Cả bọn lướt nhìn toàn bộ thức ăn mà Bạch Tuyết mang về.
Đốm Mặt ngay khi nhìn thấy đồ ăn liền vui sướng reo lớn:
-Gấu gấu gấu gấu. Chị Bạch Tuyết tài quá, vừa mới đi một chút đã kiếm được nhiều thức ăn như thế này.
Đốm Mặt ngay lập tức nhảy vào trong đống thức ăn, bộ mặt ra vẻ hưởng thụ há to miệng gấp đôi thường ngày, ra sức ngoạm cái bít tết bên cạnh. Đốm Mặt vừa ngấu nghiến ăn như gần chết đói, vừa khen Bạch Tuyết không dứt miệng:
-Âu âu. Ạch Uyết à ất. (Gâu gâu. Bạch Tuyết là nhất)
Đốm Cô Nương thì khẽ ngạc nhiên:
-Bạch Tuyết kiếm ở đâu ra nhiều thức ăn hay quá vậy? Gâu gâu.
Bạch Tuyết nhìn sang Đốm Cô Nương, nở nụ cười hiền hòa:
-Mình tìm được hai cái bịch này đằng sau nhà hàng Sang Chảnh đó.
Bực nghe nhắc đến nhà hàng Sang Chảnh, vẻ mặt đầy hâm mộ:
-Thì ra là cái nhà hàng đó. Gâu gâu. Tui nghe những chú chó khác nói nhà hàng đó phục vụ toàn món ăn ngon. Gâu. Mà sao bà có thể lấy được cả hai bịch thức ăn hay quả vậy?
Bực nghi vấn lên tiếng.
Bạch Tuyết ở bên nhìn bộ mặt đầy thán phục của Bực bèn cảm thấy hài lòng. Bạch Tuyết tự tin hất cằm:
-Tui đẹp. Tui có quyền. Gâu.
Bực im lặng, biết bản thân mình không nên nói gì lúc này.
-Gâu. Thấy tui tài không ?
Bạch Tuyết hỏi Bực.
Bực gật gù :
-Gâu. Tuy tui thấy bà tài năng không thấy đâu nhưng tài lanh thì có thừa.
Bạch Tuyết nghe bực nói xấu bản thân, bèn hừ một tiếng:
-Gầu. Thôi tui không nói chuyện với ông nữa.
Bực giọng bình thản:
-Có ai bắt bà phải nói chuyện với tui đâu. Gâu.
Bạch Tuyết lờ Bực, quay sang nhìn chú chó nhỏ mỉm cười, âm thanh dịu dàng phát ra từ miệng cô khác hẳn so với hồi nãy khi Bạch Tuyết trò chuyện với Bực:
-Cháu bé đói chưa nào. Gâu. Cháu đi ăn cùng bọn cô nha.
Chú chó nhỏ nghe Bạch Tuyết nói, liền gật đầu đồng ý.
-Vậy đi thôi. Gâu gâu.
Bực nắm tay chú chó nhỏ dắt chú đến chỗ đống thức ăn, nơi mà Đốm Mặt hiện giờ đang nằm trên đó, tận hưởng cảm giác biến đống thức ăn trở thành giường ngủ.
Bạch Tuyết dắt tay chú cún tiến về đống thức ăn thì ở đằng sau Đốm Cô Nương lại ngạc nhiên lên tiếng:
-Cháu bé. Gâu. Ở đằng sau cháu dính cái gì kìa.
Bực chú ý lời nói của Đốm Cô Nương, nhìn đằng sau mông chú chó nhỏ vừa trông thấy chú chó nhỏ liền đi về phía cậu:
-Có cái gì ở phía mông nhóc này? Gâu gâu.
Chú chó nhỏ nghe tiếng Đốm Cô Nương và Bực thì ngay lập tức nhìn về phía đằng sau mình. Trong tầm mắt của cậu, ngoài cái thứ hồng hồng dính dính là bã kẹo cao su khiến cho cậu cực kỳ thích thú thì chẳng có gì ngoài nó hết.
-Gâu gâu. Ý cô nói là cái thứ hồng hồng này ạ?
Chú chó nhỏ giơ ngón tay chỉ về phía cái bã kẹo cao su, cái thứ mà theo cậu, là thứ đồ trang sức hiếm có khó tìm.
-Cái này là đồ chơi hả cô? Gâu.
Chú chó nhỏ cho đến giờ vẫn không biết cái thứ hồng hồng mà cậu thấy chính là kẹo cao su.
-Gấu gấu gấu! Đây là kẹo su nè!
Bạch Tuyết nhìn đằng sau mông chú chó nhỏ thấy bã kẹo cao su bèn ngạc nhiên, một hai giây sau thì Bạch Tuyết mắt sáng lên đầy hào hứng:
-Gâu. Cái này là kẹo cao su mà con người vẫn thường hay ăn. Gâu gâu gâu.
Ở bên cạnh chú chó nhỏ, Bạch Tuyết giọng hào hứng vang lên:
-Cô nghe nói cái thứ này ăn rất ngon đấy cháu ạ. Gâu gâu.
Bực nghe Bạch Tuyết nói, sau nhiều lần rút kinh nghiệm mỗi khi cô Đại Bạch Tuyết nói là một hồi tai nạn xảy ra, Bực có vẻ như từ lâu đã quá không tin tưởng vào lời nói của Bạch Tuyết.
-Bà chắc cái thứ này ăn được chứ. Gâu. Tui hơi nghi ngờ lời nói của bà.
Bực tỏ vẻ nghi ngờ chỉ vào bã kẹo cao su ẩm ướt dính đầy bùn đất mà hỏi Bạch Tuyết.
-Chắc chắn là ăn ngon mà. Gâu. Chính mắt tôi nhìn thấy con người nhai kẹo cao su cực kỳ ngon lành.
Bạch Tuyết nhanh chóng bóc bả kẹo cao su ra khỏi mông chú chó nhỏ. Do thấm nước nên miếng kẹo cao su bây giờ rất khó bóc ra, lại thêm Bạch Tuyết kéo quá tay khiến miếng kẹo cao su dãn ra như mạng nhện.
Cậu thấy Bạch Tuyết hào hứng kéo dãn miếng kẹo thì trong lòng chú chó nhỏ tràn đầy hứng thú với cái thứ hồng hồng dẻo dẻo này.
-Cái này là kẹo cao su đó cháu. Gấu gấu gấu.
Bạch Tuyết vui vẻ nhanh chóng giải thích cho chú chó nhỏ, mắt cô thì vẫn đang ngắm nghía bã kẹo không thể nào dời đi chỗ khác.
-Kẹo cao su này là món ăn khoái khẩu của cô đấy cháu à. Gấu. Không những ăn rất ngon mà còn có thể giải tỏa áp lực nữa đó.
Bạch Tuyết nghiền ngẫm giải thích.
Ở bên cạnh, Bực chướng mắt nhìn bộ dạng của Bạch Tuyết:
-Gầu. Bà có bao giờ bị áp lực đâu mà cần giải tỏa.
Bạch Tuyết không thèm nói chuyện với Bực, cô hỏi chú chó nhỏ:
-Miếng kẹo cao su này ngon lắm đó. Cháu ăn đi. Gâu.
Bạch Tuyết đưa lại bã kẹo cao su cho chú chó nhỏ.
Nhìn Bạch Tuyết chìa bã kẹo cao su dính đầy bùn đất, chú chó nhỏ rất cảm ơn lòng tốt của Bạch Tuyết nhưng cảm thấy nếu bản thân cậu ăn thứ này vào sẽ xảy ra chuyện cực kỳ xấu.
-Gâu gâu. Cháu không dám chắc ăn cái này vào sẽ ổn đâu cô ạ.
Chú chó nhỏ do dự, từ chối ăn bã kẹo đã dính vào mông cậu.
-Nhóc đừng có ăn. Gâu gâu. Ta bảo đảm là nó không ổn đâu.
Bực nhìn thấy Bạch Tuyết đưa cho chú chó nhỏ bã kẹo, nhanh chóng phản đối.
-Cháu cứ tin cô đi. Đừng có tin chú ấy. Gâu. Bảo đảm cháu sẽ khoái món này cho xem.
Bạch Tuyết vẫn tiếp tục chìa bã kẹo trước mặt chú chó nhỏ, bộ dạng nếu như chú chó nhỏ không cầm lấy miếng bã kẹo cao su này, Bạch Tuyết sẽ không thèm thu tay về.
-Gâu gâu. Nhóc mà ăn vào là xuống dưới uống trà trò chuyện cùng Diêm Vương đấy. Đừng có ăn!
Bực nói giọng hoảng hốt:
-Này bà Đại kia, đừng có mà dụ trẻ nhỏ ăn thức ăn có độc nữa, bà không thấy chú nhóc ấy tội nghiệp lắm rồi ư. Gầu gầu. Giờ bà còn muốn gây ra chuyện tội lỗi với chú nhóc ư.
Bà Đại chính là biệt danh Bực dùng để ám chỉ Bạch Tuyết. Chú chó mực luôn miệng phản đối Bạch Tuyết đưa miếng bã cao su cho chú chó nhỏ.
Ở một bên, nghe Bực gọi mình bằng biệt danh “bà Đại”, Bạch Tuyết tức giận:
-Này ông Đen kia, tui có nên chuyện gì mà ông cư xử quá đáng quá vậy. Gâu gâu gâu. Tui chỉ đưa cho chú nhóc miếng kẹo cao su thôi mà, ngon lắm chứ có phải đồ độc hại gì đâu mà làm quá vậy. Gâu gâu gâu.
“Đích thị miếng bã kẹo cao su ấy là đồ có độc mà”, hai chị em chó đốm đều nhìn về hướng Bực và Bạch Tuyết thầm nghĩ.
Bạch Tuyết và Bực mải mê cãi nhau mà quên nhân vật chính đang đứng bên cạnh bịch lỗ tai.
Hai chị em và chú chó nhỏ không nói gì, chỉ lặng im nhìn phe Bực và Đốm Mặt tuyên chuyến với Bạch Tuyết.
Năm phút đã trôi qua nhưng cuộc cãi vã giữa Bực và Bạch Tuyết vẫn chưa đến hồi kết mà trái lại, càng ngày càng gay cấn. Tất cả chỉ vì nguyên nhân rất đơn giản mà vô cùng sâu xa chỉ là bã kẹo cao su ướt sũng nhão nhẹt, dính đầy bùn đất, nằm ở trên mông của chú chó nhỏ:
-Ông là con chó đen từ đầu đến chân. Gâu.
Bạch Tuyết chê Bực.
-Bà là Trư Bát Giới chuyển sinh. Gâu.
Bực chê lại.
-Ông là ông chó dễ nổi nóng. Gâu.
Bạch Tuyết tiếp tục chê Bực.
-Còn bà là bà chó cà tưng. Gâu.
Bực tiếp tục chê lại.
-Ông có tin tui làm ông dẹp như kẹo cao su này không. Gâu gâu.
Bạch Tuyết nổi nóng nhìn Bực rồi lại chỉ tay vào miếng bã kẹo cao su mà nói.
-Vậy bà có tin tui làm bà dẹp hơn cả miếng cao su này không. Gâu gâu gâu.
Cả hai không ai nhường ai khiến cho màn đấu mồm đầy căng thẳng giữa Bực và Bạch Tuyết vẫn không thể kết thúc. Mà nguyên chính làm cho cuộc ác khẩu giữa Bực và Bạch Tuyết xảy ra chỉ là bã kẹo cao su.
Quả là một bã kẹo cao su thần thánh!
-Ôi trời. Gâu. Hai người này lại thế nữa.
Đốm Cô Nương thở dài nhìn cuộc đấu võ mồm vẫn chưa đến hồi kết giữa Bực và Bạch Tuyết.
-Không biết bao giờ mới cãi xong. Gâu. Không ngờ hôm nay Bực dám quyết liệt phản đối Bạch Tuyết đến thế. Chắc là nhờ công của chú nhóc kia rồi.
Đốm Cô Nương nhìn về phía chú chó nhỏ. Một hai giây sau, cô chó đốm đi về hướng cậu.
-Gâu. Thôi cô cháu mình lại ăn chung với chú Đốm Mặt nào cháu.
Đốm Cô Nương nói với chú chó nhỏ, chỉ tay về phía Đốm Mặt lúc này đang ngồi trên đống thức ăn, hai chân đung đưa nhẹ nhàng, hai tay cầm trái bắp đưa lên miệng, đôi mắt thì đầy hứng thú quan sát Bực và Bạch Tuyết đang cãi nhau.
- Lát nữa bọn họ cãi nhau xong rồi ăn sau cũng được. Gâu gâu.