Chương 1: Dĩ thứ áp đích

Dịch giả: HCTver2.

=-=-=-=-=-=-=-=-=

Ánh mặt trời chói chang lại bỏng gắt chiếu rọi muôn phương.

Một tòa thành hùng vĩ sừng sững giữa thiên địa vô biên, đây là kinh đô nước Đại Chu, kêu Chu Đô.

Hoàng cung tọa lạc chính giữa trung tâm, chỉ nhìn bề ngoài đã thấy tường vàng ngói ngọc chạm trổ tinh xảo, chẳng những cao sang quý phái mà còn rực rỡ tráng lệ.

Là yếu địa bậc nhất của một nước, tất nhiên bảo an cẩn mật. Chỉ riêng ở một lối nhỏ đã có một toán thị vệ giáp trụ sáng loáng, khí thế oai nghiêm túc trực gác đường.

Soạt soạt...

Bỗng từ xa vọng lại tiếng bước chân, thì ra là một thiếu niên tay cầm túi đang rảo bước tới.

Đây không phải thái giám, cũng chẳng phải thị vệ, y phục cũng bình thường, không phải của đại quan, không phải của vương thất. Ấy thế mà lại có thể đi bộ ở giữa hoàng cung, thật sự kỳ quái vô cùng.

Cơ mà toán lính canh lại chẳng hề kinh ngạc. Bởi vì... người này là trưởng vương tử của vương triều Đại Chu, Chu Kiến.

Vị này không hiểu là bị vấn đề gì, rất thích nghịch cát, thường là cho đầy cát vào nồi sắt rồi nấu cháy lên.

Chủ làm tới làm lui, tôi nhìn hoài nhìn mãi, cũng chưa nhìn ra là đang làm gì.

Lúc việc ấy xong, thì lại cứ mấy ngày là đến thái y viện lấy dược vật. Liền như vậy suốt bảy tám năm trời, cái biệt hiệu Thiết Sa bị người lén đặt cho cũng bám dính không dời lấy vị này.

Tất nhiên, dù có chế giễu, khinh bỉ hay cười chê thì đấy là chuyện của đám quyền quý, còn toán thị vệ này nào dám có gan làm bậy, trong hoàng cung, tôn ti thứ bậc rất nghiêm, không có hậu thuẫn thì nên an phận đi thôi.

Đúng lúc này, cũng có một đoàn người gồm thái giám, cung nữ, thị vệ vây quanh hai thiếu niên khác đang chậm rãi đi đến đây.

Một người tướng mạo anh tuấn, thân thể tráng kiện, khí chất cao quý, thân mặc bào phục vương tử, miệng mỉm nụ cười nhẹ nhàng.

Một người khác cũng tuấn tú kiên cường, cũng xa hoa quý phái, nhưng ánh mắt thâm trầm, nhìn kỹ có chút nham hiểm xảo quyệt.

- A, đằng trước là đại ca ta kìa.

Không mất mấy phút, hai bên đã đụng mặt nhau, vị vương tử trẻ tuổi nhìn về Chu Kiến cười nói.

Nghe giọng điệu như thể lần đầu nhìn thấy đại ca của mình vậy.

Theo lẽ thường, việc này quả thật không thể xảy ra.

Nhưng mọi người xung quanh đều cảm thấy đây cũng chẳng khó hiểu.

Một số thị vệ có chút đồng cảm nhưng chỉ dám thở dài trong lòng, thứ tử lấn trưởng tử, Đại Chu hiện thời thật loạn a.

Thiếu niên gọi Chu Kiến một tiếng đại ca này, là nhị vương tử Đại Chu, Chu Phong. Nếu người ngoài trông thấy, hẳn sẽ cho Chu Phong là trưởng, mà Chu Kiến là thứ. Thực ra không phải, Chu Kiến là con ruột của vương hậu, là người kế vị chân chính của vương triều này.

Chu Phong mới là thứ tử.

Tự cổ chí kim, việc thứ lấn trưởng này, là trái với luân thường đạo lý.

Nhưng đấy là chuyện mười mấy năm trước, từ khi Triệu vương hậu mất tích, Đặng quý phi được nhân cơ hội cùng nhị vương tử Chu Phong chiếm quyền gần hết. Còn vị trưởng vương tử Chu Kiến này, thì bị giam lỏng suốt hơn mười năm.

Đến tận bây giờ, không ai quan tâm, không ai để mắt, thậm chí nói chuyện cũng chẳng ai muốn. Lủi thủi một mình thời gian dài, lâu ngày sinh ra tính tình quái gở, ngày ngày nghịch ngợm mấy thứ kỳ lạ. Có người còn nghĩ hẳn tên này có khi còn chẳng phân biệt nổi xanh với đỏ nữa kia.

Đương nhiên, có thất thế ra sao thì con vua vẫn cứ là con vua, thực ra ban đầu trong triều cũng có không ít quan lại đứng ra đòi lại công bình cho hắn. Nhưng Đặng quý phi có thế lực lớn, trong tối ngoài sáng tiêu diệt họ, dần dần, mọi người sinh e ngại, cũng chỉ bất mãn thầm chứ chẳng dám ý kiến gì.

- Ngươi đây là...?

Chu Phong không quen Chu Kiến, thì chẳng có lý gì mà Chu Kiến phải biết Chu Phong, lúc này hắn mới nghi hoặc hỏi lại.

- Đại ca, ta là nhị đệ của ca a.

Chu Phong vẫn giữ nụ cười trên mặt, đáp lời.

- Nhị đệ? Hừm... Hình như đúng là có một người như vậy.

CHu Kiến nghĩ ngợi thoáng chốc, gật đầu.

Lại có thị vệ khẽ thở dài trong lòng, vị trưởng vương tử này sa cơ khi mới năm tuổi, liền đó bị cách ly với bên ngoài mười năm có lẻ, coi như người bình thường, không phát điên hóa dại thì cũng là trì độn chậm chạp, phát triển bất thường. Vậy mà Chu Kiến vẫn có thể nhớ được thì thật sự thông minh. Nếu được ở môi trường đáng lẽ được ở, tương lai nhất định làm nên đại nghiệp.

Đáng tiếc.

Chu Phong thấy vậy có chút bất ngờ, chỉ tính chẵn mười năm lủi thủi một mình không ai nói với, hẳn đã sớm mất trí, nhưng đối phương vẫn có thể nhanh nhẹn như vậy.

Trong lòng hắn đã bùng lên sát cơ.

Trưởng vương tử, đây chẳng phải cái danh để trưng cho đẹp, cho dù thất thế suy vong, cho dù sa cơ lỡ vận, Chu Kiến vẫn cứ có thể đăng cơ vương vị, còn Chu Phong có quyền thế ngập trời, cũng chỉ là đứa con thứ.

Có thể thấy việc này quan trọng cỡ nào, ngay trong suy nghĩ của các thị vệ cung nữ khi nãy, việc thứ lấn trưởng này là làm loạn luân lý rồi, vậy thì việc thứ tử lên ngôi khi trưởng tử vẫn còn lại càng là không chính thống.

Vì vậy, Chu Kiến càng ngu ngốc đần độc thì càng có lợi với Chu Phong, vốn cho rằng mười năm không gặp, hẳn sẽ là bộ dạng quái dị khác thường, nào ngờ đâu là thông minh lanh trí như này.

Không nổi lên cảnh giác cùng sát tâm sao cho được?

Trong lòng một đằng, ngoài mặt một nẻo, Chu Phong tươi cười mời:

- Đại ca, tiện đường cùng đệ đi nói chuyện một chút được chứ?

- Tiện đường? Thôi, ta thấy đứng đây cũng được.

Chu Kiến nghi ngờ đáp, trong đáy mắt lóe lên vẻ mỉa mai khó phát giác.

Hẳn ai cũng thấy lạ việc hắn có thể trả lời trôi chảy như vậy, thì nguyên do cũng rất đơn giản, bởi Chu Kiến có ký ức của tiền kiếp, kiếp trước hắn không phải người nơi này, mà là người Địa Cầu, một người tinh thông môn võ học Thiết Sa Chưởng, đồng thời cũng là một chuyên gia cơ khí có tiếng.

Trong một lần du lịch gặp tai nạn ngoài ý muốn dẫn đến mất mạng, hắn đến thế giới này, đầu thai thành trưởng vương tử, năm năm đầu đời thật sự là ăn chơi khoái hạt, sung sướng vô cùng. Ai ngờ đâu sau đó thế cục thay đổi chóng mặt như vậy.

Thứ tử uy quyền, trưởng tử điêu tàn.

Với việc nhị đệ của mình đột ngột muốn nói chuyện, Chu Kiến tất nhiên đoán được phần nào chuyện sẽ xảy ra, chắc là họ sẽ đến một cho hẻo lánh, sau đó... chắc không cần nói tiếp đâu.

Nhưng mà, tại sao hắn phải nghe Chu Phong?

Với cái thân phận hiện tại là một vương tử bị cách ly hơn mười năm thì dù đối phương có nhận ra thần kinh mình vẫn bình thường thì cũng không có phòng bị nhiều.

- Ừm... thì...

Chu Phong không biết nói sao, có thể vị huynh trưởng này của mình thật chỉ có trí nhớ tốt, còn đâu chỉ như tờ giấy trắng, nào có nửa phần tâm cơ.

Nghĩ vậy, hắn an tâm một chút, sát tâm cũng lặng đi. Bấy giờ quay sang đám thị vệ, thái giám và cung nữ:

- Đi trước đi, ta cùng đại ca nói chuyện riêng đã.

- Vâng.

Đoàn người đồng loạt cúi đầu rồi quay đi, kể cả toán thị vệ ban đầu.

- Vị này là...?

Chu Kiến nhìn thiếu niên vẫn đứng đó, hỏi.

- Đây là biểu ca của đệ, Đặng Vân.

Chu Phong đưa tay giới thiệu, nhưng người này có vẻ không có ý định bái lễ với hắn, đã thế trên mặt có lộ ra chút khinh thường.

- À.

Chu Kiến gật đầu, trong lòng cười nhạt, thì ra là người nhà Đặng quý phi, khó trách kiêu ngạo như vậy.

- Đại ca, muốn đi ra ngoài không?

Chu Phong thấp giọng nói với hắn.

Ngoài mặt thần sắc bất biến nhưng trong lòng Chu Kiến thoáng kinh ngạc.

Ra ngoài này hẳn không phải là bây giờ đi ra ngoài cung dạo chơi, mà là thoát khỏi giam cầm, được tự do thật sự kia.

Nói cho đúng, Chu Kiến thấy mình vẫn sống quả là khó tin, chỉ là một tên vương tử không còn ai bảo hộ, ấy vậy mà Đặng quý phi không hề tiêu diệt cái gai trong mắt này.

Dĩ nhiên hắn thấy vui mừng, nhưng bên cạnh đó cũng tò mò không kém, tuy thế nguồn thông tin của Chu Kiến lại vô cùng bế tắc, mười năm, trong nước chuyện gì xảy ra không biết, trong triều chuyện gì xảy ra cũng không biết nốt.

Sau này, thấy mãi vẫn không ai đụng đến mình, hắn mới đoán rằng có thế lực nào đó ngăn cản việc này, cho nên chỉ là giam lỏng chứ không phải tử hình.

Hơn mười năm hay có là mười mấy năm cũng không quan trọng, dù sao ý thức cũng chẳng trẻ như cơ thể.

Với đứa trẻ mười lăm tuổi bình thường bị nuôi nhốt hai phần ba cuộc đời thì đây là một câu nói có sức hấp dẫn lớn. Nhưng hắn lại là người trưởng thành, thế thì nên dùng lý trí của người trưởng thành đi suy xét sự việc thôi.

Trước tiên, một thứ tử đắc thế, uy quyền to lớn, đi giúp đỡ một trưởng tử sa cơ lỡ vận. Tin được không?

Có, thật là có thể tin tưởng.

Cơ mà đấy là tình huống khác, còn hắn dám cược, dù có được tự do, hẳn cũng là loại tự do dưới hình thức giám sát khác mà thôi.

Còn việc khôi phục vinh quanh ngày xưa? Quên đi, nếu không bị rớt đài thì không nói làm gì, hoàng cung vẫn cứ là địa bàn của mình, nhưng nếu bị sẩy chân một lần... Khó.

Ngoài việc suy xét độ đáng tin, hắn còn suy nghĩ đến nhiều việc khác, tỉ như lúc này nhắc đến nó, có lẽ xảy ra đại sự nhỉ?

"Chắc là không liên quan đến việc giết mình, nếu muốn giết, làm gì còn đứng đây mà hỏi han vớ vẩn thế này."

- Không thích.

Mặc kệ trong đầu miên man trên trời dưới bể thì Chu Kiến vẫn lắc đầu quả quyết.

- Hả?

Lần này, Chu Phong quả thực lỡ lời. Một tên cô độc hơn mười năm, hỏi muốn ra ngoài hay không, lại bảo không muốn. Rốt cuộc não có vấn đề rồi? Xem ra khoảng thời gian giam lỏng này cũng chưa hẳn vô dụng.

Dù trí nhớ không tệ, hành vi ổn định, nhưng trạng thái thì là thằng đần, vậy cũng được.

Đặng Vân trên nét mắt thoáng qua vẻ thoải mái. Cứ ngu ngốc như thế đi là tốt nhất, như thế càng dễ cho Chu Phong đăng cơ vương vị, lúc đó làm nhà ngoại của tân vương, đương nhiên là thủy trướng thuyền cao.

Tương lai xán lạn, lợi ích kinh người.

- Đệ đệ biết đại ca thích nghịch đất cát, nhưng vậy chẳng có gì hay, ngược lại tay còn bị thương, mà ngoài kia có vô số thú vui a, không lẽ ca không muốn?

Chu Phong bắt đầu dụ dỗ.

- Vui à...? Có lẽ.

Ánh mắt hắn thoáng lộ vẻ u sầu.

Đầu thai tới nơi này, năm năm sống cuộc đời đế vương rồi mười năm sống cuộc đời tù nhân. Dù cho trưởng thành, nào có chuyện cứ để mặc làm ngơ?

Ngược lại, vì đã trưởng thành, mới không cam chịu kiếp sống ô nhục này.

Hắn muốn ra ngoài? Có, đương nhiên có, hắn muốn tự do, muốn thoát khỏi lồng giam, muốn đi tới đất trời xa xôi, muốn mặc sức tung hoành thiên địa.

Chu Kiến chưa từng thật sự tiếp xúc với bên ngoài, hồi nhỏ thường nghe mẫu hậu kể chuyện thế giới này rộng lớn vô cùng vô tận, tục xưng đại lục Phong Hành.

Ở đây có long ngư, có giác mã, có mãnh cầm, có hằng hà sa số yêu thú cường đại cũng như rất nhiều cường giả nhân loại, phi thiên độn địa, phiên sơn đảo hải đều chẳng phải chuyện nói chơi.

Hắn cũng biết tên nhị đệ này của mình dù nhìn vô hại tầm thường nhưng chắc chắn cũng có tu vi không tệ.

Môn võ Thiết Sa Chưởng hắn tinh thông, ở Địa Cầu có lẽ rất mạnh, nhưng với tu sĩ chắc cũng chỉ là trò chơi. Ấy thế mà Chu Kiến cũng chỉ có ngón này làm phòng bị cuối cùng. Nên việc trốn thoát ra ngoài, hẳn là kính hoa thủy nguyệt mà thôi.

Nhưng mà so với tin tưởng lời tên vương tử trước mắt... Chà, xem ra dùng Thiết Sa Chưởng cũng có chút cơ hội trốn thoát thành công.

Có vẻ thực lực của bản thân mới là chắc chắn nhất.

"Nếu được tự do, trên trời dưới đất, chắc chắn ta sẽ mạnh hơn bất cứ ai!"

Nộ hỏa bùng cháy, Chu Kiến uất ức gầm lên trong lòng.