Kiều dĩ nhiên là của cụ Nguyễn Du, Kim Trọng thì cũng của Cụ nốt. Chưa có nhà thơ hay đại lý thơ nào qua được Cụ. Cái độc đáo và độc quyền của Kiều là ai ai cũng đều thuộc thơ Kiều. Từ cụ già mù chữ, đến cậu bé trẻ trâu, từ nhà khoa học đến một chính trị gia và thậm chí anh cai ngục. Nhưng chú Kim Trọng ở đây, tại thời điểm này là của tác. Chú là một sinh viên không hề mẫn cán trong cái sự học hành. Chú lại có một thiên tình sử khá là diễm lệ, đi liền với biệt danh Kim Trọng
Họ tên đầy đủ: Tống sĩ Trọng,
Biết yêu: từ năm lớp 8
Người yêu đầu đời: một chị bán cá hơn y hai tuổi
Năm cuối cấp: đã ba lần dang dở
Và cái biệt danh mỹ miều Kim Trọng củng bắt đầu từ đây, khi gã và cô bạn gái vượt vòng lễ giáo chính thức hẹn hò bí mật nhưng hoàn toàn trong sáng như đèn pha ô tô. Gã phải cuốc bộ vô rẫy đúng hai cây số mới tới giao lộ hẹn hò, và cô Kiều của gã phải xé rào vượt mương năm lần bảy lượt mới tương phùng được với ý trung nhân. Cuộc hạnh ngộ dưới sự chứng kiến của muỗi mòng và ếch nhái, lâu lâu chị Nguyệt vén mây rình rập, làm đôi uyên ương mừng như trúng tủ khi thi học kỳ Gặp nhau rồi thì y cởi mình trần, dũ áo kêu phành phạch vì kiến cắn còn nàng Kiều thì lo đốt nhang muỗi liền tay
Đến đây đọc giả cho là bối cảnh đang diễn ra ở vùng sâu vùng xa, khỉ ho gà gáy nhưng không, nó diễn ra ở Xì Gòn hoa lệ
Chỉ cách một con sông, mà không gian khác hẳn. Quận 2 đang trở mình trong giấc mơ trở thành Phù Đổng, bỏ lại phía sau những ngày dài lam lũ và chân phương. Hai lão nông không biết có uống rượu đế pha máu rồng hay không, mà cương với ủy ban phường không nhận tiền đền bù, dọn cả nhà vào rẫy mà gia tiên để lại để cố thủ.
Mũi dạy lái phải chịu đòn, Trọng và Kiều trở thành nạn nhân của cuộc chiến phi giả phi nghĩa này. Hai lão nông vốn chẳng ưa gì nhau với mối hiềm khích được dựng lên từ đời ông cố ngoại, nên hai bên vô phương hòa giải. Hệ thống thù hận này được mặc định cài đặt vào hai lão nông như một phiên bản lỗi thời nên mỗi lần, giỗ chạp, cưới xin và ma chay, đụng mặt nhau chan chát.
Nhà Trọng có một bà chị tham gia phong trào vượt biên, gần chục năm qua chưa hề hồi âm thư từ. Nhà bạn gái y thì có ông anh lớn cũng dong thuyền ra khơi rồi bặt vô tăm tích. Giữa mặt bằng bao la biển sở công trình xây dựng, hai ốc đảo mía và dừa lọt thỏm trông ngồ ngộ, hay hay
Anh ở đầu sông em cuối sông
Uống chung dòng nước toàn rác không
Ônhiễm là vấn nạn toàn cầu, hai trẻ dại bị hai lão bạc đầu giao nhiệm vụ nặng nề: mang nước về quê hương
Lại nói, hai cái phiên bản lỗi thời kia chưa kịp nâng cấp, đã lập trình ra hai phiên bản con có giao diện khá bắt mắt( hơi bị đẹp trai và xinh gái) nhưng khổ nỗi hệ điều hành là tương đương dos. Hai đứa có sức học có thể cân cả thiên hạ, nhưng được bạn bè xếp vào hàng siêu cấp hũ lậu. Y Không game, không thuốc lá, không cờ bạc, không chửi thề và không đi chơi đêm
Bạn gái gã có tên là Bích nhưng là con của ông nông dân cứ mở miệng ra là đọc thơ Kiều. Nên cô này chết tên là Bích Kiều
Cái may mắn mà hai đứa có được là: hệ thống thù hận bị virus thơ Kiều phá hoại nghiêm trọng nên tự động chuyển qua tình bạn thông qua CLB thơ ở phường
Thanh niên chả ai làm thơ và đọc thơ, khổ nổi cái thư viện phường được thành phố tài trợ do một nhà thơ khá nổi tiếng cắt băng khánh thành. Ông chủ tịch quận hứng chí chỉ thị
Phải có một CLB thơ, phải sinh hoạt định kỳ nghiêm túc, kinh phí do phường cấp
Ông chủ tịch phường, đã nhanh chân lo cái chân thủ thư cho đứa cháu họ nên xăng xái vận động gây quỹ
Chú Tư trại hòm ok con dê cho quỹ 5 kg trà ( trà dùng tẩn liệm, ghê bõ mẹ )
Thím Mười đang thanh lý tiệm tạp hóa cúng rằm cho quỹ 2 thùng bim bim
Và vị chủ tịch khả kính chơi đẹp khi biểu chị Tư chủ quán bia ôm xuất lì xì 500k ( boa mà có thối tiền nha mấy đạo hửu)
Ngày sinh hoạt đầu khai mạc vô cùng hoành tráng, chi đoàn thanh niên, hội phụ nữ và hội hưu trí 100% quân số tề tựu về cái thư viện 30mvuông
Ít hôm sau chỉ còn bà Tám thịt heo kiêm hội trưởng, cùng Trọng và Bích Kiều tới lui Bà Tám rù rì:
Đứa nào sáng tác, có thơ đăng báo cô thưởng một chai
Hai đứa nhìn nhau ái ngại, nhưng vì một chai quá lớn, nên chúng phải mặt đối mặt nhau. Trọng chủ động:
Mình cùng nhau sáng tác, gởi nhiều báo thì họa may có thưởng
Bích khẽ gật đầu:
Trọng đừng um sùm, ba tui biết chắc đánh tui chết
Trọng:
Sợ dữ hen
Ừ, mà có ý hay làm sao liên lạc
Trọng chợt lóe lên một ý:
Bà với tui cùng đi chở nước
Ờ hén
Trọng mè nheo:
Khen mà không dám nói, lời nói đâu mất tiền mua