Chương 8: Trọng tài công minh

Chú chó nhỏ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với quyết định của Đốm Cô Nương. Thực tế khi cậu nhìn thấy cuộc cãi vả ác liệt giữa Bực và Bạch Tuyết cực kỳ căng thẳng mà nguyên nhân chỉ đơn giản bởi vì miếng kẹo cao su. Có lẽ miếng kẹo cao su không chỉ là miếng kẹo cao su mà chính là miếng kẹo cao su thần thánh.

Không biết miếng kẹo cao su khác thế nào chứ miếng kẹo cao su này cho dù đã ra bã rồi nhưng vẫn gây ra cuộc tranh cãi quyết liệt thì ta đã có thể ẩn ẩn phát hiện được sự thần thánh nằm bên trong miếng bã kẹo cao su.

Đốm Cô Nương thấy chú chó nhỏ gật đầu, bèn cầm tay cậu đi đến chỗ Đốm Mặt hiện giờ đang chăm chú dõi theo cuộc đấu khẩu ác liệt vài ngày có một của cặp bài không trùng chính là Bực và Bạch Tuyết.

Đốm Mặt chợt chuyển ánh mắt nhìn về phía Đốm Cô Nương và chú chó nhỏ, miệng cười nói:

-Gấu. Chị và chú nhóc cùng ăn thức ăn chung với em nào.

Đốm Mặt giơ tay lấy ra hai trái ngô lần lượt đưa cho Đốm Cô Nương và chú chó nhỏ.

-Gấu. Chị à, coi bộ trận cãi vả lần này Bực kiên trì dữ quá, chẳng giống như mọi khi chút nào.

Đốm Cô Nương nghe Đốm Mặt nói, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý:

-Bực ngày hôm nay chẳng giống mọi hôm chút nào. Gâu gâu.

Đốm Mặt hào hứng:

-Như ngày hôm qua trận đấu mồm giữa hai người mà chúng ta thấy đó, Bực chỉ kiên trì được hai phút mười ba giây. Gâu gâu gâu. Bây giờ thì đã trôi qua năm phút rồi nhưng mà em thấy Bực vẫn chưa có ý định chịu buông bỏ. Gâu.

Chú chó nhỏ và hai chị em chó đốm Đốm Mặt và Đốm Cô Nương thoải mái vừa gặm ngô vừa bàn tán về tình hình chiến đấu của hai chú chó phía xa xa.

Bực và Bạch Tuyết hiện giờ môi hôi mồ kê nhễ nhại. Bạch Tuyết nói:

-Ông cả người từ trong ra ngoài đều đen thui, chẳng trắng được chỗ nào. Gâu.

Bực đối diện thở dốc:

-Gầu. Câu này bà vừa mới nói hồi nãy rồi. Không tính. Gầu. Bà đổi câu khác đi.

Cả hai bên đều đã thấm mệt nhưng vẫn kiên cường chiến mồm tung hết trăm phần trăm công lực mà đối chọi kẻ trước mặt.

Ngoài chiến trường, phe trung lập.

Chú chó nhỏ cùng Đốm Mặt và Đốm Cô Nương vẫn than nhiên quan sát diễn biến trận chiến.

Chú chó nhỏ lo lắng cho hai khẩu binh bèn lên tiếng:

-Chúng ta có nên cản hai người bọn họ lại không ạ? Gâu gâu. Cháu cảm thấy cứ theo tình hình bây giờ thì không ổn lắm ạ.

Chú chó nhỏ hỏi ý kiến của hai chị em chó đốm.

-Không được đâu cháu. Gâu. Cả hai ông bà ấy đều là kỳ phùng địch thủ lâu năm của nhau cả đấy. Mình mà mạnh mẽ xông vào sẽ dính chưởng của bọn họ ngay lập tức, đừng nói đến chuyện hoà giải bọn họ.

Đốm Mặt nghe ý kiến của chú cún, âm thanh vang lên kịch liệt phản đối.

Đốm Cô Nương nghe chú chó nhỏ nói cũng không có ý định nhảy vào can thiệp:

-Phải đấy cháu, chuyện của bọn họ cứ để bọn họ tự giải quyết đi. Gâu. Chúng ta cũng sẽ bị vạ lây nếu can thiệp vào đấy. Chú Đốm Mặt đây đã từng gặp sự cố đáng tiếc ấy rồi. Gâu gâu.

Đốm Cô Nương vừa nói vừa nhìn sang Đốm Mặt khiến cho chú chó nhỏ ngạc nhiên không ít cũng nhìn sang.

-Gâu gâu. Chuyện đó có thật hả chú?

Chú chó nhỏ hỏi Đốm Mặt khiến cho chú chó đốm không khỏi đỏ mặt.

-Gầu. Đúng đó cháu, sau lần đó chú rút kinh nghiệm không thèm chen vào chuyện giải quyết nội bộ giữa hai người bọn họ luôn.

Chú chó đốm thở dài thừa nhận, kể cho chú chó nhỏ chuyện xảy ra trước đây:

Chuyện này xảy ra cũng từ rất lâu rồi. Thời điểm đó Bực và Bạch Tuyết cũng vì một chuyện cỏn con bởi chiếc bánh su kem mà tranh giành nhau dẫn đến cãi cọ:

-Cái bánh này của tôi mà. Gâu.

Bực bất mãn vì Bạch Tuyết muốn ăn cái bánh mà chú chó mực đây để ý.

-Gâu. Ai nói cái bánh này của ông. Cái bánh này tui thấy trước mà.

Bạch Tuyết không yếu thế cãi lại.

Bực nhận ra Bạch Tuyết nói cũng có lý cũng dịu mặt lại, nhưng bản thân chú chó mực lại không cam lòng bản thân bị đuối lý, cũng cố gắng tìm nguyên nhân củ chuối:

-Nhưng mà cái bánh này nó… nó… hợp với tui mà. Gầu.

Bạch Tuyết bực bội:

-Cái gì mà hợp với không hợp, bản thân tui thấy nó trước thì nó chính là của tui.

Bạch Tuyết khẳng định.

-Ai nói bà nhìn thấy trước thì nó là của bà. Gâu gâu gâu.

Bực phản đối lời nói của Bạch Tuyết.

-Vậy chứ ông muốn bị tui đè đầu như lần trước mới chịu thua sao hả. Gừ.

Bạch Tuyết đe dọa Bực.

-Đừng tưởng lần trước bà thắng tui lần này sẽ tiếp tục thắng nhé. Gầu.

Nói rồi cả hai xông vào vật nhau.

Lúc ấy Đốm Cô Nương thì bận việc đi vắng. Đốm Mặt cảm thấy khó chịu khi hai cô chú này liên tục cãi vả nhau liền nhảy vào chặn cả hai bên:

-Bực và Bạch Tuyết bình tĩnh lại đi. Gâu gâu gâu. Có việc gì thì để tui làm trọng tài xử lý cho. Bạn bè với nhau đừng có vật lộn như vậy nữa kỳ lắm. Gâu gâu.

Bực và Bạch Tuyết dùng trận tranh cãi ngầm đồng ý với nhau để Đốm Mặt làm trọng tài xét xử phân mình.

-Thưa trọng tài Đốm Mặt, cái bánh này là tui nhìn thấy trước nên phải là của tui. Gâu.

Bực trước Bạch Tuyết một bước khai báo chuyện đã xảy ra cho trọng tài.

-Gấu. Không phải đâu thưa trọng tài. Chuyện là như thế này mới đúng…

Bạch Tuyết thấy Bực kể lể thầm cảm thấy không ổn bèn nhảy vào ý định tỏ rõ quan điểm bản thân cho là đúng nói với trọng tài Đốm Mặt.

Đốm Mặt sau một hồi nghe lý luận của cả hai người, không biết cái bánh nên thuộc về ai đành nói ra ý kiến bản thân:

-Gâu. Thôi thì bản thân là trọng tài, phải công bằng nghiêm minh nên tui tính chia cái bánh ra làm hai phần. Mỗi người một nửa được không nào?

Nghe ý kiến của Đốm Mặt, cả hai đều bừng tỉnh cùng ngạc nhiên:

-Ý kiến hay đấy. Gâu gâu.

Một ý kiến tuy giản đơn nhưng Đốm Mặt đã giải quyết khúc mắc giữa Bực và Bạch Tuyết.

-Thế thì chẳng xảy ra nguyên nhân gì khiến chú bị đánh cả. Gâu gâu.

Chú chó nhỏ ngồi bên Đốm Mặt không hiểu bèn nguyên nhân khiến Đốm Mặt bị hội đồng.

-Thế nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đấy cháu ạ. Gầu gầu.

Đốm Mặt than vãn tiếp tục kể cho chú chó nhỏ.

-Bây giờ tui sẽ chia cái bánh ra làm hai. Gâu gâu. Cả hai anh chị làm chứng.

Nói rồi Đốm Mặt nhẹ nhàng bẻ chiếc bánh ra làm hai dưới sự chứng kiến của Bực và Bạch Tuyết.

-Xong rồi này. Gâu gâu. Cả hai anh chị mỗi người một nửa.

Đốm Mặt đưa hai nửa chiếc bánh bản thân đã bẻ cho Bực và Bạch Tuyết.

-Gâu. Vậy mọi chuyện đã…

Đốm Mặt đang nói thì Bực lên tiếng:

-Cái của tôi sao lại nhỏ hơn của Bạch Tuyết vậy. Gầu.

Đốm Mặt nhìn lại. Quả thật phần bánh mà Bực cầm nhỏ hơn của Bạch Tuyết một vòng.

Đốm Mặt sau một hồi suy nghĩ bèn tiếp tục nảy ra ý tưởng:

-Vậy bạch Tuyết đưa cái bánh đây để tui cắn một miếng cho nó nhỏ lại. Vậy mới công bằng. Gâu gâu.

Bạch Tuyết thấy Đốm Mặt nói lời hợp lý nên đưa miếng bánh cho Đốm Mặt.

Đốm Mặt cầm phần bánh của Bạch Tuyết cắn nhẹ vào miệng.

-Hai anh chị xem hai phần bằng nhau chưa. Gâu.

Bạch Tuyết cầm lại phần bánh của mình, nhìn sang của Bực thì giọng bất mãn:

-Gầu. Miếng của tui giờ lại nhỏ hơn của Bực.

Lần này miếng bánh mà Bạch Tuyết cầm lại nhỏ hơn của Bực chút ít.

-Vậy phiền anh Bực đưa miếng bánh cho tui nào. Gâu. Là trọng tài phải công bằng.

Đốm Mặt giờ tay cầm miếng bánh của Bực cắn một miếng rồi trả lại cho chú chó mực.

-Miếng của tui lại nhỏ hơn của Bạch Tuyết nữa rồi. Gầu.

Bực nhìn miếng bánh trên tay thì bản thân lại phát hiện chiếc bánh nhỏ hơn của Bạch Tuyết.

-Vậy phiền Bạch Tuyết.

Đốm Mặt lại tiếp tục làm công việc của trọng tài, cắn miếng bánh của Bực nhưng cũng như lần trước, miếng bánh của Bực và Bạch Tuyết không bằng nhau.

Đốm Mặt vì một phần vì muốn mang lại công bằng cho Bực và Bạch Tuyết, phần còn lại vì muốn giữ uy tín bản thân nên liên tục cắn hai miếng bánh cho đến khi toàn bộ cái bánh chui tọt vào bụng cậu.

-Gầu. Thế là thế nào đây Đốm Mặt.

Thấy miếng bánh của mình đã trở thành chất dinh dưỡng trong bụng Đốm Mặt, Bực trở nên tức giận. Cả Bạch Tuyết cũng cau mày:

-Đốm Mặt, cậu dám giỡn với chị đây phải không? Cái bánh của tôi sao lại biến mất rồi. Gầu gầu.

Trong tài rởm Đốm Mặt một bên nhìn thấy cả hai đều đang chĩa mũi nhọn sang phía mình, bèn đổ mồ hôi hột:

-Gâu gâu. Chuyện này không phải…

Đốm Mặt vội vàng giải thích nhưng cậu chưa kịp nói hết đã bị Bực ngắt lời:

-Gâu gâu gâu. Cùng xông lên xử lý tên trọng tài rởm.

Bạch Tuyết bên cạnh gật đầu vồ về phía Đốm Mặt.

-Để xem chú em lần sau dám đùa giỡn chị đây nữa không. Gâu.

Binh! Bốp! Bộp!

-Xin hai anh chị hãy cho đàn em giải… Aaa…!

Mặc cho Đốm Mặt van xin như thế nào, Bực và Bạch Tuyết không thèm để ý, cứ xem cậu như bao cát mà luyện tập tay chân.

Đốm Mặt sau trận đòn đó liền không dám can thiệp vào công chuyện nội bộ của Bực và Bạch Tuyết nữa, dù cho sai lầm chút ít Đốm Mặt chắc chắn rằng mình cũng sẽ bị bọn họ dần ra bã. Bản thân cậu cũng dặn dò chị hai mình nhất quyết không được xen vào giữa lúc Bực và Bạch Tuyết đấu võ mồm.

Đốm Mặt sau trận đòn ấy liền biết mình không phù hợp trở thành trọng tài. Hoặc giả như bản thân có trở thành trọng tài thì Đốm Mặt cũng dám chắc mình sẽ trở thành bao cát cho người khác luyện tay.

Đốm Mặt chính là trọng tài xui xẻo nhất trên thế giới. Nhưng bản thân cậu cũng là trọng tài cực kỳ công minh.