Chương 10: Bất tỉnh nhân sự

Bực nhếch mép cười, trông bộ dạng chú chó mực không khác nào con chó sói đã lừa được chú cừu non vào lòng bàn tay.

Chú chó mực nhe răng:

-Cuối cùng bà cũng đã chịu thua tui rồi.

Bạch Tuyết nhìn Bực nhe ra hai hàm răng sắc nhọn càng thêm bực mình:

-Ông nói lẹ đi, hay là ông nói xạo. Gâu gâu.

Bạch Tuyết giờ phút này vô cùng tò mò trước mặt nguyên nhân khiến cho cuộc tranh cãi.

-Là do cái kẹo cao su trên tay bà đấy. Gâu.

Bực nói với giọng đầy kiêu ngạo, có vẻ như chú chó mực cảm thấy như bản thân đang nằm mộng giữa ban ngày.

Bạch Tuyết nghe Bực nói liền nhìn vào hai tay mình nhưng chẳng có cái gì xuất hiện trên hai bàn tay cả. Bạch Tuyết lật qua lật lại hai bàn tay như đang chờ mong cái gì đó đột nhiên hiện ra, nhưng nhìn hồi lâu cô chó đốm trắng vẫn chẳng nhìn thấy có gì xuất hiện cả. Quả là miếng kẹo cao su thần thánh!

-Ông đùa giỡn với tui đó à. Gâu. Có cục kẹo cao su này ở trên cả hai bàn tay tui đâu.

Bạch Tuyết tức giận cho rằng Bực lừa dối cô.

-Bà nhìn kỹ lại xem, vừa nãy bà còn cầm nó mà. Gâu gâu.

Bực nói rồi lại nhìn vào hai bàn tay chẳng có gì của Bạch Tuyết. Bực không khỏi trong lòng cực kỳ ngạc nhiên:“Miếng kẹo cao su vừa mới hồi nãy sao mất tiêu luôn rồi”.

-Này mọi người ơi, chú nhóc bị làm sao thế này! Gấu gấu.

Bỗng Đốm Mặt từ nãy giờ vẫn đang thản nhiên ăn lại hoảng hốt reo lên.

Bực và Bạch Tuyết nhanh chóng nhìn sang, thấy chú chó nhỏ giờ phút này đang bất tỉnh nhân sự nằm trườn trên đống thức ăn mà Bạch Tuyết mang về.

Bực và Bạch Tuyết ngay lập tức chạy lại, cả Đốm Cô Nương từ đằng xa cũng vụt sang chỗ chú cún bất tỉnh.

-Chú bé bị làm sao vậy? Gâu gâu.

Đốm Cô Nương lo lắng hỏi han.

-Em không biết chuyện gì xảy ra nữa. Gâu gâu. Em và cậu nhóc đang cười đùa thì cậu bé đột nhiên tái mặt rồi ngất xỉu. Gâu.

Đốm Mặt nghe chị mình hỏi bèn trả lời.

-Chắc nhóc cún đang ngủ thôi mà, không cần làm to chuyện lên như vậy. Gâu.

Bực hạ giọng trấn an mọi người nhưng bản thân chú chó mực thì ngược lại đang dần mất bình tĩnh. Tuy mới quen biết chú chó nhỏ, chỉ ở chung với cậu được vài tiếng nhưng Bực lại rất thương mến chú chó nhỏ, chắc vì hoàn cảnh tuổi thơ có phần tương tự nhau nên Bực đã xem chú chó nhỏ như cậu em út của mình. Chú chó mực lòng thầm mong chú chó nhỏ chỉ là đang ngủ say không gặp chuyện gì bất trắc cả.

-Sao em vừa rồi vẫn thấy chú nhóc vẫn đang gặm trái ngô ngon lành mà. Gâu. Tại sao mà lăn ra ngủ ngay lập tức như vậy được.

Đốm Mặt vẫn tiếp tục nghi ngờ, lên tiếng thắc mắc.

-Chú chó nhỏ mệt mỏi nên ngủ thôi. Gâu gâu. Không có chuyện gì tồi tệ xảy ra cả đâu Đốm Mặt à. Gâu.

Bực hạ giọng trấn an Bạch Tuyết và hai chị em Đốm Mặt, Đốm Cô Nương. Có vẻ như chú chó mực cũng đang tự an ủi bản thân, mong cho chú chó nhỏ vẫn bình yên.

Bên cạnh, Bực nhíu mày:

-Không lý nào có chuyện như vậy xảy ra được. Gâu. Chắc chắn cháu bé đã gặp phải chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp.

Chú chó mực cảm thấy bồn chồn trong người, chú lo sợ chú nhóc sẽ gặp chuyện gì bất trắc.

-Ôi trời toi rồi. Gâu. Tui nhớ rồi.

Đúng lúc này, Bạch Tuyết bỗng vang lên tiếng kêu đầy hốt hoảng, hình như cô đã nhớ ra chuyện gì đó cực kỳ quan trọng có liên lụy đến chú chó nhỏ đang nằm la liệt trên núi thức ăn.

Đốm Mặt nghe giọng Bạch Tuyết hoảng hốt vang lên bèn ngẩng đầu lên nhìn sang:

-Chị vừa nhớ ra chuyện gì vậy chị Bạch Tuyết? Gấu.

Đốm Mặt nhẹ giọng hỏi cô chó lông trắng.

-Bạch Tuyết, cô vừa mới nhớ ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ có liên quan đến cháu bé này à? Gâu.

Đốm Cô Nương bên cạnh cũng quay sang nhìn Bạch Tuyết nhẹ giọng hỏi.

Bạch Tuyết nhìn hai chị em chó đốm Đốm Mặt và Đốm Cô Nương dồn dập hỏi mình, cô chó lông trắng ấp úng nói từng chữ:

-Gâu. Thực ra tui cũng không chắc nữa. Nhưng có lẽ...

Bạch Tuyết ấp úng bị Bực cắt ngang:

-Rốt cuộc bà làm gì khiến chú nhọc bị như thế này vậy hả? Gấu gấu gấu.

Bạch Tuyết chưa kịp dứt lời bị Bực xen ngang nhưng lại không tức giận, bởi Bạch Tuyết hiên nay cũng rất giận bản thân mình.

-Có lẽ miếng kẹo cao su tui cầm vừa nãy dính vào cái bánh mì cậu nhóc đã ăn phải. Gâu.

Bạch Tuyết lí nhí nói.

Bạch Tuyết lúc này nhớ ra chuyện vừa nãy, sau khi cô tiến lại gần chú chó nhỏ đã vô tình quẹt phải miếng bánh mì nằm trên tay chú nhóc, chắc hẳn miếng kẹo cao su nhân cơ hội đó mà bám lên thanh ổ bánh mì và tiếp theo là chui tọt vào bụng cậu.

-Bà thấy tui nói có đúng hay không, miếng kẹo cao su ấy dơ bẩn như thế mà bà còn tiếc nuối bảo ăn được, giờ nhìn chú nhóc đi bà thấy có ăn được hay không. Gấu gấu gấu gấu.

Âm thanh tức giận của Bực vang lên quanh con hẻm:

-Chính bà là người hại chú nhóc ra nông nỗi này. Gầu.

Bực hét lên đầy giận dữ trước mặt Bạch Tuyết.

-Hic. Tui biết lỗi rồi, mong hãy tha lỗi cho tui. Gầu.

Bạch Tuyết cụp hai tai lại, trên khuôn mặt mang nét buồn rầu, có lẽ cô chó lông trắng đã cực kỳ hối hận khi không vứt miếng kẹo cao su vào thùng rác chứ không phải là cầm trên tay.

Ở bên cạnh, Đốm Cô Nương thấy vẻ tội nghiệp của Bạch Tuyết biến mở giọng giải vây:

-Thôi Bạch Tuyết bây giờ biết lỗi rồi thì thôi vậy, lần sau nhớ rút kinh nghiệm là được rồi. Gâu gâu.

Đốm Mặt đồng tình với chị hai mình:

-Phải đấy anh Bực, Bạch Tuyết đã biết lỗi bản thân rồi. Gâu. Anh có thể tha thứ cho chị ta không? Dù sao chị ta cũng bất cẩn vô tình mà thôi.

Cả hai chị em chó đốm không đành lòng nhìn thấy chú chó nhỏ có bộ dạng ngất xỉu như bây giờ, nhưng đồng thời không muốn người bạn là Bạch Tuyết trở nên khổ sở như thế này. Dù sao ở chung với nhau lâu năm, Đốm Mặt và Đốm Cô Nương đều đã xem Bạch Tuyết như chị em trong gia đình.

Thực lòng mà nói, ngay cả chú chó mực cũng đã xem Bạch Tuyết như người thân trong gia đình. Thế nhưng đối với Bực, cả Bạch Tuyết, hai chị em chó đốm và chú chó nhỏ mà Bực vừa mới quen đều quan trọng như nhau, một chú chó và hai cô chó đã đồng cam cộng khổ sống chung với chú trong mấy năm qua, một chú nhóc vừa mới quen nhưng đồng điệu về tâm hồn đối với chú chó mực. Chính vì điều đó nên trong mắt Bực, bất kể là ai trong bốn người xảy ra biến cố Bực sẽ rất đau lòng.

Nay chính Bạch Tuyết một người quan trọng với Bực lại chính là thủ phạm đánh bùa chú nhóc cũng là người quan trọng thứ hai của Bực, khiến cho chú nhóc bất tỉnh nhân sự. Thử hỏi Bực không đau lòng sao được, mà không phải đau bình thường mà còn hơn tận hai ba lần. Ai nói người hạ gục chú chó nhỏ là Bạch Tuyết làm chi.

Chính vì chuyện này nên Bực mới không biết xử sự làm sao cho công bằng, nếu tha cho Bạch Tuyết như vậy thì sẽ xảy ra thiên vị, không công bằng cho chú chó nhỏ, thành viên vùa mới gia nhập đại gia đình.

Bởi thế nên Bực mới giận dỗi Bạch Tuyết:”Bà này làm chuyện gì mà sao cứ hậu đậu thế, lần sau nhớ chú ý mọi chuyện dùm tôi cái bà Đại à”, Bực nghĩ thầm rồi tiếp tục hét lên với bạch Tuyết:

-Bà biết lỗi của bà chưa vậy. Gâu gâu gâu.