Dịch giả: HCTver2.
Để cho nhi tử của mình lấy lòng Chu Kiến, Minh phi và Quản phi đều đứng một bên làm nền không nhúng tay vào, nhưng bây giờ Đặng phi đến, cả hai đều nhíu mày lại.
Nàng đang rất có quyền lực trong cung, thế lại như mặt trời chính ngọ, ảnh hưởng với hai vương phi còn lại là lớn nhất, nếu không nhờ gia tộc cũng có thể sánh ngang Đặng gia, chỉ sợ đã sớm bị ăn tươi nuốt sống rồi.
- Điện hạ, đây là chồn chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi, chắc chắn có lòng xấu a.
Quản phi trong mắt lộ ra ánh lạnh lùng trong giây lát, đầy thâm ý mà nói.
- Điện hạ, Đặng phi này không nên qua lại quá nhiều, phải cẩn thận.
Minh phi lo Chu Kiến dây dưa với Đặng phi, cũng không nhịn được lên tiếng.
- Chuyện này không phiền hai vị nương nương đây nhọc lòng rồi.
Hắn vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như cũ.
"Không có vương hậu sau lưng, không có Triệu gia ủng hộ, ngươi là cái thá gì?"
Quản phi trong lòng nộ hỏa càng cao, tên khốn nạn này thật cho là được gọi một tiếng điện hạ thì vẫn còn là trưởng vương tử năm xưa?
Minh phi chỉ thầm thở dài, quả như nàng đoán, mười năm không gặp, tình nghĩa năm xưa đúng thật vô dụng.
Huống chi vị điện hạ này theo quan sát là một người rất có chính kiến.
Bốn vương tử vương nữ cũng không còn tự tung tự tác như lúc nãy, tất cả đều đứng sau lưng mẫu phi của mình, hướng ra ngoài cổng cung.
Kiệu của Đặng phi tiến vào trong ánh nhìn của mọi người. Cũng như hai đoàn trước, bao quanh là không ít thị vệ, thái giám cùng cung nữ.
Tất nhiên không thể thiếu nhị vương tử Chu Phong, ngũ vương tử Chu Khuyết và lục vương tử Chu Nộ rồi.
Có thể nói ngoại trừ tam vương nữ Chu Mộng và quốc vương Chu Chính thì những nhân vật chủ chốt của hoàng cung đều đã tụ tập đông đủ tại cung Thanh Thủy này.
Ba vương phi, sáu vương tử, hai vương nữ.
Ba huynh đệ Chu Phong nhìn sang đám người Minh phi và Quản phi, trong đáy mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Nhưng khi nhìn Chu Kiến, dù có chút giả dối miễn cưỡng thì cũng đúng là được đôi phần thân thiện.
- Cung Thanh Thủy vắng người lâu năm, hôm nay không ngờ lại trở thành động thiên phúc địa. Cả hai vị muội phi cùng các vị vương tử vương nữ đều đến rồi này.
Người còn chưa hiện, giọng nói của Đặng phi đã truyền ra trước.
Kẻ nào nhạy bén, ắt sẽ ngửi được mùi cảnh cáo bên cạnh sự mỉa mai lộ rõ.
Mỉa mai là với hai vương phi kia, ý tứ là mười năm sớm không tới muộn không nhìn, hết lần này đến lần khác lại là bây giờ, hẳn là có mục đích bất chính.
Còn cảnh cáo, dĩ nhiên là về phần Chu Kiến, đừng nhìn họ đến lấy lòng ngươi, thực ra so với ta cũng cá mè một lứa mà thôi, thằng quỷ con đừng có để cám dỗ, tuyệt đối đừng có làm hỏng chuyện.
Có thể nói thẳng lời gần như muốn gây hấn thế này, thứ nhất vì thế lực trong triều theo Đặng phi đang là lớn nhất, thứ hai, tâm trạng của nàng hiện tại đang không tốt cho lắm.
Vừa đi thỉnh an Chu Chính, đã lấy được hứa hẹn của hắn, để Chu Phong chuẩn bị.
Gần như đã nắm chắc phần thắng, ai ngờ đâu lại nhận được tin từ thuộc hạ rằng Quản phi, Minh phi đồng thời đến cung Thanh Thủy, thế là niềm vui còn chưa hưởng mấy tý đã bị dội cho chậu nước lạnh.
Ừm, và nàng vội vàng ra lệnh thuộc hạ thẳng hướng đến cung Thanh Thủy.
- Hừ, ngoại trừ Triệu vương hậu thì mọi người đều là vương phi, đừng có tự cho là nhất như thế. Ai lớn ai bé thì nhìn đức hạnh của người đó. Nhìn thế này, còn dám tự nhận như vậy sao?
Quản phi bá đạo, được thế không tha người, tiếp tục mở lời châm chọc:
- Hơn nữa, người đầu tiên tới cung Thanh Thủy, chẳng phải chính là con trai ngoan của ngươi, nhị vương tử đấy ư? Ngoài ra lúc về còn mang được của điện hạ đi một cái chân cơ mà.
Câu này trực tiếp phản pháo lại Đặng phi, lại nhắc nhở Chu Kiến người nào mới thật sự là độc ác.
- Hừ, hoa ngôn xảo ngữ.
Đặng phi nói nhẹ một câu, sau đó xuống kiệu đứng trước mặt mọi người.
Vừa xong, nàng đã tiếp tục cười nhạt công kích:
- Hoàng cung chuyện xấu đếm không xuể, chả lẽ muội muội đây là người tốt sao? Miệng lưỡi sắc bén, hoành hành bá đạo, sinh ra nữ nhi càng thêm xấc xược vô lễ, sinh ra nhi tử cũng tràn đầy tham vọng.
Nói đoạn, Đặng phi quay đầu nhìn sang Minh phi: Minh muội tính cách dịu dàng, không màng thế sự, tỷ tỷ đây thật thừa nhận việc ấy, trưởng vương nữ rất giống nàng, ôn nhu hiền hòa, đáng tiếc lại sinh ra một đứa con tâm cơ xảo quyệt lại bừng bừng dã tâm. Muội phải cẩn thận đừng để mình bị dắt mũi a.
Nàng đầy thâm ý liếc xéo qua Chu Xung đầy khinh thường.
- Hừ.
Chu Xung khó chịu hừ một tiếng, không sợ đối phương.
Minh phi và Chu Quân cũng cùng nhíu mày liếc lại Đặng phi.
Quản phi lúc này mắng át:
- Ta là đúng là hoành hành bá đạo, nhưng nào có sánh được nửa phần của Đặng vương phi cơ chứ. Mấy đứa con của ngươi, Chu Phong nhìn qua chín chắn trưởng thành, anh tư đức độ, có chút phong thái của trưởng huynh, thực ra lòng dạ cay độc, nham hiểm xảo quyệt. Hừ, phong thái trưởng cơ đấy? Nực cười, trưởng không phải, chính (thất) không phải mà còn đi bắt chước.
- Còn hai đứa khác, cũng chỉ là hạng a miêu a cẩu nhãi nhép, chẳng cần nói thêm cũng đủ rồi.
Quản phi cũng khinh thường liếc xéo Chu Khuyết và Chu Nộ, ánh mắt không khác gì nhìn heo chó.
- Tiện nhân!
Chu Phong còn tính là bình tĩnh, mà Chu Nộ, Chu Khuyết thì tức giận bừng bừng, chỉ mặt Quản phi mà chửi.
- Ở đây điện hạ cũng phải lấy lễ tiếp đón, gọi một tiếng nương nương, mấy tên thứ tử các ngươi lại dám lăng mạ bổn cung sao?
Quản phi nghe thế, trừng mắt nhìn lại, nghiêm mặt lạnh lùng quát.
- Con của ta, không đến lượt ngươi dạy.
Đặng phi cũng đứng ra bảo vệ.
Cảnh tượng bây giờ người ngoài nhìn thấy chẳng khác gì trò hề.
Trưởng tử chính thất thất thế, từng thứ tử thứ nữ nhảy ra mắng chửi lẫn nhau là con thứ, mặc dù điều này áp dụng cho tất cả bọn họ.
Đồng thời còn cực độ đề cao thân phận trưởng tử của Chu Kiến.
Cái dưới là do cả bọn nghĩ Chu Kiến đã thành phế nhân, không còn tư cách, vậy nên mọi người đều bình đẳng địa vị, cùng tranh đoạt thái tử vị.
Thế là... Vương phi? Vương tử? Vương nữ? Không không, bất luận thân phận ra sao đều ném sang một bên mà mắng chửi y như mụ đàn bà đánh đá, nào còn nửa phần cao nhã cung đình?
Chu Kiến từ đầu đã lạnh nhạt thờ ơ, thấy vậy cũng không kìm được sự xấu hổ.
Ngoại thế hay nói vương gia vô tình, sao nó lại thành ra thế này a!?
Nhà có sinh mẫu đệ đệ muội muội như này, thật không dám ló mặt ra đường.
Ờ thì hắn có xấu hổ thì cũng là việc của hắn, mấy người khác đều vì lợi ích của bản thân cũng như thái tử vị vốn nên vào tay Chu Kiến mà vạch lá tìm sâu lẫn nhau.
Một câu Đặng phi dùng gậy gộc đánh chết không ít quý nhân địa vị thấp kém.
Một câu Quản phi thủ đoạn tàn độc, hại chết cả mẹ lẫn con một cung nữ mang thai.
Càng nói càng hăng, chỉ thiếu điều móc tim đối phương giơ ra trước mặt bàn dân thiên hạ để bảo rằng lòng dạ người này đen tối như nào thôi.
"Xem ra vương gia vô tình chẳng phải chuyện đùa a..."
Do nhiều năm bị giam lỏng nên nguồn tin tức của Chu Kiến gần như không có, còn không biết không nghe mấy thứ này, lại thêm màn đấu khẩu lúc bắt đầu, hắn còn đang thấy tự thẹn đây.
Bây giờ nghe Quản phi và Đặng phi bới lông tìm vết nhau, trưởng vương tử nhà ta mới bắt đầu cảm thấy sống lưng có chút lạnh...
Ngoại trừ Minh phi thì đều phải công nhận là không có việc xấu thì còn lại đều không có người tốt. Cơ mà hắn qua quan sát cũng thấy con trai nàng Chu Xung đúng như Đặng phi nói, tâm cơ xảo quyệt, bừng bừng dã tâm.
Tóm gọn một câu là chẳng tin ai được cả.
Tình huống này nếu xảy ra với hắn của mấy ngày trước thì đến tuyệt vọng mất thôi, bấy giờ thuận theo người nào cũng cực kỳ nguy hiểm.
Cơ mà hiện tại thì không phải lo, vì hắn chẳng cần đầu phục ai hết, vì Chu Kiến đã có kế hoạch riêng, cũng đáng đánh liều một phen.
Nghĩ thế, Chu Kiến đứng im nhìn đám hỗn tạp trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ mỉa mai.