Bích Kiều giật bắn người, mặt tái xanh lao nhanh lên bờ nét mặt vu vơ lơ thơ khó tả. Nâng bi trong Văn Chương làm tác giả bay bổng, còn nâng bi đời thường, mà trong cái hoàn cảnh quái quỷ này thì hai đứa quá ư là lạ lẩm và bất ngờ.
Một cục thịt dư bèo nhèo, hai hòn không tròn không méo
Bắt tôm ta phải mò tay
Mò mà không khéo cọp nhai tay mình
Bị con tôm hồi mã thương một cái rõ đau, vào ngay của quý. Trọng vơ vội đám tôm và tên tội phạm lên bờ, một cái càng còn nằm lại nơi chiến địa
Bích Kiều lúc này đã hoàn hồn, đang đứng đợi Trọng lên bờ, cô thờ ơ với cảnh vật xung quanh, đôi mắt cô hướng về nơi rất xa xăm và khó hiểu
Chiều hôm đó, Trọng vác cái mặt ỉu xìu đi chở nước. Y rất kỷ càng lựa tên tội phạm và hơn 20 con sú cho vào túi nylon trao tận tay nàng. Nàng cũng chuẩn bị một trái dừa xiêm bự chà bá trao tay Trọng
Hai tâm hồn vừa trãi qua một cơn địa chấn thật sự, sự va chạm tình cờ nhưng rơi đúng vào vùng cấm địa làm cho buổi gặp gỡ vừa sượng sùng, vừa khôi hài lẫn lộn.
-E hèm..tui lựa mấy con lớn cho Bích, hỏng biết nhiều đó đủ hôn
-có mấy con tôm mà đòi hun với hít!
Trời ơi con nhỏ này, nó chịu đèn hổm rày mà hỏng có xi nhan báo trước bà mẹ Việt Nam, Trọng gài số:
Bộ hỏng thấy con tôm càng bự chà bá lửa hả, nó cào...nói tới đây y cứng họng. Quả thật con trym hắn bị gã mất dạy tôm càng gởi nguyên cái càng đầy gai nhọn và sình non làm nó sưng vều.
Bích Kiều cười nhẹ, rồi cầm bịch tôm cột vô baggage xe, nàng bất ngờ xoay người hôn nhẹ lên má hắn. Hai má Trọng nóng bừng, hơi thở dồn dập, mồ hôi túa ra lún phún. Bích Kiều bước nhanh lên xe vọt đi mất tiêu.Trọng chơ vơ lạc lõng giữa mấy vòi nước. Y cầm vòi xịt không thương tiếc vào cái đầu đang rỗng tuếch của mình.
Tối hôm đó, vết thương mưng mủ, hắn ôm con trym thương tật, ra ngoài hè hong cho mát, ôi nỗi đớn đau thể xác, được nàng ứng trước bằng một nụ hôn, ôi chua chát quá
Vết thương dần trở nên nặng nề. Sáng ngày y đã ăn mặc chỉnh tề, chạy xe lên y tế phường. Cô y tá mới ngoài 30 đang ngồi kẻ lông mày, cái môi dày cộm son, cong lên khi có người bước vào:
-Chiều nay quay lại, bác sĩ lên quận họp hết rồi
Y cùng quẫn cực độ, y chạy vô thư viện, thật bất ngờ nàng kiều cũng vừa mới tới. Mắt y cụp xuống giọng lí nhí:
-vô trong Trọng nói cho nghe chuyện này
Bích Kiều dung dăng:
-Gấp hôn
-gấp. Trọng vừa trả lời vừa gật đầu
Chọn một góc khuất, Trọng kéo nhẹ tay Bích Kiều vào trong. Nàng ta mặt đỏ bừng luống cuống bước theo sau, Trọng lấy hết can đảm bình sinh nói mà giọng run run:
-Bích chưa xài số tiền bà Tám thưởng phải hôn
Vẻ mặt Bích xị xuống, không phải vì Trọng hỏi mượn tiền, mà vì điều nàng mong đợi không diễn ra. Bích cứ đợi chờ một lời tỏ tình vu vơ hay một nụ hôn lén lên má. Sự phủ phàng đến tàn nhẫn đưa nàng về thực tại:
-mượn làm chi
-đi bệnh viện
-ai đi
-tui
-xì..khỏe như trâu
-đau gần chết đây nè
Nàng động lòng, nhìn hắn một lượt từ chân lên đầu, không có một dấu hiệu bất thường nào
-khai thiệt đi, mượn tiền làm gì?
-trời ơi, tui khổ thân quá! Có cho mượn không?
-không! Chưa khai thiệt thì đừng hòng!
-tui đi chết cho em vừa lòng
Danh xưng thay đổi đột ngột, Bích thấy lòng nao nao, nhưng kềm nén:
-mắc mớ gì tới em? Bích biết mình bị hớ mà thu lời về không kịp
Trọng được nước làm tới:
-anh...bị ...sưng... Chổ này
Bích trợn mắt: chổ...nào
Trọng dùng một ngón tay chỉ vào hạ bộ
Hai đứa im re. Nàng nói trổng không:
-bệnh viện nào?
-da liễu
Hắn nhận ngay một cái véo vào sườn đau nhói
Và như một lời đề nghị đầy khiếm nhã, theo yêu cầu,y phải để nàng khám tổng quát trước khi tới bệnh viện
Tác tôi xin bạn đọc đừng nghĩ ngợi lung tung về hành vi này
Hình ảnh hai cô cậu học trò dắt nhau đi khám da liễu, với một nguyên nhân vô cùng hy hữu, một người chứng kiến bàng quan sẽ có những suy diễn vô cùng tai hại . Nàng chủ động điền sổ khám bệnh, nộp cho cô y tá rồi ung dung ra băng ghế ngồi chờ Những bệnh nhân đến sau làm nàng thật sự khiếp vía, những cô gái làng chơi, những tay xăm trổ đầy người. Họ sử dụng những ngôn từ chói tai và dao búa
Nổi sợ hãi đang từ từ ngấm vào, nàng nắm tay Trọng thật chặt và ngã vào lòng y từ lúc nào mà không hay biết
Ở đời có nhiều cái éo le, tình cảm có thể bắt đầu ở những nơi thơ mộng, đối với Trọng nó diễn ra ở nơi con người ta khổ đau nhất
Hai đứa trên đường về giữa trưa hè hầm hập, dừng lại ngay trước xe nước mía ven đường, hối hả kêu một ly 2ống hút rồi uống chung như là yêu nhau lâu lắm rồi
Sự hồn nhiên trong sáng đó, đang làm sáng đẹp Sài Gòn. Vốn dĩ đầy ung nhọt và bụi bặm