Chương 2: Chân tướng hiển lộ

Dịch giả: HCTver2.

- Không thích, ở lại trong cung vẫn tốt hơn.

Chu Kiến đã sớm nhìn thấu trò mèo của mấy tên này, dĩ nhiên không bị mê hoặc, quả quyết lắc đầu.

Thấy đối phương thẳng thừng không theo ý mình như vậy, Chu Phong cảm thấy đau đầu khó xử.

Bởi vì Chu Kiến còn sống, còn ở trong hoàng cung, nên vị trí thái tử vẫn luôn để trống. Nếu muốn lập thì phải lập đích, lập trưởng. Trừ phi hắn phạm tội tày đình hay ngu ngốc vô phương cứu chữa, bằng không cưỡng ép đăng cơ, Chu Phong trên triều sẽ bị quần thần chỉ trích tiếm vị, dưới nước sẽ chẳng thể thu phục dân tâm, tiến thoái lưỡng nan.

Giả dụ dù có thay tên này thành chính phụ vương của hai người bọn họ, muốn phế truất Chu Kiến vẫn vô cùng khó khăn.

Nhưng các vương tử khác đã mất kiên nhẫn, tất thảy đều bắt đầu âm thầm hành động, kể cả Chu Phong cũng không thể chờ đợi được nữa.

Nếu đã vô tội, vậy thì gán thêm tội, nếu đã bình thường, vậy làm cho bất thường.

Những trò hãm hại như này thì không ít. Đơn giản nhất là mang vị trưởng vương tử này đến chỗ hẻo lánh, âm thầm đánh cho tàn phế, tay gãy chân thọt, hay hủy dung thành quỷ, hay đầu độc hóa điên, đều được.

Bậc quân vương tự cổ chí kim, xuất hiện trước quan lại quần thần, muôn dân bách tính, luôn là bộ dáng đường đường chính chính, khí thế bất phàm, cao quý vô song. Chứ chưa thấy vị vua khuyết tật nào đăng cơ cả, ít nhất ở đại lục này là vậy. Nên theo suy đoán, nếu trưởng vương tử mà có bề gì, vị trí thái tử nhất định là mọi người đều có thể tranh đoạt một cách danh chính ngôn thuận.

Nhưng đơn giản vậy thì đã sớm làm, điều kiện để việc này thành công, là Chu Kiến phải tự nguyện không oán trách. Tức là bọn hắn muốn có cơ hội thành thái tử, thì quần thần phải thấy Chu Kiến khuyết tật không lành, tức là hắn phải thượng triều. Mà nếu lúc thượng triều, hắn đột ngột kêu oan...

Lúc đấy sợ là mọi thứ sẽ hỏng hẳn.

Đừng nhìn hắn bị điêu tàn sa cơ như thế mà khinh, địa vị vẫn cứ vô cùng cao quý, một khi trưởng vương tử có chuyện, như vậy nhất định phải tra xét cho rõ ràng ngọn nguồn mới thôi.

Chu Phong nghĩ vậy, cũng không biết nên cười hay nên khóc, mẹ kiếp, làm sao mới để một người tự nguyện để chân mình bị gãy đây? Họa may có thằng điên, mà điên cũng chưa chắc đã muốn thế a, huống chi trước mặt mình còn là người bình thường?

- Chỉ cần người nghe lời, ta lập tức mang tới nữ nhân cho ngươi, mười người hai mươi người, bất kể loại hình nào, mỹ lệ, mị hoặc, khả ái,... đều có đủ a. Sao?

Đặng Vân đang im lặng đột ngột cất lời.

Chu Phong nhíu mày, vị biểu ca này quá tục tĩu rồi, nhưng nếu có thể thành công thì cũng vẫn được.

Chu Kiến khó hiểu nhìn Đặng Vân, theo lẽ thường, thiếu niên phát triển ở môi trường thông thường chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng bởi nữ sắc, nhưng vấn đề là hắn sống ở môi trưởng gần như khép kín, nếu không muốn nói là hoàn toàn. Lúc này, dù có là tiên nữ hạ phàm cũng chưa chắc sẽ được để tâm chứ huống gì phàm nhân?

Tên này thế mà lại dùng thứ ấy để dụ dỗ mình, không biết là do thiếu kinh nghiệm hay là thật ngu ngốc đây?

- Mỹ nhân? Ta không quan tâm.

Chu Kiến lại lắc đầu cự tuyệt.

- Cái này không cái kia không, thế rốt cuộc ngươi muốn cái gì?

Đặng Vân tức giận nói, thật sự là hắn không biết hoàn cảnh lớn lên của đối phương không làm đối phương có hứng thú với nữ sắc, nhưng hắn biết mình có hứng thú với nữ sắc a.

Theo góc nhìn của tên này, đưa lên mười mấy hai mươi người, đã là một điều kiện rất tốt rồi.

Thế mà còn từ chối.

- Biểu ca, yên nào.

Chu Phong có chút không vừa lòng, nhắc nhẹ Đặng Vân, cái thái độ này không hề phù hợp với mục đích của họ, càng gây rối nữa thì càng khó khăn thêm thôi.

- Biểu đệ, không muốn tự do, không màng nữ sắc, chắc chắn là con lừa ngu rồi. Không cần dông dài nữa, nói tiếp cũng chẳng giải quyết được gì. Chi bằng dứt khoát uy hiếp cho xong chuyện.

Đặng Vân mặt mày hung ác, không đợi Chu Phong phản ứng, mà lập tức thẳng thừng với Chu Kiến:

- Không cần biết nghe hiểu hay không, nhất định lát nữa ta sẽ đánh gãy chân mi, hơn nữa mi còn phải nói với bên ngoài đây là bẩm sinh, không thể chữa trị, nếu không ta sẽ giết chết nhà ngươi đấy!

Sau đó, như sợ đối phương không hiểu mất mạng là gì, hắn bồi tiếp một câu giải thích:

- Mất mạng là không thể đi lại, không biết gì hết, cũng là không nghịch đất cát được, hiểu không tên đần này?

"Hừm, khuyết tật bẩm sinh? Cũng là một ý hay đấy chứ, xem ra đám đệ đệ của ta đã hết kiên nhẫn rồi..."

Chu Kiến thầm nghĩ, đến mức này mà vẫn có thể dùng lời ngon ngọt dụ dỗ hắn, tình hình vẫn coi như là tạm ổn.

Thế giới này thiên kỳ bách quái, mấy thứ như khống chế linh hồn hay đại loại vậy cũng có. Biến con người thành con rối, đi tới đi lui, ra lệnh liền tuân theo. Nhưng mà sơ hở cũng rất nhiều, con rối thì không có cảm xúc, động tác cũng cứng nhắc, vừa nhìn đã biết là bị hãm hại.

Hơn nữa dư luận sẽ nghiêng về phía Chu Kiến, còn với đám thứ tử sẽ vô cùng chán ghét, thế cũng chỉ là bất lợi một phần mà thôi, cái chính là khi việc lộ ra rồi, những tên vương tử khác sẽ đồng loạt tố cáo người hạ thủ, như thế sẽ loại bỏ ít ra là một đối thủ, chẳng phải lời rồi sao?

Nhưng mà, nếu cứ mãi dây dưa kéo dài, chỉ sợ dù có mạo hiểm cũng sẽ có người đi làm, hoặc là cả bọn đều tham gia, như thế ai cũng không thể tố cáo được ai.

Vì vậy, hắn quyết định đây là lúc lật bài.

Không thể lại giả ngu tiếp nữa, phải chủ động xuất kích.

Nghe giọng điệu Đặng Vân, hắn đoán chừng có chuyện gì xảy ra, từ đó đánh cược lần này.

- Nghe này, muốn thương lượng thì trước tiên phải biết tôn trọng đối phương. Các ngươi đem tự do, mĩ sắc để dụ dỗ ta, ta tin không? Nực cười, còn uy hiếp ta? Hơn mười năm, cơ hội ra tay ít ư? Đến nước này vẫn không muốn trực tiếp hạ sát mà đòi ta tự nguyện thoái vị, lằng nhằng quá mức rồi đấy, phải không hả nhị đệ?

Chu Kiến đã quyết là làm, bấy giờ lãnh tiếu, mỉa mai đối phương.

Chu Phong và Đặng Vân há hốc mồm, lần này thật sự kinh ngạc bội phần, cả hai sững sờ nhìn lại. Theo họ, dù mười năm qua không làm một người ra đứa đần, cũng đủ làm ra một tên ngây thơ vô não rồi.

Cộng thêm biểu hiện từ đầu của Chu Kiến càng làm vững tin ở suy nghĩ này. Ai nghĩ đột nhiên, một kẻ địch tầm thường như heo lại bất ngờ biến thành con cáo già xảo quyệt, cùng bọn họ nói chuyện với vẻ mặt khinh thường lại lời lẽ sắc bén như vậy đâu.

Bấy giờ, Chu Phong và Đặng Vân hiểu ra, bị lừa rồi, đồng thời cũng cảm thấy bản thân có chút ngu xuẩn.

Dùng biện pháp tầm thường đi lừa gạt người thông minh. Không phải ngu xuẩn thì là gì?

-Ngươi đang giả ngốc!?

Đặng Vân lúc này không kìm nổi, giận dữ quát lớn.

Chu Phong thì im lặng không nói, nhưng trong lòng đã lại ngập tràn sát ý, khi nãy hắn đã thấy hơi yên tâm, định cho đối phương sống đến khi mọi chuyện ổn thỏa.

Đến lúc đó thì giết chết trừ hậu hoạn cũng chưa muộn.

Nào ngờ vị vương trưởng tử này không chỉ trí nhớ bất phàm, lại còn có khả năng phân tích cực kỳ nhạy bén.

Thật sự đây là người bị giam lỏng hơn mười năm, không một ai dám nói chuyện với hay sao? Trong hoàn cảnh như vậy còn có lý trí như này... Quả là ghê gớm.

Nhất định là thông minh bẩm sinh, sau đó vẫn giữ nguyên tới hiện thời.

"Hừ, tuyệt không thể lưu!"

Chu Phong nghĩ thầm.