Những chuyến xe máy đưa nước vô tình đã kéo hai tâm hồn thi sĩ tiệm cận với nhau hơn một chút. Lối xưng hô ông bà đã lui vào quên lãng, hai đứa gọi nhau bằng tên và xưng tui
Việc bà Tám treo giải thưởng hơn một tháng rồi mà tăm hơi bài thơ chưa có hộ khẩu thường trú.Đang trong lúc tuyệt vọng, hai đứa bổng dưng bị bà Tám kéo vào góc thư viện, rồi bà tý tửng móc ra hai tờ 500k mới cáu cạnh, phát cho hai đứa kèm một câu:
-giỏi lắm, hai đứa coi vậy mà cũng quan tâm người già gớm
Hai đứa gật đầu cảm ơn mà chưa biết mô tê gì. Bất chợt bà quay lại, nói:
-hai đứa biết cô lấy bút danh gì hôn
Cả hai lắt đầu
- cô lấy bút danh là Bê Hát
-à ...à...Trọng đang dần hiểu vấn đề
Khi bà Tám treo giải, y bám ngay vào báo Tuổi Trẻ và Thanh Niên mà đẩy bài liên tục, còn Bích thì canh me Báo Phụ Nữ và Mực Tím mà tung chiêu, để chắc ăn, gã phóng đại một bài thơ rồi gửi bà Tám tự đăng. Y không ngờ làm chơi mà ăn thiệt. Bà Tám chỉ đọc tuần san báo Người Cao Tuổi mà thôi.Bà có tên cúng cơm là: Đào tỵ Mão, lấy hết ký tự ra mà chiết thì chả có liên quan gì đến chữ B và chữ H.
Ông trời quá thương hai đứa mà cứu một bàn thua.Ôi Hội người cao tuổi vạn tuế!
Chuyện chưa dừng lại ở đây khi bà Tám pr bài thơ bằng cách photocopy nguyên trang báo đi tặng mấy cô, dì mua thịt. Khi vắng hàng bà lại đem thơ khoe khắp chợ
Chẳng may hôm ấy bà phu nhân quận ủy cũng ghé chợ mua ít rau, nghe xì xào có nhà thơ ở phường mình. Vị phu nhân nọ quá đổi tự hào nên tiến cử nhà thơ cho vị bí thư lang quân biết
Chiều lòng phu nhân, vị bí thư quậnquận
phê duyệt cho nhà thơ Bê Hát thay mặt quận 2 dự hội thảo CLB thơ thành phố
Chuyện tới nước này Bà Tám mới thú thật với ông chủ tịch cái vụ thuê hai đứa cháu làm thơ dùm rồi tự đặt bút danh Bê Hát
Ông chủ tịch hỏi:
-vậy Bê Hát là gì?
-là bát hợi
Ông chủ tịch vẫn chưa hiểu, bà Tám xổ luôn :
-bát hợi là tám heo là tám thịt heo tui đó
Ông chủ tịch cười hằng hặc
-tui cho bà đi dự hội thảo, bà biến hội thảo thành lò mổ heo, thì chết cha tui rồi
Hai đứa bị ông chủ tịch triệu tập bằng một giấy mời hẳn hoi, có mộc đỏ chót của ủy ban đàng hoàng.
Thân mời ông /bà: Tống Sĩ Trọng
Có mặt tại phòng làm việc ủy ban nhân dân... Vào lúc...
Lý do : triển khai công tác nhân sự tham gia hội thảo thơ do thành phố tổ chức
Hai lão nông vốn dị ứng với cái mộc ủy ban, lật ngược lật xuôi tờ giấy mời vặn hỏi:
-mày ăn cơm phường hồi nào vậy?
-dạ cái này con đi thay bà Tám với ông chủ tịch
-tao thấy sấp rày dừa nhà mình nó thưa lắm, sẳn mua cho tía ít phân vi sinh xịt vô( ông đâu biết nó hái cho trai uống để chở nước)
Bích Kiều như bắt được vàng, mừng ra mặt, nhưng nàng cứ ngai ngái lo cho Trọng vì lão gia nhà ấy không mê thơ bằng tía của nàng
Trọng cũng lường trước được việc này nên bấm bụng xuất tiền mua một thùng 333 biểu cô thủ thư đem xuống tận nhà nói là người của ủy ban tặng
Lão gia nhà Trọng là đệ nhất bia bọt, nên nhanh chóng đồng ý cho y tham dự hội thảo
Ngày ra họp bà Tám bịn rịn chia tay cái bút danh Bê Hát, nhắn nhủ hai đứa phải làm cho Bê Hát rạng danh, để bà còn ngồi trên sạp thịt mà khoe mẽ
Khuôn viên hội thảo rộng bao la, hai đứa lựa một ghế đá vắng vẻ ngồi xuống. Bích Kiều khơi nhẹ:
-Trọng còn liên lạc với chị Nga không?
Trời, công nhận phụ nữ thù dai thấy sợ, Nga là bà chị bán cá mà y thầm thương trộm nhớ, ngày chị đi lấy chồng, y bỏ ăn, ra rẫy khóc một mình. Bị Kiều đi thăm rẫy bắt gặp, y sợ gần chết, nó mà phao lên thì có nước độn thổ với xóm làng. Y may mắn không bị tố giác. Đợi ngay lúc này nàng hỏi một câu làm Trọng đơ như cây cơ. Y ngắt ngứ:
-Người ta có gia đình, con cái lâu rồi, Bích nhắc chi chuyện cũ xì
-ai biết!_tưởng..còn liên lạc
Gã Trọng lúc này quá xá khờ, người ta: trong thì đã muốn, mặt ngoài còn e, nên thoòng một câu cho chắc. Vậy mà....không biết gì về điện!
Chợt y nhớ lại, nên lái đề tài:
-chiều nay bên Thảo Điền tháo đập, Bích phụ mình bắt tôm nha, sẳn làm mồi nhậu cho hai lão gia luôn thể
-tía nhờ mua phân vi sinh kìa!
-vậy mình trốn về đi
-chơi luôn
Trọng trố mắt trước câu trả lời rất ư là giang hồ kia, đã bị Bích bồi tiếp:
-giờ mới biết hả! Muộn rồi ku
Dân quê quận 2 ai cũng rành cá mắm, bây giờ ao đìa lấp hết rồi, lâu lâu mới có dịp xuống đìa bắt cá phải quẩy tưng bánh xe mới được.
Trọng bỏ xe bên ngoài cho Bích giữ, chạy vô khu nhà trọ mượn hai bộ đồ công nhân, rồi đánh xe hướng thẳng Thảo Điền
Tới một bụi rậm y phóng ào xuống thay đồ, thấy Bích còn chần chừ y la lên:
-tui đứng cảnh giới cho, thay lẹ đi
Bích chạy như bay vào bụi, ít phút sau xuất hiện với bộ đồ công nhân trông xinh vãi mắt
Đìa nhỏ tùm hum, người bu đông như kiến. Nhưng toàn là lũ hiếu kỳ, chả có tay nào sát cá nên Trọng phấn khích vô cùng y mạnh dạn kéo tay Bích Kiều xuống đìa. Giữa quang cảnh xô bồ xô bộn, Trọng mò một hơi đã non hai kg tôm sú, chợt có cái càng xanh nổi lên trên mặt bùn đen kịt, Bích nhanh tay dùng ngũ trảo bóc tôm càng xanh, con tôm hơi bị lì chui mẹ vào quần Trọng trốn, đang say mồi,Bích hốt luôn hạ bộ của Trọng kèm theo con tôm, cố định xong con mồi Bích mới phát giác mình đang bợ hai viên bi và một khẩu súng, của tên bạn học