Dịch giả: HCTver2.
- Ta chưa từng giả khùng giả điên bao giờ hết, chỉ là các ngươi tự nghĩ thế thôi.
Chu Kiến cười nhạt.
Đặng Vân lập tức nín thinh. Thật sự là thế, cơ mà ai có thể ngờ được bị cách ly với xã hội hơn mười năm mà vẫn có thể linh mẫn đến mức này chứ?
Nhưng dù sát ý Chu Phong đang trào dâng, hay nộ hỏa của hắn có bùng nổ cỡ nào thì cũng phải cắn răng nuốt xuống bụng, vì đúng như đối phương nói, nếu giết được thì trong thời gian qua đã sớm chết lên chết xuống, đâu cần phải dông dài như bây giờ?
Lừa gạt không thành, uy hiếp cũng công cốc.
Thế thì phải giải quyết sao mới được!?
Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn ra sự khó xử.
Đặng Vân tính cách nông cạn, không biết suy xét, lúc này cười gằn:
-Đúng, bọn ta trước kia quả không dám ra tay. Nhưng sao hôm nay lại dám tới đây ép buộc? Bởi vì lão tổ Triệu gia các ngươi tuổi thọ cũng hết rồi. Tên đó chết già, ngươi cũng không có ai bảo vệ, cũng chỉ như con chó đầu đường xó chợ thôi.
Chu Phong hơi sầm mặt lại có chút khó chịu. Cái tên biểu ca này, nếu trưởng vương tử còn bị coi như giống dã cẩu, vậy mình là cái gì đây?
Tất nhiên là diệt trừ được Chu Kiến thì mọi người đều được hưởng lợi, nhưng cũng đừng tùy tiện văng ra mấy lời này chứ, quá vô học.
"Lão tổ Triệu gia?"
Chu Kiến nghĩ thầm, hình như trong quá khứ lúc hai, ba tuổi có được nghe mẫu hậu kể qua. Vị này có tu vi Kim Đan kỳ Thập trọng, sắp đột phá cũng sắp chết già. Thế là đánh liều một phen, ra ngoài tìm kiếm cơ duyên tiến lên Nguyên Anh kỳ.
Lúc đấy là khoảng mười mấy năm về trước, tính đến bây giờ hẳn cũng cách sự kiện của lão tổ chừng hai mươi năm có hơn. Xem ra thế lực ngăn cản cái chết của hắn đã sáng tỏ rồi. Mấy tên vương tử tính toán thời gian có lẽ là lúc tuổi thọ của vị này đã tận nên mới động thủ.
Tuy nhiên, Chu Kiến cũng nghĩ đến một khả năng khác...
- Hừ, đừng có ra vẻ, các ngươi đang lo lắng giả như lão tổ thành công đột phá lên Nguyên Anh kỳ nên mới khách khí như vậy với ta, đúng chứ tên đần?
Đã biết hậu thuẫn của mình là ai, lại nắm thóp đối phương, Chu Kiến cũng tự tin hơn không ít, tiếp tục mỉa mai.
Hai người lại lần nữa liếc nhìn nhau đầy kinh ngạc, không ngờ hắn có thể nhạy bén đến vậy. Chu Phong chắc chắn trong lúc giam lỏng tên này không thể tiếp xúc mảy may với thư tịch hay pháp quyết tu luyện gì cả, vậy nên hẳn là lúc còn nhỏ nghe nói qua tên cảnh giới cũng chuyện của lão tổ, vậy mà vẫn lưu giữ đến tận hiện giờ, trí nhớ quả thật ghê gớm.
Thế là bên cạnh sát ý đang ngày càng mãnh liệt thì một chút sợ hãi đã len lỏi vào thâm tâm của Chu Phong, thật vậy, hắn đúng là đang lo lắng lão tổ Triệu gia thành công qua ải, một thân tu vi cường đại quay về Đại Chu.
Tuy bỏ đi hai mươi mấy năm, cơ hội đột phá được cũng vô cùng nhỏ nhoi, nhưng dù chỉ chút ít, ai dám nói không có?
Cũng chính vì chút ít này mà hắn mới phải diễn trò giả trân thế này.
- Vậy thì, ngươi muốn thế nào?
Chu Phong cũng mất kiên nhẫn, hỏi trực tiếp luôn.
- Vương vị Đại Chu, ta không quan tâm, không có cũng chả sao, nhưng ta còn chưa muốn chết, cũng chưa muốn thành người tàn tật đâu.
Chu Kiến trả lời đơn giản súc tích.
Nhưng mà chính cái này lại đẩy nhị vương tử vào thế khó, nếu muốn đăng vị mà không vấp phải bất cứ dị nghị nào thì trưởng vương tử nhất định phải hỏng hóc ở đâu đó, tóm lại là không được toàn vẹn, như thế mình mới chiếm đại nghĩa.
- Ừm, nếu là hủy dung thì sao?
Chu Phong hỏi thử, coi như cầu may.
- Dung mạo một người, sao có thể nói hủy là hủy được?
Chu Kiến lắc đầu từ chối.
- Thật ra sau khi hoàn thành bọn ta có thể chữa cho ngươi, hắn ngươi đã biết tồn tại rất nhiều loại đan dược, dược vật có khả năng trị liệu thương thế kiểu này chứ?
Đặng Vân đột nhiên xen ngang.
- Các ngươi? Giúp ta hồi phục? Thật đấy à?
Hắn quay qua nhìn đối phương lom lom đầy sự giễu cợt.
Nếu thật mình tình nguyện trợ giúp mấy tên này leo lên chức thái tử, không nói chắc chắn nhưng tám phần vẫn là có rằng cả đời sau này sẽ sống trong ngục tù, không bằng súc vật, đấy là còn nhân từ, gặp tên nào độc ác hơn, có khi lập tức thăng luôn, an giấc ngàn thu ngay tắp lự.
- Chuyện này...
Thấy ánh mắt của Chu Kiến, Đặng Vân cũng hiểu ra, trên mặt thoáng lộ vẻ xấu hổ, nhưng rất lẹ đã biến mất, nhanh chóng nghiêm lại chữa thẹn:
- Đừng vội đắc ý, nếu lão già của Triệu gia kia mười mấy năm nữa còn chưa về, chắc chắn là đã chết. Lúc đó xem ngươi còn cười nổi không?
- Vậy à? Thế thì cứ đợi thêm mười mấy năm nữa rồi hẵng hay vậy.
Hắn cười nhạt đáp trả, không hề mắc câu.
Thẹn quá hóa giận, Đặng Vân chỉ thẳng mặt Chu Kiến quát lớn:
- Đồ đần, chẳng lẽ không biết vương vị cùng thái tử vị của Đại Chu đều phải có sự chấp thuận từ tam tông hay sao? Nếu không, dù lão già Triệu gia có là Nguyên Anh kỳ thì sao, tam tông cũng có a. Cảnh cáo ngươi đừng có chọc tức ta, cẩn thận ta luyện ngươi thành khôi lỗi đấy, hừ.
- Có phải ngươi có thân nhân đúng không? Ta biết ngươi ngày nào cũng giả ngây giả ngốc nghịch mấy trò kỳ quái nhưng lại vô cùng yêu thương muội muội của mình. Nếu không nghe lời, ta biến ngươi thành con rối xong sẽ đến lượt nàng ta đấy, tùy ý dẫn vài tên béo qua, nghĩ xem kết quả sẽ ra sao?
Đặng Vân lúc này tức điên rồi, hoàn toàn không nhịn nữa, triệt để trở mặt.
Tất nhiên Chu Phong thấy khó chịu với mấy lời này, nhưng đầu tiên là không kịp ngăn cản, thứ hai là biết biểu ca đây đang giúp mình, thứ ba là hắn mất kiên nhẫn rồi, cũng chẳng muốn diễn thêm.
Chu Kiến mặt biến sắc, thật biến sắc. Không còn vẻ mặt ung dung bình tĩnh pha lẫn mỉa mai khinh bỉ nữa. Việc liên quan đến chính bản thân, hắn có thể không để tâm.
Vì tự do của mình, hắn thậm chí có thể liều mạng đánh cược.
Nhưng nếu liên lụy đến người khác, đặc biệt là người thân thì lại là một vấn đề khác.
Nói đơn giản ra như này... Tuyệt đối không để muội muội bị tổn thương.
Lý do? Vì đó là muội muội của hắn.
Khi Triệu vương mất tích, Chu Kiến năm tuổi, lúc đó người em gái tính ra mới đầy một tuổi, còn chưa dứt sữa.
Đương nhiên dù là cách ly nhưng khẩu phần hàng ngày vẫn phải còn, cơ mà không có sữa, mớm thức ăn cho nàng cũng không được.
May mắn trong lúc dầu sôi lửa bỏng, hắn tìm được một con mèo mẹ, dùng sữa mèo nuôi lớn cô bé, bằng không hẳn sẽ chết đói.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mười mấy năm nhanh như tên bắn, hai người họ nương tựa lẫn nhau sống qua ngày.
Trưởng huynh như phụ, với Chu Kiến, muội muội tựa như hòn ngọc quý, sao sẽ để nàng chịu khuất nhục dù chỉ mảy may?
Thằng khốn này còn dám chơi trò bẩn thỉu như vậy? Vài tên ục ịch?
Hắn nắm chặt hai tay đến mức toàn thân phát run, hai mắt trừng trừng lườm Đặng Vân như thế muốn xé xác ăn tươi nuốt sống tên này.
Đặng Vân không những không sợ mà còn lấy làm mừng, trêu tức:
- Ha ha ha, quả nhiên nhà mi vẫn có khuyết điểm.
Đồng thời uy hiếp:
-Sao? Quyết định xong chưa hả...
Nhưng chưa để hắn nói hết, câu trả lời của Chu Kiến đã có, một chưởng đánh ra xé gió lao đến, khí thế mạnh mẽ, hung mãnh kinh người.
Đây là Thiết Sa Chưởng, trong tình huống bình thường, một môn cổ võ học căn bản không thể đánh lại một tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Nhưng mà có câu nói như này, vui quá hóa buồn. Bây giờ Đặng Vân có cảm giác thế nào sau khi tìm ra nhược điểm của Chu Kiến? Dĩ nhiên là sung sướng, kiêu ngạo a, lại thêm việc hắn là một tu sĩ mà đối phương chỉ là một phàm nhân, hơn nữa còn là phàm nhân cả ngày chỉ biết nghịch đất nấu cát, trói gà không chặt.
Có thể đánh lại mình à?
Chắc chắn là không, vậy nên việc phòng bị cũng không cần thiết, bị tấn công bất ngờ, kết quả chỉ có một.
Ầm! Rắc!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Thiết Sa Chưởng nện trúng giữa ngực Đặng Vân, đánh văng hắn ra vài mét với thanh âm từng miếng xương gãy nát vang lên chói tai.
Đây là một biến cố khó tin, Chu Phong không ngờ Chu Kiến đột ngột ra tay, hơn nữa người ăn quả đắng lại là biểu ca của mình.
- Đại ca, đừng có quá đáng.
Chu Phong mất đi vẻ bình tĩnh, sầm mặt nhìn lại.
- Đây là ca ca đang dạy dỗ đệ a, muốn xin người khác cái gì thì phải có thái độ tương xứng. Nếu ta tâm trạng tốt, có thể sẽ đưa ngươi một chân. Nếu tâm trạng xấu, đừng nghĩ ta không có cách gì, cùng lắm trước tiên giết muội muội, sau rồi lại tự vẫn, đến lúc đó, ngọc thạch câu phần a.
Chu Kiến lạnh lùng đáp.
Nói cho đúng thì hắn cũng không muốn mọi chuyện thành ra thế này, hắn biết mình không phải đối thủ của Đặng Vân, nhưng thân là ca ca, có người lăng mạ muội muội ngay trước mặt mình, có thể nhịn được chăng?
Đương nhiên không, có đánh không lại cũng phải đánh, nhưng càng bất ngờ hơn là tên này thế mà chỉ biết võ mồm, chẳng có nửa phần thực lực nên có?
Thật mất mặt.
- Còn cả tên ngu xuẩn nhà ngươi nữa, đường đường tu sĩ lại bị phàm nhân đả thương. Nhục thay, sớm cắt cổ tự sát đi thì hơn đấy.
Kế đó còn đâm chọc Đặng Vân thêm một câu rồi xoay người bỏ đi. Tư thế tiêu sái tuấn dật, chắc là do được trút giận đây.
- Hự!
Đặng Vân đang lồm cồm bò dậy, tình cảnh vừa rồi vừa đau vừa thẹn, đúng lúc nghe thêm câu cuối của kẻ địch, lập tức nộ hỏa công tâm, phun máu ngất lịm, chẳng biết sống chết ra sao.
Chu Phong nào có tâm trạng để ý đến biểu ca đần độn của mình, sắc mặt cực kỳ cau có. Thật thế, nếu phải đến bước đường ngọc thạch câu phần thì quả là nguy hiểm.
Trưởng vương tử vô duyên vô cớ mất mạng trong hoàng cung, nhất định đủ loại tin đồn mọc lên như nấm, bất lợi so với việc chỉ tàn tật hoặc xấu xí gấp nhiều lần, ngoài ra, nếu Chu Kiến để lại mấy thứ kiểu như thư tuyệt mệnh hoặc gì đó tố cáo thì tình hình còn khó khăn nữa, mất tư cách đoạt vị chưa biết chừng.
Nghĩ vậy, Chu Phong ngần ngừ một lúc, cuối cùng vẫn nhìn về phía đại ca nói lớn:
- Đại ca, đệ biết ca hận đệ, nhưng mà đây là sự thật, gia tộc mẫu thân của ca và gia tộc bà ấy đã sắp thua đến nơi, phụ vương cũng không hề yêu quý gì ca. Tứ cố vô thân, sao có thể tranh giành với đệ? Ca đã không còn đường có thể đi. Ba ngày nữa đệ sẽ lại đến tìm lần nữa, hy vọng đại ca sẽ không để ta thất vọng.
Chu Kiến khựng lại trong thoáng chốc, nhưng vẫn không hề quay đầu mà tiếp tục bước đi.