Dịch giả: HCTver2.
- Chà, cung Thanh Thủy cũng lâu rồi mới náo nhiệt như thế này đấy.
Đúng lúc Quản phi, Minh phi và bốn đứa con cùng đoàn bộ hạ vào bên trong, Chu Kiến từ đâu đi ra nhìn bọn họ, thản nhiên nói.
Hắn thấy bên ngoài ồn áo quá nên ra xem có việc gì.
- Ngươi là đại ca bọn ta?
Chu Xung, Chu Phi, Chu Đình ba người nhìn thấy Chu Kiến thì cùng buột miệng hỏi. Cũng gần như ngay lập tức, cả ba nhận ra mình vừa hành động ngu ngốc đến mức nào.
Nhưng họ cũng không hề thấy xấu hổ, mà vội đi lại chắp tay hành lễ đoạn, ân cần hỏi han:
- Đại ca, nghe nó ca bị thương, tam đệ Chu Xung đặc biệt tới cùng mẫu phi và tỷ tỷ đến thăm đây.
Chu Xung hiếu thắng nhưng rất khôn ngoan, trước tiên đứng ngoài chào hỏi.
- Đại ca, mấy người bọn đệ (muội) cũng tới thăm ca đấy.
Chu Phi, Chu Đình một trái một phải lại gần định nắm lấy tay hắn, dáng vẻ quan tâm lo lắng.
Chu Kiến bất động thanh sắc, nhanh chóng lùi về sau một bước giữ khoảng cách.
Đồng thời quan sát mấy tên nhóc từ đâu chui ra nhận là đệ đệ muội muội của mình, có lẽ trong quá khứ từng gặp qua, dù sao mỗi khi có vương tử vương nữ mới sinh hắn đều đến thăm hỏi vị vương phi đó mà.
Cơ mà mười năm vắng bóng, nào còn vương lại tý ấn tượng nào đâu.
Chu Kiến nét mặt càng thêm lạnh lùng.
Hắn như thế làm Chu Xung, Chu Phi, Chu Đình đang nhiệt tình như bị tát nước lên mặt, bầu không khí trong thoáng chốc có đôi chút ngượng ngùng không biết làm sao mới phải...
May thay, Quản phi, Minh phi đúng lúc này xuống kiệu, đi lại chỗ họ.
- Mười năm không gặp, điện hạ đã lớn đến thế này rồi sao?
Quản phi ánh mắt dịu dàng nhìn hắn tỉ mỉ một hồi như thân thiết lắm rồi nói.
Lẽ thường, một tiếng điện hạ này hợp lý.
Vì Quản phi nói sang là vương phi mà nói hèn kêu thứ phi, đấy là cung vua, còn ở phú hộ thông thường thì cứ một tiếng tiểu thiếp mà gọi.
Mà Chu Kiến là trưởng nam, sinh ra bởi chính thất, thân phận cao hơn nhiều lắm.
Vợ bé nhìn thấy con cả, cung kính vài phần là đúng rồi.
Cơ mà đấy là bình thường, còn trong tình huống hiện tại thì lại có chút... mỉa mai.
Chu Kiến thân phận tôn quý hơn số còn lại chẳng phải ít, vậy mà trên người chỉ độc mỗi bộ quần áo vải, không khác gì thường dân.
Còn Chu Đình, Chu Phi, Chu Xung thì vòng ngọc nhẫn vàng, áo gấm quần vóc, lộng lẫy xa hoa, phú quý cao nhã, thở thôi cũng đầy mùi tiền.
Vậy mà bây giờ cả đám lại xúm vây quanh tranh nhau lấy lòng hắn, còn gì nực cười hơn cho được?
- Quản phi nương nương.
Đáp lễ, hắn cũng hơi cúi người bái quyền.
Giơ tay không đánh người cười, vả lại dù chưa từng giúp đỡ Chu Kiến nhưng tính ra cũng chưa từng hãm hại cơ mà. Hơn nữa, nếu hắn chủ đích muốn là tự do, vậy có thể cùng muội muội cao chạy xa bay từ sớm, không cần quan tâm mấy thứ vướng víu này, chỉ là Chu Kiến đã lập chí trở thành Chu Thiên tiên đế, thế thì bước đầu hẳn sẽ là từ vương vị vương triều Đại Chu rồi.
Đương nhiên, thái độ cũng không tình cảm cho lắm. Cũng khó, dù tâm trí trưởng thành nhưng làm bộ làm tịch diễn đến cảnh giới đấy hắn còn chưa đạt được.
- Tốt, tốt lắm.
Quản phi cũng không quan tâm thái độ của Chu Kiến, chỉ mỉm cười cho có.
- Điện hạ.
Ngược lại, Minh phi đơn giản hơn nhiều, không màu mè hoa là, nàng chỉ đi lên một bước, lại thi lễ một lần.
Trưởng vương nữ Chu Quân từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng sau lưng mẫu thân, bấy giờ cũng cúi người chắp tay chào.
Với vị Minh phi dịu dàng hiền hậu này, Chu Kiến vẫn còn có hảo cảm.
Hắn hoàn lễ, nét mặt dễ chịu hơn nhiều với người trước:
- Minh phi nương nương.
Quản phi thấy mình bị đối đãi khác biệt với nàng, trong lòng thoáng tức giận. Nhưng vẫn tươi cười như thể chưa từng có chuyện gì, nhìn quanh bốn phía rồi hỏi:
- Sao ta không thấy tam vương nữ đâu?
- Đúng thế, nghe nói tam muội mắt bị dị tật bẩm sinh nên đệ đã cùng với mẫu thân chuẩn bị một phần linh dươc bổ mắt làm quà đây.
Chu Phi cũng hùa theo mẹ.
Linh dược?
Chu Kiến có chút động tâm, Chu Mộng là nghịch lân trong lòng hắn, không phải hắn chưa từng tìm cách chữa trị cho nàng, chỉ là tình cảnh của hắn, cùng lắm là lấy được chút dược vật dược liệu bình thường ở thái y viện mà thôi.
Bây giờ nghe Chu Phi nói thế, Chu Kiến quả thực bị lung lay đôi phần, nhưng rất nhanh hắn đã áp chế nó lại. Nam nhi đại trượng phu, cần gì muốn gì thì dùng tay mình lấy về vẫn cứ là tốt nhất.
Lại nói, chờ thêm một tháng, mưu kế thành công, tấn thăng thái tử vị, lúc ấy linh dược còn chẳng phải muốn là có? Cần gì phải mắc ơn tên đệ đệ này?
- Đạ tạ ý tốt của nương nương, nhưng Mộng nhi mắt đã tốt hơn nhiều, người không cần phải phí tâm sức như thế.
Chu Kiến từ chối.
- Sao? Chẳng lẽ là nhị ca...? Chu Phi nghe vậy thì bất ngờ hỏi. Ngay sau đó vội khuyên can:
- Đại ca, nhị ca hãm hại ca, hắn là loại người như thế nào không cần tứ đệ đây nhiều lời, thuốc của tên đó cũng không nên xài lung tung, chưa biết chừng là đọc dược thì sao? Ngộ nhỡ tam muội có bề gì...
- Đúng vậy, tội nghiệp đại ca và tam muội, vốn sống an ổn không tranh quyền lực mà vẫn bị hạ độc thủ. Đừng nói là huynh đệ thân thiết, dù có là người dưng cũng không làm ra được chuyện tàn nhẫn như thế a.
Chu Xung đứng cạnh gật đầu phụ họa.
Mọi người đều hiểu rõ ý đồ của nhau khi đến đây, dù Chu Xung và Chu Phi là đối thủ của nhau, nhưng lúc này họ biết phải hợp lực hạ bệ được Chu Phong, người có khả năng tấn vị nhất thì mới có cơ hội cho bản thân.
- Chậc, đừng bắt ca phải thành người xấu chứ, các ngươi không lẽ nghe không hiểu lời từ chối của ta sao? Ta không muốn muội muội nhìn thấy mấy người các ngươi, hiểu rồi chứ?
Chu Kiến cười nhạt.
Hơn mười năm không đoái hoài, muốn dùng một vài giờ ân cần xóa bỏ? Nực cười, thật ra hắn còn thấy ghê tởm với mấy tên vương đệ vương muội này.
À, dĩ nhiên nếu là chân thành thì nó lại là chuyện khác, nhưng mà ngay câu đầu tiên Chu Kiến đã rõ luôn ý đồ của đám này, mà trước đó cũng lờ mờ đoán ra rồi, chỉ là chưa chắc chắn thôi.
Sắc phong tân thái tử, tam tông lộ diện, bá quan văn võ toàn bộ cấm vắng mặt, Chu vương cũng tham gia, không chỉ là một cơ hội với hắn mà cũng là một cơ hội ngàn năm có một với hai người kia luôn.
Hắn nghĩ ra được, người khác tất nhiên cũng nghĩ tới được.
Điểm khác biệt là Chu Kiến muốn đoạt vị trí vốn dĩ của bản thân, còn mấy tên đệ đệ thì nghĩ trưởng tử đã tàn phế nên muốn xử lý lão nhị Chu Phong rồi liều mạng một phen thôi.
Ngay từ đầu mâu thuẫn đã rất lớn, nếu biết điều thì tốt, dĩ hòa vi quý, nếu dây dưa không rời thì trực tiếp nói thẳng, cũng không cần phải giữ thể diện cho đối phương làm gì.
Thấy hắn dứt khoát như thế, bầu không khí đột ngột trở nên khó xử vô cùng.
- Đại ca, mấy chuyện này thật đúng là lộn xộn, để tam vương muội nghe thấy quả sẽ làm bẩn tai. Nhưng dù có lộn xộn hơn nữa cũng là việc quan trọng a.
Chu Xung khôn nhất mặt cũng dày nhất, sau thoáng lúng túng liền trấn tĩnh lại lời ít ý nhiều mà nói với Chu Kiến.
- Đúng thế, có thù tất báo mới là quân tử, nhị ca hại đại ca đoạn mất chân. Đã là thù không đội trời chung, chỉ cần ca muốn, hai đệ đệ sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp đối phó nhị ca.
Chu Phi cũng gật đầu tán thành.
Kế đó, Chu Phi thấp giọng nói nhỏ:
- Ca phải biết là nhị ca đăng cơ thì mình sẽ không có kết cục tốt đâu, nhưng nếu ta lên ngôi sẽ không thế được, ca và tam vương muội nhất định sẽ có cuộc sống rất tốt.
- Ta đảm bảo sẽ là như thế.
Chu Xung nói chắc như đinh đóng cột.
- Chỉ cần khi thượng triều ca chỉ mặt đặt tên nhị ca đã ám hại mình, thế lực của hai người bọn ta, cộng thêm thế lực Triệu gia, lại cả những lão thần ủng hộ việc lập trưởng tử thành thái tử nữa, nhất định sẽ đánh bại được nhị ca.
Quả nhiên là kế hoạch như nhau, cũng là lúc điển lễ sắc phong một tháng sau.
Chu Kiến lạnh lùng cười nhạt không đáp.
Bất chợt giọng một thái giám the thé vang lên vọng vào:
- Vương phi nương nương giá đáo.
Khỏi nói cũng biết là người nào.
Lần này thật là náo nhiệt, không ngờ cả ba vị vương phi đều đến đây.
Hắn nhìn ra cửa cung, trong lòng cũng không rõ là cảm xúc gì.
Lúc mẫu thân còn ở cung Thanh Thủy, mỗi khi Chu Kiến đón sinh nhật, tam phi đều cùng lúc đến chúc mừng.
Vậy mà mười năm sau, Triệu vương hậu mất tích, thế mà cảnh này vẫn có thể thấy lần nữa, quả là tạo hóa trêu ngươi a.