Chương 4: Đoàn viên

Đường vào khu tái định cư, hai đứa dừng xe lại, Trọng xuống xe cho Bích tự chạy xe vào hướng cù lao dừa. Tay cầm bịch thuốc tây chưa xanh đỏ đủ màu, Bích ấn vào tay Trọng dặn dò:

-nhớ uống thuốc đúng cử đó nha

Trọng mủm mỉm :

-uống giỏi có thưởng hôn?

-có chứ

-thưởng gì?

-bánh mì mốc Ông tướng của em chỉ giỏi đòi hỏi, mà nè toa thuốc nó ghi tái khám, em sợ tới chỗ đó gần chết luôn đó

-nếu anh đỡ rồi thì mình khỏi đi tái khám luôn

-ừ, cứ vậy đi, em để xe ở ranh nhà đó nha

-ừ

-sao ừ! Phải dạ chứ. Ngoan chị mới thương nhiều

Bích phóng xe thật nhanh, lè lưỡi chọc quê Trọng

Về đến nhà Bích mở bọc nylon pha thuốc vi sinh cho vào bình xịt, cô buộc một sợi dây vô bình, rồi búng người một phát lên cây dừa xiêm gần đó. Nhìn Bích leo dừa, nhiều bạn con trai cùng lớp lắc đầu phán:

-Quá nhanh, quá nguy hiểm toàn tập, thằng nào xấu số lỡ lấy nó nếu thất nghiệp khỏi lo đó

Lúc đó Trọng chưa quen Bích, buồn miệng hỏi:

-lo gì mậy

-lo nghèo, nó nhập nha là hết ý luôn

Trọng không nói gì lặng lẽ bỏ đi mất tăm

Từ trên đọt ngọn dừa giọng Bích la  thất thanh:

-Má ơi, má ơi, Anh hai về kìa

Bà tư thơ Kiều đang làm cá sau hè nghe Bích nhắc đến hai tiếng  anh hai, bà vội vàng buôn con dao chạy ù ra cửa trước, ở phía xa xa có một đôi nam nữ đang bế một em bé đi trên đê. Đúng nó rồi, đứa con trôi sông lạc chợ của mẹ đây mà

Bà tuôn người trên đường đê khúc khuỷu, người lảo đảo như đang say  rượu. Nước mắt bà tuôn trào trên đôi gò má đen đúa và khắc khổ.  Cái dáng liêu xiêu của người mẹ mong con đang đổ dài trên con đê duy nhất còn lại của quận 2 đang thay da đổi thịt. Nó giống như sự mòn mỏi đăng đẳng từ người mẹ quê chân chất sắp bị người ta ban bới và san lấp niềm tin đoàn viên mẫu tử. Bích nắm lấy một tàu dừa trượt người xuống như Tazran phi nhanh theo mẹ. Nước mắt cô cũng lăn dài theo những chuỗi ngày đóng thế vai nam chính trong nhà. Một vai diễn quá lớn và quá khó cho cô. Cô khóc cho mình, cho mẹ,  cha và anh hai nữa

Cuộc đoàn viên giữa hè đỏ lửa, làm bốc hơi hết những đau khổ và nhớ nhung sau bao năm dài  mong đợi. Ông lão nông tư Kiều, cương quyết không di dân cũng vì cái niềm tin sắc đá đó. Mắt ông đỏ hoe, ông lặng lẽ lấy cây roi mây cất sau tủ thờ ra. Cán roi bóng loáng, đã lâu rồi ông không dùng đến. Cái roi gắn liền với tuổi thơ nghịch ngợm và có chút lì lợm của anh hai  Bích. Nắng nóng hầm hập mà sao tư Kiều thấy lòng mát lạnh, ông thắp hương lên bàn thờ gia tiên miệng lâm râm:

-cửu huyền thất tổ anh linh phò hộ độ trì, nay hài nhi nhất tâm hành lễ vọng bái tổ tiên, ứng vọng cho hài nhi đoàn viên phụ tử. Nguyện gia trì sám hối, cầu viên mãn tông gia yên bề nối nghiệp

Phía ngoài xa, bà tư Kiều ôm con trai trong lòng nghẹn ngào nức nở. Đã lâu rồi bà không được khóc, bà để dành nước mắt cho ngày hạnh ngộ này. Bích bồng đứa cháu trên tay trao cho mẹ

-cháu nội của bà đây, dây rơm mủ bạc họ nhà ta đây

Bàn tay chai sần và dính đầy vẩy cá ôm đứa nhỏ vô lòng, nó thật sự ngơ ngác và pha lẩn thích thú

Và nhân vật đi cùng anh hai mới thật sự là cú sốc với tất cả: người đó chính là chị gái lớn của Trọng

  Người đâu gặp gỡ làm chi

Trằm năm hỏi có duyên gì hay không,?

Chị hai anh chàng mà nàng vừa mới chớm yêu, vừa mới định cùng nhau trao những ngọt bùi, những lo toan trong cuộc sống. Trớ trêu thay giờ thì mọi việc trở nên vô cùng trắc trở

Lại là đoàn viên kép, bốn người họ cứ xà nẹo nhau, nên đoạn đê cứ như dài thăm thẳm

Ông tư lau nước mắt ra ngồi ngoài ghế đợi, tay cầm cây roi vụt khe khẽ lên bàn. Miệng hút thuốc phì phà, bốn mẹ con ì à ì ạch vô tới hàng rào trước sân nhà

Anh hai quỳ gối trước sân nhà. Gia phụ bỏ điếu thuốc quay đầu vô trong không thèm nhìn mặt

Bích chạy vô cầm tay cha già mếu máo:

-Ba giận anh hai mà bỏ cháu đích tôn phơi nắng ngoài sân sao. Tay tư Kiều vẫn cầm chặt cán roi, đôi mắt già nua ươn ướt. Ông đánh mạnh vào cái phảng giáng hương 3 cái miệng hô to:

-   roi này ta thay mặt cữu huyền răng thằng hai bỏ cha mẹ gia vô ân phụng dưỡng

Tư Kiều bỏ cây roi gia pháp xuống chạy ra ôm cháu nội mà nước mắt lợp đợp rơi

Tác tui là nam bộ nòi, có thể hành văn được cả ba miền. Nhưng để câu chuyện và phương ngữ nam bộ ở đây có thể làm một số đọc giả phân vân

Xin thành thật xin lỗi

¥ một số vùng thường lấy tên phụ huynh rồi ghép vào tên gọi nhau khi ở trường

¥ hiện nay vẫn còn vài cánh đồng và vườn cây tại quận 2 . Câu chuyện được xây dựng trên những nhân vật có thật và việc thật

¥ việc đánh đòn và gia pháp là sừ thật 100% nhé các đạo hữu