Bực nhíu mày thoáng một chút, nhìn vào cái thùng rác chỉ còn lại vài bao giấy chai nhựa tái chế, thức ăn lúc nãy dường như đã bốc hơi vào không khí.
-Trời ơi là trời, Bạch Tuyết, lại thế nữa rồi. Gâu gâu gâu.
Bực cau mày giận dữ, chắc hẳn chú chó mực đã biết được nguyên nhân khiến đống thức ăn biến mất:
-Chẳng chừa cho người khác tí thức ăn nào. Gầu gầu. Đừng nói là cô ta lại đi tìm thức ăn nữa nhé.
Chú chó Bực nhảy tới, cố gắng dùng vuốt của mình cố gắng lục lọi trong thùng rác xem có còn mẩu xương gà hay vụn bánh mì nào sót lại hay không. Chỉ sau chốc lát, Bực đã hoàn thành xong công việc phân loại: cái thùng rác ở một nơi, những bịch rác lại nằm ở nơi khác, còn đống thức ăn thì nằm ở nơi khác nữa, về phần đống thức ăn nằm ở nơi nào thì Bực không biết.
Đốm Mặt ở một bên nhìn đống lộn xộn trước mặt do Bực bày ra, than vãn:
-Gầu gầu. Cô ấy quả không hổ danh khi được đặt tên là nàng Đại Bạch Tuyết.
Đốm Cô Nương thì thán phục tỏ vẻ đầy hâm mộ:
-Gâu. Bạch Tuyết thật là tài ba. Cho dù ăn bao nhiêu cũng có thể bảo trì cơ thể mảnh mai.
Chú chó lông trắng vừa biến mất thực chất là một cô chó, có tên “Đại Bạch Tuyết”. Bực, Đốm Cô Nương và Đốm Mặt thông thường gọi cô bằng cái tên “Bạch Tuyết” yêu kiều. Ít khi nào cả ba gọi tên cô là “Đại Bạch Tuyết”.
Chú chó nhỏ khi nghe cái tên “Bạch Tuyết” lúc đầu vui mừng, nhưng sau đó ngẩn ngơ: “Cô cún lông trắng lúc nãy là Bạch Tuyết trong truyện “Nàng Cún Bạch Tuyết Và Bảy Chú Cún Chihuahua” mà mẹ mình kể ư. Gâu. Vui quá, mình sắp được gặp cô Bạch Tuyết rồi. Nhưng chẳng phải mẹ nói Bạch Tuyết sống trong rừng cùng bảy chú cún Chihuahua mà. Tại sao bây giờ lại lưu lạc đến đây rồi.”
Chú chó nhỏ băn khoăn nghĩ thầm. Cậu không biết cô chó lông trắng mềm mại không biết đã mất hút từ lúc nào và nàng cún Bạch Tuyết mẹ cậu kể là hai cô chó hoàn toàn khác nhau, không có bất kỳ điểm chung nào. Làm thế nào mà một cô chó ham ăn có thể là Bạch Tuyết được. Trừ khi Bạch Tuyết theo lời kể của mẹ cũng có ham ăn không kém cô chó Đại Bạch Tuyết. Nhưng dù sao chúng ta cũng nên vui mừng cho chú chó nhỏ khi gặp được cô chó có tên “Bạch Tuyết”.
Nói về cái tên “Đại Bạch Tuyết” của cô chó lông trắng, có hẳn một tiểu sử cho cái tên đó.
Cái tên Đại Bạch Tuyết của cô thực chất chính là do ông chủ cũ đặt cho. Trước kia người chủ đầu tiên khi sống chung thì rất thích thú với bộ lông trắng mềm mại của cô chó, vì vậy ông chủ đã đặt tên cô là “Bạch Tuyết”. Nhưng lâu sau đó chủ cũ sau này chợt phát hiện Bạch Tuyết có sức ăn rất lớn, bèn thích thú thêm chữ “Đại” vào cái tên của cô.
Mới đầu chủ cũ còn cảm thấy vui mừng trước sức ăn của cô chó Bạch Tuyết, cho rằng càng ăn nhiều càng khỏe. Chỉ sau một thời gian, sự hứng thú của chủ cũ đối với Bạch Tuyết không biết bị rơi rụng chỗ nào, thay vào đó là sự e dè không biết sức ăn của Đại Bạch Tuyết còn phát triển bao nhiêu. Cho đến khi khẩu phần ăn hàng ngày của Đại Bạch Tuyết bằng tiền lương một tuần của ông chủ khiến ông không thể chịu nổi tình trạng hiện tại nữa. Cuối cùng, bản thân ông chủ tự mình tiễn đưa cô bước trên đường đời:
-Đại Bạch Tuyết à, con bây giờ đã trưởng thành, cần phải dựa vào bản lĩnh bản thân tự ra đời kiếm ăn thôi. Con đi đi, ta sẽ luôn chúc phúc cho những đoạn đường mà con đi qua. Tạm biệt con!
Đại Bạch Tuyết nghe lời ông chủ nói mà cảm động rưng rưng nước mắt:
-Gâu. Ông chủ…
Rầm!
-Oa! Nó đi rồi. Mừng quá! Không lo chết đói nữa rồi!
Đại Bạch Tuyết chưa nói hết câu, ông chủ của cô đã đóng sập cửa lại đầy dứt khoát, tiếp đến là mà hò reo đầy vui mừng. Bạch Tuyết nhận ra đây là giọng ông chủ.
Đại Bạch Tuyết tưởng tượng ra hành động ăn mừng đầy vui sướng của người từng là ông chủ mình, im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, Đại Bạch Tuyết thở dài:
-Gầu. Đây là người chủ thứ hai mươi rồi. Gầu. Sống với con người sao mà khổ quá. Ta đành chu du bắt đầu hành trình tự do tìm kiếm thức ăn vậy.
Thế là Đại Bạch Tuyết lên đường, về sau cô gặp được ba chú chó Bực, Đốm Mặt và Đốm Cô Nương liền kết bạn cùng sống “hạnh phúc” bên nhau.
-Gầu. Không biết lần này cô ta có tha về thức ăn gì có độc không đây
Bực ngán ngẩm thở dài:
-Lần trước cô ta đem về chai thuốc diệt cỏ, còn bảo đó là chai nước ngọt Xá Xị nữa chứ, báo hại cho chúng ta chút nữa là lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân. Xém chút nữa cô ấy cũng đi tong luôn còn gì. Gâu gâu.
Đốm Cô Nương ở cạnh bên nghe Bực nói xấu Đại Bạch Tuyết thì ra tiếng bên vực cho cô chó đã mất tích từ bao giờ:
-Bực đừng có nghĩ xấu Bạch Tuyết như vậy, đâu có ai trên đời là hoàn toàn hoàn hảo, Bạch Tuyết lâu lâu cũng phải mắc lỗi chứ. Gâu.
Đốm Mặt nghe chị hai mình nói tốt cho Bạch Tuyết bèn nhảy ra phản đối:
-Bạch Tuyết không có tốt như chị nói đâu chị hai ơi. Gâu. Chị còn nhớ lần cô ấy mang về bịch bánh bông lan cho bọn mình thưởng thức không. Em vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện đó đây nè.
Đốm Mặt vừa nói xong, như nhớ lại chuyện gì, bản thân liền cảm thấy ngượng ngùng.
Đốm Cô Nương nghe em mình nói vậy, cũng dường như nhớ lại chuyện gì đó, khuôn mặt không khỏi đỏ hẳn lên. Cả Bực bên cạnh cũng ra vẻ xấu hổ.
Một bên, chú chó nhỏ nãy giờ đứng nghe cuộc trò chuyện của Bực, Đốm Cô Nương và Đốm Mặt chẳng hiểu điều gì.
Nói về Đại Bạch Tuyết, ngoài sức ăn khủng khiếp của bản thân, Bạch Tuyết còn sở hữu một khứu giác nhạy bén, có một lần Bạch Tuyết đánh hơi thấy ổ bánh mì cách cô năm cây số, lần khác thì cô lại đánh hơi thấy miếng thịt heo nằm trong thùng rác cách cả bọn mười cây, lần khác nữa thì cô còn ngửi thấy mùi cá viên chiên cách bản thân mười lăm cây số.
Ta kết luận rằng, Bạch Tuyết còn có khả năng đánh mùi phi phàm nhưng không ít lần Bạch Tuyết để cho cả bọn lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười.
Một lần, Bạch Tuyết đánh hơi được cái bánh bông lan thơm ngon liền đem về cho Bực, Đốm Cô Nương và Đốm Mặt cùng ăn, bản thân Bạch Tuyết lại phát giác cái bánh bông lan có gì kỳ lạ nên tỏ vẻ nghi ngờ không thèm ăn, chỉ để cho cả ba chú chó cô chó còn lại thưởng thức.
Bực và hai chị em chó đốm khi trông thấy bánh bông lan thơm ngon do Bạch Tuyết mang về đều khoái chí bẻ từng miếng nuốt vào họng.
Sau khi Bực, Đốm Cô Nương và Đốm Mặt ăn vào chẳng có cảm gì khác lạ. Nhưng chỉ sau đó một phút. Bực đột nhiên ngồi xổm xuống đất nhảy cóc, Đốm Cô Nương thì lại cùng Đốm Mặt chơi trò đuổi bắt. Đốm Mặt ở phía trước bị Đốm Cô Nương vội vàng trèo lên cây. Đốm Cô Nương không trèo lên cây theo Đốm Mặt nhưng lại ngồi chực phía dưới trông chừng, đôi mắt cô chó lúc ấy cứ bám theo từng cử động của Đốm Mặt, đuôi vẫy qua vẫy lại nhẹ nhàng.
Bực sau một hồi nhảy cóc đến gần Đốm Cô Nương dừng lại, cũng ngước mặt lên nhìn Đốm Mặt sủa một cái rồi tiếp tục nhảy cóc đến chỗ cột điện thì chồm người bám vào thân cột điện mà sủa liên tục.
Đốm Mặt ngồi trên cây phượng thì liên mồm:
-Gấu gấu. Bớ người ta, có con chó đốm định cắn tôi. Gấu gấu gấu.
Đốm Mặt ngồi trên cây phượng sủa. Đốm Cô Nương ngồi ở phía dưới cũng sủa theo. Hình ảnh trông rất sinh động, có thể khiến người nhìn thỏa mãn ánh mắt thích ngắm phong cảnh lạ.
Đốm Cô Nương sau một lúc ngồi trước cây phượng bèn lảng đi chỗ khác, chạy ra trước đường chính của con phố mà ngồi rũ rượi như bà bán cá, cứ chốc chốc lại giơ hai tay lên, chốc chốc lại hạ hai tay xuống.
Lần đó cũng may mà chỉ có tác dụng trong hai tiếng, cả bọn không có ai bị thương, chỉ có hơi bị ám ảnh tâm lý chút thôi, còn mọi chuyện thì vẫn ổn.
Cho đến nay, việc Đốm Mặt làm thế nào để trèo xuống cây phượng còn là một điều bí ẩn. Ta có thể kết luận rằng: Bí ẩn mãi mãi là bí ẩn.
Bạch Tuyết là cô chó tuy ham ăn nhưng lại cực kỳ tốt bụng, ở chung với Bực và hai chị em chó đốm, Bạch Tuyết luôn là người đi tìm thức ăn, tìm thuốc chữa bệnh về cho cả bọn. Nói chung là Bạch Tuyết rất quý trọng Bực, Đốm Mặt và Đốm Cô Nương. Cả bọn cũng rất quý Bạch Tuyết.
Chỉ trừ những lúc Đại Bạch Tuyết không tỉnh thì mọi lúc còn lại cô chó đều rất tỉnh.