Chú chó nhỏ va vào một người, một cậu bé, tên là Quang.
Quang nhìn thấy cậu, tự nhiên khuôn mặt cậu thở phào nhẹ nhõm:
- Thì ra là một chú chó, làm nãy giờ mình cứ tưởng.
Quang tiếp tục nhìn vào Lucky, miệng cậu bé bất chợt hớn hở reo lên:
- Oa! Chú chó này dễ thương quá.
Quang bế chú chó nhỏ Lucky lên khoe với ba mẹ:
- Ba mẹ ơi! Cún con dễ thương quá chưa này!
Quang sáng mắt nhìn Lucky, nhưng lại thấy Lucky trông man mác buồn. Quang thốt lên:
- Nhưng sao trông nó thật đáng thương! Có phải mày bị thương ở đâu không?
Quang dáo dát nhìn khắp người Lucky như muốn tìm vết thương cho cậu. Phải nói là sau một hồi xem xét kỹ, từ khuôn mặt, hai tay hai chân cho tới bộ lông màu vàng nhạt, Quang thấy chỗ nào cũng có dấu vết trầy xước, khắp người Lucky không chỗ nào mà không bị dính bùn đất lem luốc.
- Chắc hẳn chú cún con này có khoảng thời gian sống cực khổ lắm.
Ba Quang ở phía bên cạnh trầm ngâm thốt lên sau khi chứng kiến bộ dạng thê thảm của Lucky.
Cả Quang và mẹ đều đồng tình nhìn về phía ba cậu.
- Vậy giờ làm sao bây giờ anh?
Mẹ Quang ở bên cạnh hỏi ba cậu bé:
- Chắc hẳn nó sẽ không sống được lâu nếu chúng ta cứ bỏ mặc đi như thế này?
Cô Cẩm giọng đầy lo lắng.
Bác Hải trầm ngâm chốc lát.
Cậu bé quay sang mẹ, vẻ mặt năn nỉ:
- Mình đem nó về nuôi nha mẹ?
- Tùy con thôi, con yêu. – Mẹ cậu bé mỉm cười.
- Con cảm ơn mẹ!
Quang mừng rỡ reo lên.
- Mình sẽ đặt tên nó là gì vậy mẹ?
- Con muốn đặt tên gì nào?
Nghe mẹ hỏi, Quang áp ngón tay trỏ lên miệng ra vẻ suy tư:
- Vậy con sẽ gọi nó là... là gì nhỉ?
Quang liên tục lẩm bẩm câu nói ấy một lúc lâu thì cậu hò reo lên. Quang hào hứng vung vẩy hai bàn tay nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con nghĩ ra rồi, con sẽ đặt tên cho nó là Lucky, Lucky có nghĩa là may mắn, đúng không mẹ? Con biết từ này khi ở trên lớp đó.
Cô Cẩm nghe giọng đầy phấn khởi của Quang. Cô dịu dàng xoa đầu cậu:
- A, từ giờ cậu tên là Lucky nha!
- Đúng rồi! Con giỏi lắm!
Từ giờ, chú chó nhỏ sẽ tên là Lucky.
Lucky theo chân mẹ con cậu bé Quang về nhà. Quang hào hứng:
- Này, chúng ta sẽ ở chung phòng đấy.
Lucky theo chân Quang cùng ba mẹ cậu bé về khách sạn.
Khách sạn có tên là Phương Nam, là khách sạn hai sao khá nổi tiếng và đông khách ở Vũng Tàu. Khách sạn có chất lượng phục vụ cùng giá tiền phòng phù hợp nên được đa số khách du lịch ưa chuộng.
Vào mùa hè, số lượng khách đăng ký phòng có thể lên đến mấy trăm người. Tuy khách sạn Phương Nam có nhiều phòng nhưng chỉ qua mấy ngày là phòng nào phòng nấy chật kín người.
Cả gia đình cậu bé Quang đã đặt phòng từ khá sớm nếu không bây giờ đã phải chuyển sang khách sạn khác.
- Thật may khi đây là khách sạn cho phép mang thú cưng vào.
Bác Hải thở phào nhẹ nhõm. Quang ở bên cạnh đồng tình với ba, phụ hoạ:
- Nếu không là Lucky phải ngủ bụi ngoài đường rồi.
Thông thường, các khách sạn không cho phép mang theo thú cưng vào phòng, chỉ có số ít khách sạn như khách sạn Phương Nam cho phép điều đó. Tuy nhiên, với một điều kiện chắc chắn phải có, đó là thú nuôi khi ở trong phòng khách sạn phải luôn ở trong tình trạng sạch sẽ, lông phải mượt, không dính bùn đất và tất nhiên phải có chứng nhận bản thân thú cưng không có bệnh, hoàn toàn sạch sẽ.
- Ôi trời, mẹ nghĩ Lucky phải thực sự ngủ bụi ngoài đường rồi.
Cô Cẩm giọng trầm ngâm nói, giơ lên tờ giấy quy định về việc đem thú cưng vào phòng khách sạn Phương Nam.
Ba Quang nhẹ nhàng cầm tờ giấy quy định từ tay ba cậu:
- Thú cưng mang vào khách sạn trước hết cần có giấy xuất xứ nguồn gốc rõ ràng, cần chứng nhận khoẻ mạnh, sạch sẽ.
Cô Cẩm nhìn tờ giấy một hồi, rồi lại quay sang xem xét Lucky thật kỹ. Có vẻ như ba cậu bé Quang đang cố gắng tìm được điểm nào đó mà Lucky đáp ứng được quy định. Nhưng có lẽ là không tài nào.
- Để ba xem nào! Đầu tiên là không có giấy xuất xứ nguồn gốc. Về độ sạch sẽ thì Lucky từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ phải qua trái không có chỗ nào không dính đầy bùn đất. Còn về sức khoẻ thì... cực kỳ yếu ớt.
Bác Hải liệt kê toàn bộ các đặc điểm cần thiết của thú cưng để được phép tiến vào khách sạn. Xem xét kỹ lưỡng một hồi, ba Quang cũng đành tặc lưỡi:
- Chà chà, coi bộ ca này khó.
Nếu như quy định của khách sạn yêu cầu những điều trái ngược hoàn toàn với những quy định trên thì chắc chắn chú cún Lucky sẽ đáp ứng vô cùng hoàn hảo.
- Thế bây giờ làm sao đây, chẳng lẽ Lucky phải ngủ bụi ngoài đường.
Quang lo lắng người bạn vừa mới quen.
- Ừ thì cho Lucky ngủ bụi đi.
Cô Cẩm thở dài.
Nghe mẹ mình nói vậy, Quang ngước lên nhìn mẹ, giọng phản ứng kịch liệt:
- Như vậy sao được mẹ. Nếu Lucky ngủ bụi ngoài đường con cũng ngủ bụi ngoài đường luôn.
Quang phản đối khiến cho Lucky cảm động. “Cậu chủ thật là tốt bụng”, Lucky thầm nghĩ.
Ý kiến của cô Cẩm cũng bị bác Hải phản đối:
- Đúng đấy em ạ, chúng ta không thể để Lucky bơ vơ ngoài đường được, nó còn nhỏ, khó mà chống chịu cơn gió rét ban đêm được.
Nhìn hai cha con đều đồng tình ý kiến với nhau cô Cẩm bật cười, thầm nghĩ, “Chuyện lạ, trước giờ hai cha con có đồng tình với nhau bao giờ đâu, đây là lần đầu tiên, còn bởi vì một chú cún con nữa, xem ra có thêm sự xuất hiện một thành viên mới trong gia đình là chú cún này hẳn là điều tốt.”
Cô Cẩm mở miệng giải thích:
- Xem ra hai cha con đều hiểu lầm ý kiến của mẹ rồi.
Cả hai bố con đều ngẩn ngơ. Quang vài ba giây sau hỏi mẹ:
- Vừa rồi mẹ nói Lucky phải ngủ bụi ngoài đường mà?
Lucky đồng tình cậu chủ, thầm phản bác: “Chính xác là bà chủ nói con phải ngủ bụi mà, sao bây giờ lại đổi ý.”
Bác Hải cũng không hiểu vợ mình nói gì:
- Vậy ý em là...
Mẹ cậu bé Quang nở nụ cười nhanh chóng giải thích:
- Thì đúng là Lucky sẽ ngủ bụi, nhưng là ngủ bụi trong phòng khách sạn.
Quang tiếp tục một phen ngẩn ngơ, nhìn về phía mẹ:
- Thế là thế nào? Con chẳng hiểu gì cả.
Ở bên cạnh, Lucky ánh mắt buồn bã, trong thâm tâm Lucky, cậu nghĩ bản thân mình sẽ gây chia rẽ hạnh phúc gia đình của Quang: “Có lẽ mình đã phá hoại tổ ấm của họ, mình nên đi thôi.”
Riêng bác Hải có vẻ như đã hiểu, lông mày dãn ra:
- Ý em là để cho Lucky lén vào phòng không báo cho khách sạn biết à.
Cô Cẩm nghe bác Hải nói, bèn giơ ngón tay cái:
- Đúng đó anh, chỉ cần mình để cho Lucky lẻn vào mà khách sạn không biết là ổn mà.
Bác Hải trầm ngâm suy tư, lát sau thì tán thành ý kiến cô Cẩm:
- Ý kiến không tồi.
Quang hoan hô vỗ tay:
- Mẹ hay quá.
Cô Cẩm mỉm cười thích thú khi hai cha con khen mình, hô lớn:
- Gia đình chúng ta bắt đầu thực hiện kế hoạch lén đưa Lucky vào bên trong khách sạn nào.
Cả Quang và ba cậu đồng thanh:
- Cùng thực hiện kế hoạch.
Trong lúc cả gia đình đang phấn khởi vì kế hoạch của cô Cẩm, đột nhiên có âm thanh của người nào đó vang lên:
- Xin lỗi, anh chị có thể trò chuyện nhỏ lại được không ạ? Và mong anh chị trình giấy phép xuất xứ của thú cưng cùng giấy chứng nhận sức khoẻ. Tui xin cảm ơn trước.
Quang và cha mẹ cậu khi nghe tiếng nói này liền có dự cảm bất thường quay sang.
Người phát ra âm thanh ấy là người đàn ông khá lớn ngoài bốn mươi tuổi, mặc bộ trang phục xanh da trời. Người đàn ông ấy không ai khác chính là bảo vệ của khách sạn Phương Nam. Và người đàn ông ấy không đòi hỏi gì hơn là được phép xem giấy xuất xứ cùng chứng nhận sức khoẻ của Lucky. Một điều tưởng chừng đơn giản mà cả gia đình như cảm thấy đang bị đùa giỡn.
Chắc hẳn từ nãy đến giờ ông chú bảo vệ đã chú ý đến chú chó Lucky cùng gia đình cậu bé Quang, bèn đến gần nhưng định bụng yêu cầu gia đình trình giấy phép thú cưng do khách sạn cấp phép, thế nhưng thay vào đó lại nghe được kế hoạch vĩ đại của gia đình này.
- A! Chào chú Hùng, cháu nhớ chú lắm.
Lucky quan sát chú bảo vệ rồi vui mừng hét lên.
Chú bảo vệ đây chính là chú Hùng, là em ruột của bác Hải, là chú của Quang.
- Thì ra là cậu, tui cứ tưởng là hôm nay cậu lười biếng nghỉ việc chứ. Xem ra không phải như vậy.
Ba Quang vừa biết người đột nhiên xuất hiện là chú Hùng em ruột của mình, bèn cười đùa trêu chọc một phen. Tuy là anh em ruột nhưng ba Quang phải đi làm xa, bởi thế nên anh em hiếm khi có dịp gặp tâm sự với nhau.
“Cũng may mà mình phát hiện sớm, một khi gia đình này thực hiện kế hoạch không biết đến bao giờ mình mới được nghỉ hưu”. Ông chú bảo vệ thở phào nhẹ nhõm.