Chương 13: Ép duyên

Quyết định vào giờ chót, Bích và Trọng nắm tay nhau ra về. Minh và Tâm Anh ít phút sau cũng nối gót theo sau

Khi vào bếp phụ các chị các dì nấu đồ ăn chay phục vụ khách thập phương Bích thậtsự được mở rộng tầm mắt về thế giới quan, về con đường dẫn đến hạnh phúc qua cái nhìn của những phụ nữ thuộc mọi tầng lớp. Ngoài tình cảm gia đình, bạn bè, vợ chồng họ còn dành cho đạo pháp một lòng mến mộ chân phương qua nhiều hình thức. Cô thấy mình quá nhỏ bé để đánh giá, để mà thấu hiểu hết được họ. Bích cảm giác mình như còn có lỗi với mẹ mình nhiều lắm, cô thấy sự bao dung và vị tha vô bờ của tình mẫu tử bao la. Bích và Tâm Anh ngồi trên ghế đá trong khuôn viên chùa, trầm mặc và ăn năn. Cô sáu có lẽ vì quá sùng kính đạo pháp rồi đem lòng mến mộ một cư sĩ, bạn đạo của trụ trì. Lòng mến mộ của cô sáu đơn giản như sự mến mộ dòng nhạc Kpop của các cô cậu học trò mà thôi, rồi thời gian sẽ qua, sự mến mộ phai dần, thị hiếu sẽ đổi thay. Rồi ngày nào đó cô sáu sẽ ngồi đàm luận chuyện đạo thay vì chạy theo thần tượng tu hành

Âu khi đến chùa cũng làm con người ta trở nên hiếu để và rộng từ đôi chút

Cây xanh thì lá cũng xanh

Cha mẹ hiền lành để đức cho con

Minh hơi thất vọng về câu chuyện trinh thám dở dang của bộ tứ, y là một mẩu người rất thực tế và cầu tiến. Và trong quan hệ tình cảm, ngoài sự lãng mạn và có chút từng trải y chưa đủ tha lực để tìm thấy cái chân nguyên của tâm hồn cuộc sống

Y hợp với Tâm Anh từ tính cách đến lối sống, luôn thực tế và đầy tham vọng.

Ông sáu Thuần trong chầu đại chiến tưng bừng bia bọt cùng năm Tà Đạo bỗng dưng trở nên thân thiết, chuyện nhà ông năm được hai gã đầu bạc râm ran nhỏ to. Sáu Thuần phán:

- tui thấy vầy, tui với ông làm sui là ổn thỏa

-thời buổi này sao ép buộc tụi nhỏ được ông ơi

- ông về bàn lại với bả coi, nếu được thì cho tụi nó tiến tới luôn

- hên xui, hên xui, không hứa trước

Chuyện trong lúc trà dư hậu tửu được vô tình khơi lại trong một đám giỗ hàng xóm, đây là lần đầu tiên hai ông lão nông tư Kiều và năm Tà Đạo song kiếm hợp bích với vai trò sui gia nên gia chủ tổ chức rất hoành tráng. Quan khách có cả bà sáu Thuần và bà năm Tà Đạo

Bà năm nói gọn lỏn một câu:

- tùy duyên thôi, không ép buộc

Ông năm đỏ mặt:

- tui nói là nó phải nghe, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó

Tư Kiều bồi thêm:

- cái này tui nhất trí với anh sui, dô một cái chúc mừng coi

- anh sui hiểu ý quá tay zô bà con ơi

Bà sáu Thuần cũng mến mộ nhà năm Tà Đạo từ hồi làm ăn cá thể nên lôi bà năm ra góc o bế, nhỏ to tâm sự

Sự việc đi theo một chiều hướng không ai ngờ trước đã đẩy bộ tứ dai dẳng vào một thế kẹt mà chỉ có người ở trong kẹt mới hiểu thấu mà thôi

Tại cuộc họp bất thường ở quán mơ mộng khối C. Minh chính là người bức xúc nhất, y không còn giữ sự bình tĩnh vốn có hàng ngày đôi mắt cậu ươn ướt và uất hận. Tâm Anh không nói gì chỉ biết khóc và khóc.

Chia uyên rẽ thúy làm chi

Lệ sầu rơi rớt làn mi nhung huyền

Kiếp này không đặng chữ duyên

Kiếp sau xin được làm thuyền chở em

Bích nhìn chàng trai trong mộng của mình mà thở dài, hắn chơi vơi rũ rượi như một kẻ mất hồn. Bốn tâm hồn non trẻ đang đi trên một con thuyền nhỏ mong manh đang chịu những cuồng phong dữ dội từ phong tục hủ lậu và sự áp đặt quá đáng của phụ huynh. Họ sẽ lèo lái như thế nào để tới bến bờ hạnh phúc, hay sa ngã vào những quyết định sai lầm. Có khi sai lầm là lựa chọn tối ưu cho hạnh phúc thì sao?

Chả biết được sẽ ra sao? đến khi nào và ở đâu? những điều rồ dại của tuổi trẻ bồng bột bùng phát

Duyên kia mi ở nơi nào?

Cho ta hỏi chút khi nào dứt đây?

Duyên cười bảo hãy cứ say

Quên trời quên đất quên ngày quên nhau

Bốn đứa nhấm chén sầu

tựa vai nhau trách móc.

Bốn đứa cạn chén lòng,

không vơi lại đầy thêm

Rồi chếch choáng tìm môi nhau

Hôn những nụ hôn vội vàng,

mắt cay sè chát mặn

Rớt từng giọt long lanh

Lệ

Cả bọn quyết địnhsẽ đi chơi một ngày cho đã đời ông địa, trước khi có những động thái tiếp theo, tất cả đều phụ thuộc rất nhiều vào chữ: duyên số

Khi duyên tới thì trời có sập xuống thì cũng đến với nhau mà thôi, cả nhóm đồng lòng như thế

Ra bến sông Trọng mượn một con máy dầu đang nằm ụ cả năm trời không xuất bến của nhà bé Mén ghệ thằng tám Tồ. Minh đưa lương thực nước uống và tư trang các nàng vô khoan thuyền, rồi hoan hỷ đón hai công chúa lên thuyền. Trọng cho nổ máy, con thuyền rẽ sóng bắt đầu cuộc hành trình tìm chữ duyên trong vô định, giờ là lúc xã bỏ những ưu tư phiền não lấy lại cảm xúc thi vị của cuộc sống. Thuyền đi giữa sông mênh mông gió, tóc hai công chúa vờn bay, Trọng đưa tay làm loa hét lớn:

Trọn đời yêu chỉ em thôi

Bích đưa tay đón dòng nước mát, cô té nước mấy bạn đồng hành, làm con thuyền chao đảo, Trọng la làng :

-lật thuyền đó, đừng giỡn nữa

-em muốn lật

-khùng

-tui khùng mà có người thương, người đó siêu khùng