Lúc này, Bực và hai chị em chó đốm đang hồi tưởng về chuyện xấu hổ của bản thân. Cả ba cảm giác được có chuyện gì đó không ổn, đều thầm rùng mình: “Không biết lần Bạch Tuyết lại đem cái dạng thức ăn gì về nữa đây”.
Chú chó nhỏ cùng chú chó mực và hai chị em chó đốm chăm chú nhìn về phía cái thùng rác trống không thì chợt có âm thanh trước con hẻm vang lên:
-Xin chào các chú chó thân mến. Gâu gâu. Mình đem thức ăn về đây.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên.
Chú chó nhỏ, Bực và hai chị em chó đốm đều quay sang nơi phát ra âm thanh. Cả bọn phát hiện cô chó với bộ lông trắng mịn từ đầu cho đến chân hiện giờ đang đứng nơi đó.
Nhìn cô chó ấy, chú chó nhỏ nghĩ thầm: “Chắc hẳn cô này đích thị là Đại Bạch Tuyết mà các cô chú kể rồi, không biết cô ấy có phải nàng công chúa trong truyện “Nàng Cún Bạch Tuyết Và Bảy Chú Cún Chihuahua”.
Đúng như chú chó nhỏ đoán. Đây chính là Đại Bạch Tuyết tham ăn trong miệng của Bực và Đốm Mặt.
Chú chó nhỏ nhìn hai cái bao trên người Đại Bạch Tuyết. Lúc này, trên miệng Đại Bạch Tuyết đang ngậm một bao xanh, trên lưng có thêm một bao đỏ.
-Các bạn chờ mình nãy giờ có lâu không? Gâu gâu.
Đại Bạch Tuyết cất lên giọng chào các thành viên.
Bịch!
Bạch Tuyết nặng nề đặt hai cái bao xuống.
Cô chó với bộ lông trắng mượt đứng đó, vẫy tay chào về phía chú chó nhỏ cùng với bốn chú chó, miệng hớn hở:
-Mình vừa mới ăn xong hết chỗ vừa nãy, vừa mới đi kiếm thức ăn mới này.
Bực thấy Đại Bạch Tuyết vẫn tỏ vẻ như thường không xảy ra chuyện gì bèn bực dọc:
-Bà sao lại ăn hết thức ăn cho cả bọn mình vậy. Gâu gâu. Nãy giờ còn đi đâu nữa làm cả bọn lo quá chừng biết không. Gâu gâu gâu.
Bực tức giận sủa lên.
-Biết rồi biết rồi. Gầu. Khổ lắm tôi biết rồi. Cậu cứ nói mãi. Gâu gâu.
Đại Bạch Tuyết một bên nhìn Bực biểu hiện như vậy liền cảm thấy ấm áp trong lòng, cô thấy sự quan tâm lo lắng cho mình hiện rõ ngay trên khuôn mặt của Bực, đó là sự quan tâm lo lắng dành cho người thân trong gia đình. Mặc dù biết Bực có ý tốt nhưng Đại Bạch Tuyết chỉ giữ trong lòng, giả bộ làm như không thấy.
-Chúng ta phải tìm thêm thức ăn chứ. Tối nay chúng ta vừa có thêm thành viên mới mà. Gâu gâu gâu gâu.
Đại Bạch Tuyết hào hứng reo lên.
-Thành viên mới!!?
Đại Bạch Tuyết vừa dứt lời, Bực và hai chị em chó đốm đồng thanh reo lên. Cả chú chó nhỏ cũng ngạc nhiên không kém.
“Chẳng lẽ cô ấy đi tìm thức ăn về cho mình sao?” Chú chó nhỏ âm thầm cảm động.
-Gâu. Đâu rồi? Chú nhóc ấy đâu rồi?
Bạch Tuyết dáo dác nhìn quanh tìm chú chó nhỏ, nhưng tìm mãi vẫn không thấy cậu, dù rằng chú chó nhỏ chỉ cách đúng Bạch Tuyết ba bước chân.
Chú chó Bực trông thấy cảnh đần độn của Bạch Tuyết bèn lấy tay xoa trán, cao giọng lên tiếng:
-Ôi trời. Gâu. Bà bị cận thì phiền bà đeo kính cận vào giúp tôi cái. Gâu gâu gâu. Cái kính cận lúc trước tôi đưa cho bà đâu? Đeo vô mà nhìn đường. Gâu gâu.
Nghe lời nhắc nhở của Bực, Bạch Tuyết như sực nhớ đến điều gì:
-Gâu. Tôi suýt quên mất.
Bạch Tuyết bèn moi từ trong bộ lông của cô một cái kính cận đã cũ đeo lên khuôn mặt.
-Gâu. Chú chó nhỏ đây rồi.
Bạch Tuyết reo lên, cô đi tới vài bước.
Rầm!
-Gấu. Ui da. Đau quá. Sao người chú chó cứng thế này nhỉ?
Lần này Bạch Tuyết đâm sầm vào bức tường.
-Sai đường rồi má. Gâu.
Bực hét lên lấy tay vỗ trán:
-Ôi trời không phải tôi là bảo mẫu cho cô ta chứ. Gâu gâu.
Bực lắc đầu rồi bước lại gần cầm tay Bạch Tuyết:
-Gâu. Đi theo tôi. Kiểu này thì chắc phải tìm cho bà cặp kính khác thôi.
Thực ra Bạch Tuyết bị cận thị, mắt của Bạch Tuyết khó nhìn thấy đường từ rất lâu rồi, thời điểm còn sống với người chủ đầu tiên. Sau này khi Bạch Tuyết quyết định sống bụi, cảm nhận được sự khó khăn mà đôi mắt cận thị đem lại, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cặp kính mà cô đang đeo là do Bực, Đốm Mặt và Đốm Cô Nương giúp cô phát hiện từ trong bịch rác sau hàng giờ liền các chú chó cô chó ra sức lục lọi. Nếu như không có ba chú chó cô chó này thì có lẽ cuộc sống Bạch Tuyết sẽ trở nên trắc trở khôn cùng.
-Ha ha ha! Tôi lại bị tăng độ nữa. Gâu. Lại làm phiền cậu rồi.
Bạch Tuyết cười nhưng Bực lại biết cô cún trong lòng giờ đang rất khổ sở.
Chú chó mực mềm lòng, nói với Bạch Tuyết bằng giọng chắc nịch:
-Đừng có nói như vậy. Gâu. Chúng ta là người một nhà, vấn đề của bà chính là vấn đề của cả bọn tôi nữa. Vì thế chẳng có phiền hà gì cả.
Ở bên cạnh, Đốm Cô Nương cũng lên tiếng:
-Bạch Tuyết à, ngày mai chúng ta sẽ cùng tìm cặp kính khác cho cô. Gâu.
Đốm Mặt gật đầu phụ hoạ, giọng hào hùng:
-Phải đấy. Gâu gâu gâu. Ngày mai cả bốn... à không phải... cả năm chúng ta sẽ cùng lật tung từng khu rác để tìm cặp kính phù hợp với chị.
Bạch Tuyết nghe những người bạn của cô nói mà trong lòng không khỏi dâng lên từng trận xúc động.
Ngay cả chú cún cũng không khỏi cảm thấy thật ấm áp khi ở chung với những chú chó cô chó giàu lòng nhân ái. “Tuy cô Bạch Tuyết không có các chú cún Chihuahua ở bên cạnh như trong truyện nhưng cô Bạch Tuyết lại có những người bạn thật tuyệt vời”, chú chó nhỏ nghĩ thầm.
-Vậy ngày mai tôi sẽ tìm thật nhiều thức ăn xem như cảm ơn các chú. Gâu gâu gâu.
Bạch Tuyết hiện giờ trong lòng cô đang ngập tràn hạnh phúc.
-Gâu. Chị hứa rồi đó nha.
Bực và Đốm Mặt mừng rỡ reo lên.
Đại Bạch Tuyết mỉm cười.
Bực dẫn cô đến trước mặt chú chó nhỏ. Bạch Tuyết nhìn thấy chú cún liền reo lên:
-Oa, chú chó nhỏ trông dễ thương quá ta. Gấu gấu gấu. Cho cô ôm cái nào.
Bạch Tuyết không để ý xem chú chó nhỏ đồng ý hay chưa, đem ôm cậu vào lòng ngay lập tức.
Gâu gâu!
Chú cún không quen bị người lạ ôm. Thế nhưng cảm nhân hơi ấm phả ra từ người Bạch Tuyết, chú chó nhỏ lại có cảm giác ấm áp quen thuộc, như lúc cậu đang rúc vào lòng mẹ mình. Cái cảm giác ấm áp không thể nào phai nhoà trong trái tim chú cún bé bỏng. Chốc lát, chú cún lại bất ngờ hỏi Bạch Tuyết:
- Gâu gâu. Cô có phải là Bạch Tuyết không ạ?
Chú chó nhỏ hỏi cô chó lông trắng có phải là nhân vật Bạch Tuyết trong truyện cổ tích “Nàng Cún Bạch Tuyết Và Bảy Chú Cún Chihuahua”. Nhưng câu hỏi của chú chó nhỏ lại làm cho Bạch Tuyết “đời thật” hiểu lầm:”Chắc nhóc cún chưa thực sự biết tên mình nên hỏi vậy”.
Bạch Tuyết trả lời với giọng cực kỳ chắc chắn:
-Cô đúng là bạch Tuyết đấy con. Gâu gâu.
Bên ngoài, Bực sau khi nghe câu hỏi của chú chó nhỏ bèn nghĩ ngợi: ”Quái lạ, từ nãy đến giờ nó phải biết tên cô ta rồi chứ. Sao bây giờ lại hỏi vậy?”. Bực tuy lòng xuất hiện nghi vấn nhưng vẫn khẳng định với chú cún:
-Cô ta là Bạch Tuyết hàng thật trăm phần trăm đấy nhóc ạ. Gâu.
Chú chó nhỏ mắt sáng lên nhìn Đại Bạch Tuyết, lại ôm chằm cô Bạch Tuyết “đời thật” khiến cho Bạch Tuyết “đời thật” không khỏi sững sờ.
“Tội nghiệp bé con, chắc có lẽ nhóc đã phải chịu đựng nỗi mất mát người thân”, Bạch Tuyết đầy thông cảm nhìn chú chó nhỏ đang ôm mình.
Được một lúc, chú chó nhỏ buông Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết hiền hoà nhìn chú chó nhỏ rồi lại nhìn về phía Bực và hai chị em Đốm Mặt, Đốm Cô Nương giọng phấn khởi:
-Gâu. Đến bữa ăn chính rồi nhỉ. Chúng ta cùng ăn thôi.
Bạch Tuyết dùng sức cắn mạnh xé rách một phần nhỏ của bao rồi trút xuống.
Lịch bịch!
Đống đồ ăn từ trong bao tuôn như mưa rơi xuống đường. Có đủ mọi loại đồ ăn trong bao, từ trứng chiên, bò bít tết, hay gà rán, thịt ba rọi,… Thức ăn tuôn rơi như mưa xống mặt đường con hẻm.
-Đống đồ ăn này cô kiếm đâu ra vậy. Gầu.
Bực cau mày ngạc nhiên:
-Cô đừng nói vừa mới bịt mặt đi cướp siêu thị như lần trước nha. Gâu gâu