Dịch giả: HCTver2.
Dù đang nóng giận, Chu Kiến vẫn phải thừa nhận Chu Phong nói không sai, hiện giờ hắn trong không người ủng hộ, ngoài chẳng ai trợ giúp, nói trắng ra là cá nằm trên thớt.
Giết muội muội rồi tự vẫn? Đó chỉ là kế hoãn binh kéo dài thời gian thôi. Tự vẫn là hèn nhát, giết muội muội? Ngu sao mà đi làm việc táng tận lương tâm như vậy?
"Ừ thì thành công có thêm ba ngày, nhưng... làm sao bây giờ? Mình phải làm cái quái gì bây giờ?"
Chu Kiến không cam lòng thầm tự vấn.
Một lúc sau, hắn bước đến một tòa cung điện cũ kỹ điêu tàn, lớp sơn son thếp vàng trên cửa cung thậm chí đã bị bong tróc quá nửa, bi thảm vô cùng.
Bên trên là một tấm biển viết ba chữ "Cung Thanh Thủy" cũng đã bị mối mọt đôi ba phần. Rõ ràng nơi đây đã tồn tại được rất lâu.
Kẹt kẹt!
Âm thanh ken két vang lên, Chu Kiến đẩy cửa bước vào trong.
Một cung đường đá lát hiện ra trước mắt dẫn thẳng vào chủ điện, thạch phiến chẳng có cái nào là lành lặn, không vỡ làm đôi cũng sứt mẻ loang lổ, tuy nhiên không hề có cỏ dại, chắc hẳn được người dọn dẹp thường xuyên.
- Ca ca về rồi.
Một tiếng reo vui tựa chuông ngân vang lên, ngay sau đó, một cô bé nhỏ nhỏ xinh xinh chạy ra ôm chầm lấy hắn. Hai má phúng phính, hai tay trắng ngần, ấy là muội muội của Chu Kiến, Chu Mộng.
Từ nhỏ đến lớn nàng đều do một tay Chu Kiến chăm bẵm, thậm chí đến cái tên cũng không phải cha mẹ đặt cho mà là hắn tự mình suy nghĩ mấy ngày mấy đêm liền mới ra.
Nghe được giọng nói này, Chu Kiến ban đầu vui mừng khôn xiết, nhưng ngay lập tức lại thấy đau xót khôn cùng. Bất giác liếc mắt ngắm nhìn muội muội mình, quả thật xinh đẹp dễ thương, nhưng mà đôi mắt lại tối tăm không chút ánh sáng...
Nàng có tật ở mắt, không thể nhìn thấy bên ngoài. Đây là cái gai luôn đính trong lòng hắn, cũng là nguyên nhân căn bản mà mẫu hậu bỏ rơi hai người họ lúc còn tấm bé theo lời ngoại nhân, nhưng Chu Kiến không tin.
Trong ký ức, đó là một người phù nữ đầy từ ái, sao có thể nói bỏ là bỏ một đứa trẻ năm tuổi với một đứa mới sinh chưa bao lâu bị tật cơ chứ?
Nếu thật độc ác như vậy, ngay từ đầu việc gì phải yêu thương hắn như thế?
Nghĩ vậy, trong lòng đau xót, khóe mắt cay cay. Nhưng rồi Chu Kiến nhịn được, đặt nhẹ túi đồ xuống bàn, giang rộng hai tay vui vẻ cười.
Ngay lập tức, thân thể bé nhỏ kia như chim non về tổ, ấp vào ngực hắn.
- Ca ca.
Nàng vừa reo lên vừa dụi đầu một cách thích thú.
- Hôm nay muội có ngoan không đấy?
Chờ nàng chơi xong, hắn đưa tay nhéo má của cô bé, cười hỏi.
- Dạ ngoan, nhưng mà muội không thấy Tiểu Bạch đâu hết cả...
Chu Mộng gật đầu, lại phụng phịu trả lời.
Cô bé cũng như hắn, cũng bị cách ly, từ bé đến lớn không tiếp xúc với ai, luôn ở trong cung này với mình Chu Kiến, mà hắn thì rất yêu chiều, thế là những thứ như đối nhân xử thế hay nhân tình thế thái nàng đều trắng phau tựa tờ giấy, có thể nói ra ngoài đường dễ bị người đem bán, bị bán xong còn cảm ơn.
- Tiểu Bạch? Không sao đâu, nó thông minh lắm, sẽ không nguy hiểm đâu.
Tiểu Bạch là một con mèo, chính là con của mèo mẹ từng nuôi lớn Chu Mộng. Chuyện cũ cách đây mười mấy năm, nó đã chết già, chính tay Chu Kiến đem chôn, còn đứa con lông trắng của nó thì ở lại bên họ.
Thông thường, lúc hắn có việc ra ngoài, thì Tiểu Bạch sẽ chơi cùng Chu Mộng, tiện tay canh chừng giúp luôn.
Vì mắt không nhìn thấy nên nếu để nàng một mình, bốn phía tối sầm, lại chẳng có ai, sao có thể không hoảng?
Cũng một phần do con mèo này thật sự thông minh đến kỳ lạ, việc lạc đường hay xảy ra chuyện thì gần như chắc chắn không xảy ra đâu.
- Ừm, Tiểu Bạch sẽ ổn thôi.
Chu Mộng gật gật đầu, tự mình trấn an bản thân, nhưng vẻ lo lắng vẫn rõ mồn một trên gương mặt, trông đáng yêu vô cùng.
- Chà, ta đói bụng rồi, có gì ăn không?
Chu Kiến cũng không biết nói sao nữa, đành lảng qua chuyện khác.
- A, quên mất, đi thôi, muội đang hâm nóng đồ ăn cho ca mà.
Chu Mộng nghe vậy, lập tức ném chuyện Tiểu Bạch ra sau đầu, nhanh nhẹn kéo tay hắn mà lôi vào trong cung.
Không lâu sau, hai huynh muội đã đi tới một căn phòng nhỏ. Là nhà bếp của cung Thanh Thủy.
Bấy giờ, lò lửa vẫn còn ánh than hồng reo lách tách, phía trên là nồi sắt nghi ngút khói trắng pha lẫn mùi thơm của thức ăn khiến người thèm nhỏ dãi.
Lục bục!
Chu Kiến mở nắp nồi, nhiệt lượng nóng bỏng phả ra, bên trong đồ ăn gần như nguyên vẹn, dường như mới chỉ bị ăn một chút.
Hắn vừa cảm động, lại vừa đau lòng, khẽ xoa đầu Chu Mộng, nhẹ nhàng nói:
- Muội đấy, cung nữ đem bữa tới thì trước đút cho con chuột kia ăn, sau đó thì tự mình ăn trước đi, không cần phải đợi ca về ăn cùng đâu, đừng để mình bị đói chứ.
- Không được, nhất định phải chờ ca ca về cơ.
Nàng lắc đầu quầy quậy, nhưng sau đó nhớ ra cái gì, mới nghiêng đầu tò mò hỏi:
- Ca, vì sao lại phải nuôi chuột vậy? Hơn nữa còn phải cho nó ăn trước? Con chuột kia chắc là béo lên nhanh lắm, vì Tiểu Bạch rất muốn ăn thịt nó mà.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của muội muội, Chu Kiến không nén được đau lòng.
Đồng thời sâu trong thâm tâm thề có cơ hội nhất định khiến tên chó chết Đặng Vân phải hối hận.
- Ca ca giận rồi... ?
Chu Mộng lo lắng hỏi, dù mắt không nhìn được, nhưng lại nhạy cảm phi thường, có lẽ là mất cái này bù cái kia chăng? Chỉ trong một thoáng sát ý của hắn bùng lên cũng bị nàng phát hiện.
Là lo lắng, mà không phải sợ hãi, vì với nàng, ca ca là người tốt nhất trên đời, sẽ chẳng bao giờ làm hại nàng đâu.
- Nhầm rồi, rõ ràng ta đang vui vẻ, sao lại thành giận dữ cơ chứ, muội lại đây ăn cơm nào.
Chu Kiến lập tức dập tắt nộ hỏa, dọn bàn ghế sắp bát đũa, ngồi xuống vừa cười vừa nói.
Hai người dùng bữa trong im lặng.
Đồ ăn có cơm trắng, hai món chay, một món mặn cùng một món canh, chẳng phải cao lương mỹ vị gì, nhưng ai cũng đều cảm thấy rất ấm áp và ngon miệng.
Ăn xong, Chu Kiến thu dọn, đổ cơm thừa canh cặn ra một cái loa riêng rồi đặt vào một góc, đấy là phần cho Tiểu Bạch lát nữa nó về.
Tiếp theo, hắn dẫn Chu Mộng đến một hành lang ở tẩm cung này, ở đó để một cái nồi sắt dựng đứng trong chứa đầy ắp cát, đây là dụng cụ dùng để luyện tập Thiết Sa Chưởng.
Chu Kiến hôm nay không vội lao đầu vào luôn, mà đứng lặng người ngắm nhìn bốn phía một lúc, xong thở dài đánh thượt một cái.
Mẫu hậu biến mất hơn mười năm, Thiết Sa Chưởng cũng bất tri bất giác mà luyện hơn mười năm.
Từ khi bị giam cầm, đây là giải pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra và cảm thấy khả thi giúp thoát khỏi khốn cảnh này.
Không nghĩ nhiều nữa, Chu Kiến bắt đầu ra tay, trước tiên là nghiền nát dược vật hòa lẫn thành một loại nước thuốc, kế đó đốt lửa đun nóng cát, trong lúc đó ngâm hai tay trong dược dịch kia.
Rồi trung bình tấn, khí tụ đan điền. Bất chợt song chưởng như đao cắm phập vào trong cát bỏng. Thời gian lâu như vậy, hai tay của hắn đã tôi luyện đến mức độ cực kỳ cứng rắn, đến dù có vung dao lên cắt cũng chỉ rạch ra được một vết xước nhỏ.
Chu Kiến tin tưởng chắc chắn cho đến khi môn võ học này hắn luyện đến mức viên mãn rồi nhất định có thể giết khỏi muôn trùng vây, sống một đời tự do.
Nhưng không phải cứ có niềm tin là có thể thành công, mà còn cần thời gian đi thực hiện, cơ mà chỉ còn đúng ba ngày.
Lịch trình cũng như mọi ngày, chỉ là hôm nay Chu Kiến cứ cảm thấy bồn chồn bất an, những hình ảnh về cuộc nói chuyện hôm nay cứ tua lại trong đầu hắn như cuộn phim vậy, có làm sao cũng khó có thể tập trung cho được.
"Thật vô dụng, ngay cả muội muội cũng không thể bảo vệ..."
- Aaaaa!
Chu Kiến không cam tâm hét lên, tức giận đá văng cái nồi ra, làm Chu Mộng giật mình hốt hoảng.
- Ca ca, sao thế? Có chuyện gì vậy?
Nàng vội vàng chạy lại hỏi hắn, Chu Kiến lúc này cũng định thần lại, chưa biết trả lời sao thì...
- Meoo~
Một tiếng mèo kêu sắc lạnh vang lên, Tiểu Bạch đột ngột nhảy ra, đồng thời ra sức cắn lấy chân quần của hắn kéo đi.
- A, không có chuyện gì đâu, tại Tiểu Bạch tự dưng xuất hiện làm ca giật mình đá phải cái nồi thôi, đừng lo lắng.
Chu Mộng nghe vậy mới an lòng, bấy giờ mới vui mừng quay qua mèo trắng.
- Tiểu Bạch.
Vốn dĩ như mọi lần, thể nào nó cũng sẽ phi như bay chạy lại chỗ nàng.
- Meoo!
Nhưng mà không hiểu sao lần này Tiểu Bạch không để ý đến cô bé, mà cứ nhất nhất cắn chặt Chu Kiến, dường như muốn kéo hắn đi đâu đó.
-Hửm? Sao thế?
Cảm thấy có gì đó không đúng, cũng không vội vã đuổi nó đi mà nghĩ ngợi thoáng chốc. Tên nhóc này dù mới hơn hai tuổi, nhưng lại thông minh đến kỳ lạ. Chắc là chuyện gì đó rồi.
- Tiểu Mộng, đi xem sao, lại đây.
Hắn quay sang gọi muội muội một câu.
Cô nàng thấy Tiểu Bạch ngó lơ mình, đang giận dỗi phùng má bĩu môi. Nhưng nghe được ca ca gọi, lại lập tức trở mặt thành mừng vui vẻ đi đến.
Thế là, dưới sự dẫn đường của một con mèo, hai huynh muội đi đến trước của thiên điện của cung Thanh Thủy.
Đẩy cửa bước vào, hắn vừa nhìn đã kinh ngạc đến trợn mắt. Trên sàn nhà thủng một cái động siêu to.
Miệng hang thì tỏa ra một quầng sáng chói mắt tựa tiên quang trong truyền thuyết, chiếu rọi cả thiên điện, cũng hắt cả lên Chu Kiến, tuy hơi lạ nhưng hắn cảm thấy có chút ấm áp khi tiếp xúc với thứ này.