Chương 9: Chiến thắng bất ngờ

Đốm Mặt nhớ lại thảm trạng bản thân trước đây, giờ nhớ lại không khỏi rùng mình.

Chú chó đốm vừa gặm ngô vừa nói:

-Nếu bây giờ có ai can thiệp vào chuyện của bọn họ thì sẽ rất xui xẻo.

Chú chó nhỏ quả thật bị dọa sợ rồi.

Ngay cả Đốm Mặt nhảy vào can thiệp đã bị Bực và Bạch Tuyết biến thành bao cát thì bản thân cậu, một chú cún ốm yếu nhỏ bé vừa xông vào đã bị đá văng ra chỗ khác rồi, làm gì còn có cơ hội mà nhảy vào can thiệp nữa.

Đốm Cô Nương ở bên cạnh khẽ nói:

-Gâu gâu. Thôi chúng ta đừng can thiệp vào cuộc cãi vã, cứ để hai người đó tự bản thân kết thúc đi, dù gì cũng trải qua mười lăm phút rồi. Chắc bọn họ gần sắp xong việc rồi. Gâu.

Chú chó nhỏ và Đốm Mặt gật gù đồng ý, vẫn hướng mắt quan sát cuộc đấu khẩu của Bực và Bạch Tuyết.

Đốm Mặt đột nhiên thở dài:

-Gâu. Không biết họ có còn nhớ được nguyên nhân dẫn đến cuộc cãi vả này không nữa. Em nhớ là chị Đại là cô chó hay quên mà nhỉ.

Lúc này cuộc đấu khẩu giữa Bực và Bạch Tuyết đã dần đến hồi kết. Bạch Tuyết đang thắng thế, Bực đang mệt mỏi gian nan cố gắng nặn từng câu đối đầu với Bạch Tuyết.

-Nhanh lên sao ông suy nghĩ lâu thế. Gâu. Ông thua rồi.

Bạch Tuyết một lúc lâu chẳng thấy Bực chịu tung ra đòn khẩu nào, gắt gỏng lên tiếng.

-Gâu. Bà từ từ chút coi. Tui chưa có thua. Gâu gâu. Bà hối thúc như vậy ai mà suy nghĩ được.

Bực bực bội.

-À có rồi. Gâu. Bà là đồ tham ăn.

Bực tiếp tục đấu khẩu với Bạch Tuyết sau hồi lâu suy tư.

Bạch Tuyết nghe Bực nói thì trề môi:

-Câu đó ông nói lúc nãy rồi. Gâu.

Bạch Tuyết tiếp lời:

-Ông mà không nghĩ ra câu mới là tui thắng nha. Gâu.

Bạch Tuyết cao giọng tạo áp lực cho Bực.

-Gầu. Bà cứ từ từ đã.

Bực tiếp tục cố nặn đầu tiếp tục.

Sau hồi lâu nhìn chú chó mực đối diện vẫn không nói gì, Bạch Tuyết hét lên hoan hô, nở nụ cười chiến thắng:

-Gấu gấu. Tui thắng, ông thua rồi. Gâu gâu gâu.

Bạch Tuyết khoa tay múa chân vui mừng, lắc mông đi đến chỗ đống thức ăn như muốn tự thưởng cho bản thân sau cuộc đấu mồm ác liệt với Bực.

Bực nhìn bộ dạng đáng đánh của Bạch Tuyết mà nghiến răng nghiến lợi.

Bạch Tuyết đi về hướng chú chó nhỏ và hai chị em chó đốm.

Đốm Mặt nhìn thấy Bạch Tuyết đi về hướng mình, bái phục:

-Xin chị Bạch nhận em một lạy. Gâu. Chị Bạch thật là tài ba, có thể khiến cho anh Bực lần thứ năm mươi tám không dám nói một tiếng nào.

Bạch Tuyết thấy Đốm Mặt khen, miệng cười không khép nổi:

-Ha ha! Chú quá khen! Gâu gâu! Quá khen rồi!

Đốm Cô Nương bên cạnh khâm phục Bạch Tuyết không kém:

-Gâu gâu. Đúng là chỉ có Bạch Tuyết mới trị được anh Bực mà thôi.

Nghe cả hai chị em đều khen mình, Đại Bạch Tuyết càng cười to hơn như chọc tức chú chó mực đang đứng đằng xa.

-Gừ. Bà Đại, bà cứ đợi đấy Bạch Tuyết. Gâu gâu. Sẽ có ngày tui trả thù. Lúc đó bà biết tay tui. Gầu.

Bực thầm thì dùng ánh mắt ác sát hung thần nhìn về phía, lại chuyển ánh mắt sang lườm nguýt Đốm Mặt:”Chú càng ngày càng can đảm nhỉ”.

Đốm Mặt quay sang cảm nhận được ánh mắt hình đạn nhìn về phía mình, bèn không khỏi rùng mình biết điều im lặng.

Bạch Tuyết vẫn cười sảng khoái.

Chú chó nhỏ bên cạnh nhìn điệu bộ chẳng khác nào bà bán chợ cá nhặt được năm mươi ngàn của Bạch Tuyết, lòng đầy thắc mắc:”Cô Bạch Tuyết này sao mà khác xa so với những gì mẹ đã kể nhỉ”.

-Gâu. Ông đã hứa ngày mai tìm kính mới giúp tui không biết có vì tức quá mà rút lại lời không đây. Gâu gâu.

Bạch Tuyết quay đầu lại thấy Bực vẫn còn liếc mắt nhìn mình đầy bực bội, cười mỉm nói với Bực.

-Không cần khích tướng tui. Gầu. Đàn ông nói là làm.

Bực vỗ ngực.

Đốm Cô Nương ở một bên hỏi cả hai:

-Ừm. Vậy Bực và Bạch Tuyết có còn nhớ bản thân hai người đã cãi nhau vì chuyện gì không. Gâu.

Đại Bạch Tuyết và Bực nghe Đốm Cô Nương nói, ra vẻ ngẫm nghĩ.

Hồi lâu sau, Bạch Tuyết không nhớ bản thân đã tức giận đấu võ mồm với Bực về chuyện gì, bèn quay sang hỏi chú chó mực:

-Nè Bực, ông có nhớ hai chúng ta tức giận nhau vì chuyên gì không? Gâu.

Bực ở đằng xa nghe giọng nói của Bạch Tuyết liền cau mày:

-Gâu. Bà không nhớ là chuyện của bà, tui biết là chuyện của tui, hà cớ gì tui phải nói cho bà biết chứ.

Bực tỏ vẻ bực dọc trước câu hỏi của Bạch Tuyết, chắc có lẽ vì vừa rồi chú chó mực đã để thua cô chó lông trắng kia.

-Xì, ông không biết cũng bày đặt. Gầu.

Bạch Tuyết trề môi.

Bực thấy Bạch Tuyết xem nhẹ mình lập tức nổi nóng:

-Gấu. Ai nói tui không nhớ hả cái bà Đại kia.

Bạch Tuyết ra vẻ không tin:

-Vậy ông nói thử xem. Gâu.

Bạch Tuyết khích tướng Bực. Có vẻ như chú chó mực không bị mắc mưu:

-Bà chịu thua đi tui sẽ nói cho. Gâu.

Chú chó nhỏ bên cạnh giờ phút này không còn gì để nói về cô nàng Bạch Tuyết. “Mẹ mình nói bao giờ trong truyện cũng khác với đời thật, có lẽ điều này là đúng nhỉ”, chú chó nhỏ vẫn quan sát cô chó lông trắng Đại Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết lúc này nghe yêu cầu của Bực quyết liệt chống đối:

-Tại sao tui phải thua ông chứ. Gâu.

Bạch Tuyết điệu bộ bất mãn với yêu cầu của Bực.

-Bà không muốn biết thì thôi. Gầu.

Bực nhẹ nhàng nói, mắt vẫn thản nhiên quan sát Bạch Tuyết mang theo ý cười, bộ dạng có vẻ như nếu Bạch Tuyết không thèm mở miệng chịu thua thì Bực sẽ đóng chặt miệng mình.

Bạch Tuyết biết rõ bản thân không thuyết phục được bèn quay sang hỏi Đốm Cô Nương:

-Này Đốm Cô Nương biết tại sao chúng tôi lại cãi nhau vậy, có thể nói cho tôi nghe không? Gâu.

Đốm Cô Nương đang mò mẫm trong đống đồ ăn chợt nghe tiếng khẩn cầu của Bạch Tuyết bèn quay người lại nhìn cô chó lông trắng với hai mắt long lanh, Đốm Cô Nương lại nhìn về phía chú chó mực lúc này đang thấp thỏm lo âu vểnh hai tai hướng về phía này.

Đứng trước tình cảnh bất đắc dĩ này, Đốm Cô Nương chỉ đành cười xòa:

-Bạch Tuyết muốn biết thì hỏi Bực nha, dù gì bản thân Bực cũng biết rõ ràng hơn mình mà. Gâu gâu.

Đốm Cô Nương sau khi nói phủi sạch mông nhanh chóng lảng đi chỗ khác điệu bộ như không muốn dính vào chuyện thị phi.

Bạch Tuyết sau khi bị Đốm Cô Nương từ chối cho ý kiến lại chuyển sang tìm Đốm Mặt hỏi thì cũng gặp kết quả tương tự. Đốm Mặt vốn lúc đầu dự định mở miệng ngay lập tức bắt gặp bộ mặt đầy sát khí của Bực liếc sang như hằn lên bốn vết chữ: Chú nói anh giết. Đốm Mặt sợ hãi lẩn đi nơi khác.

Bạch Tuyết chỉ biết tỏ vẻ bất đắc dĩ, mặt u ám thở dài.

“Bà Bạch này chắc chắn sẽ phải hỏi mình thôi, dù sao với bản tính tò mò của bà ta một khi không biết được chuyện gì sẽ cảm thấy bản thân ngứa ngáy khó chịu cho mà xem”, Bực khoái chí nhủ thầm, hướng mắt về phía Đại Bạch Tuyết lúc này đang dùng bộ mặt đưa đám khó coi nhìn mình.

-Sao rồi, bà đã biết nguyên nhân chưa nào? Gấu.

Bực vui vẻ hỏi Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết cắn răng cúi đầu:

-Tôi thua rồi.

Âm thanh từ miệng cô chó phát ra lí nhí.

Bực nghe lời nói của Bạch Tuyết bỗng cả người trở nên lâng lâng vui sướng khó tả.

“Cuối cùng mình đã thắng bà ta”, trong người Bực bỗng dâng lên trận xúc động nhẹ.

Quả là chưa thử sức sẽ không bao giờ đánh giá được năng lực bản thân, với Bực thì điều đó vô cùng chính xác, sau bao nhiêu lần tham gia cuộc đấu khẩu với Bạch Tuyết và thừa nhận thất bại, Bực đã thành công khiến cho Bạch Tuyết phải cúi đầu theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Bực lúc này thật đúng với hoàn cảnh “Có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở. Vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh”, cố gắng chiến thắng Bạch Tuyết trong cuộc đấu võ mồm vô số lần mà không được, cuối cùng Bạch Tuyết lại tự nguyện chịu thua.

-Thế nào ông còn chưa nói nữa. Gấu.