợ sệt nữa mà sẽ chủ động bước đi, bước đến khi đến cái đích Chu Thiên tiên đế mới thôi.