Kế hoạch gạo nấu thành cơm thất bại, nhưng lại làm Trọng và Bích yêu nhau dữ dội hơn lúc trước. Các tình huống lãng xẹt đã lùi về quá khứ, một thanh niên ga lăng mới vừa xuất hiện. Giờ thì hai đứa đã có những trãi nghiệm mới mẻ và có phần chính chắn hơn xưa rất nhiều. Một nơi hẹn hò mới được Trọng điều nghiên và dẫn Bích đi thực nghiệm hiện trường, với không gian thoáng đãng và tràn ngập hoa cỏ. Một nơi lý tưởng cho việc học khối C và yêu đương hẹn hò, hai đứa cũng đưa ra một quyết định: cùng vô đại học, Bích chọn sư phạm chuyên văn còn Trọng chọn xã hội và nhân văn tâm lý học
Và câu chuyện cô sáu ngoại tình trở nên hot trong những lần gặp mặt, nó như tạo ra một bức màn ngăn vô hình giúp hai đứa không đi xa quá trong quá trình yêu đương trong sáng.
[Hãy để dành cho ngày mai, vì tương lai phía trước ] đó là slogan hai đứa tự đặt ra cho tình yêu của mình
Lúc này Bích bắt đầu thể hiện máu thám tử của mình, một cuộc họp nhóm bộ tứ Dai dẳng gồm: Trọng, Minh, Bích và Tâm Anh diễn ra tại quán Mơ mộng khối C được tiến hành. Nhiệm vụ tìm hiểu nhân thân đối tượng đang có mối quan hệ bất thường với cô sáu được cả nhóm thông qua với độ nhất trí cao tuyệt đối.
Minh có vẻ hào hứng nhất trong chuyện này y ôm mộng thi vào trường công an, hắn vẫn trung thành với cái ruộng rau muống vô chủ nhưng giàu tài nguyên này. Mỗi lần gánh rau muống giao bà chị quán cơm y vờ vịt hỏi:
- cô sáu Thuần có đi chùa chung với chị nữa hôn
-sắp rày chị không thấy, mấy tháng trước cô sáu hay giúp chị nấu cơm từ thiện ngày rằm.
Thông tin lập tức được mổ xẻ trong một cuộc họp khẩn, hai thám tử nghiệp dư Bích, Trâm Anh khẩn trương vào vai phật tử để moi thông tin từ nhà bếp từ thiện mà bấy lâu cô sáu là thành viên tích cực( cho vay tiền góp siêng đi chùa làm công quả lắm)
Đúng ngày rằm hai chị em xúng xính trong bộ áo lam già phật tử, lên chùa làm công quả. Bích thì khỏi chê cô lao vào bếp tả xung hữu đột, mồ hôi đầm đìa trên trán. Trọng thấy thương bạn gái quá, định lén hôn lên má nàng một cái, nhưng nghĩ đây là chỗ linh thiêng nên dằn lòng lại. Thằng Minh được sắp xếp vô bãi xe, hể Trọng được nhá máy là y ghi nhận biển số xe và rà theo đối tượng liền. Chùa đông quá, ai cũng hoan hỉ vào thắp hương lễ phật, phục trang xanh đỏ vàng tím đủ màu làm Trọng hoa cả mắt. Bích nhận định trong đám phật tử lố nhố kia chắc chắn phải có mặt nhân vật bí ẩn kia. Khi Minh nhận diện xong nhá máy cho Trọng thì y phải theo bám mục tiêu sát nút. Trời đã về chiều, mọi nổ lực của bộ tứ Dai dẳng đang đi vào ngõ cụt, Minh thất vọng nhìn lũ bồ câu rủ nhau về tổ trên nóc tháp chùa. Sự háo hức, bầu nhiệt huyết thám tử bị một cơn mưa chiều dội xuống rồi dập tắt ngay từ khi mới manh nha.
Khách viếng chùa vãng dần, Trọng lang thang nhìn mấy vị la hán ở mặt sau chánh điện, y thích ngay một vị la hán đang trơ xương ở tư thế nửa nằm nửa ngồi mặt hớn hở như vừa nhìn thấy điều gì đó vi diệu
Và điều vi diệu đến một cách bất ngờ khó tin. Điện thoại reo, Minh báo nhanh: áo sơ mi ca rô, quần đen, nón trắng. Trọng đưa mắt nhìn người vừa bước vào chánh điện theo một khe hở giữa bàn thờ phật, một người đàn ông trung niên trắng trẻo và điển trai. Nét mặt hiền hậu( vô chùa mà). Gã trung niên cầm nhang khấn rất lâu, thần thái vô cùng trầm mặc, gã kính cẩn dâng hương rồi quỳ xuống chiêm bái phật theo một nghi thức bài bản mà Trọng thường thấy khi cúng đình. Người trung niên nọ vừa bái phật xong vội đứng lên đi thẳng vào ngôi thất của trụ trì, Trọng gọi lại cho Minh:
- xe gì, đậu ở đâu?
- xế hộp, bên ngoài
- mày ơi ổng vô thất trụ trì nãy giờ rồi
- cứ ngồi đó, để tao bàn với Bích
- đừng dập máy, nói với Bích tao nhớ Bích
- xàm quá ba ơi mới ba tiếng đồng hồ nhớ nhung cái nỗi gì
- kệ tao, cứ nhắn như vậy
Chùa lúc này vắng tanh chỉ còn lơ xơ vài vị cao niên đang rôm rả luận đạo pháp và bốn vị thí chủ sùng đạo bất ngờ kia. Không gian bên ngoài thất trụ trì vô cùng im ắng
Tiếng tụng kinh vang lên đều đều nghe mà muốn liêu xiêu cõi lòng. Bích đứng sau lưng Trọng từ lâu, cô đang ngắm người yêu từ sau lưng ẩn bên trong một vẻ ngoài võ biền thô kệch là tâm hồn đầy thi vị và yếu đuối. Cô thật sự thấy an nhàn thảnh thơi khi xuất hiện ở cửa thiền cùng chàng trai đó cô bước lên khẽ chạm vào tay chàng và nói:
-chúng ta về thôi anh nhé
Ngoài kia sự nhiểu nhương còn đa đang, sự đố kỵ còn hoành hành, chỉ có cửa thiền mới giúp con người bớt đi một chút, lắng lòng một chút. Dù cô và bạn cô có tìm được sự thật ở cửa thiền, thì phía sau nó hậu quả còn ê chề và khốn nạn không cùng. Cô đã ngộ được một điều [ điều ta đi đến tận cùng không có nghĩa là điều đó kết thúc] rồi mọi chuyện sẽ đi qua và những điều tốt đẹp còn đang ở phía trước
Không còn gì để mà vương mà vấn
Bõ buôn rồi gánh ảo tự ta mang
Lấy vị tha bôi lên vết thương lòng
Liền khép lại trăm lần kia tội lỗi