Chương 17: Chú bảo vệ tội nghiệp

Chú bảo vệ hiện đang đứng trước mặt gia đình cậu bé Quang chính là cậu Ân, là em ruột của cô Cẩm, tất nhiên chú bảo vệ cũng chính là cậu ruột của Quang.

Bác Hải nhìn cậu Ân, ngay lập tức bước đến ôm chầm:

-Thì ra là chú, đã một năm mới nhìn thấy chú, có còn nhớ ông anh già này không, lại đây cho anh trai ôm cái nào.

Tuy là chị em ruột nhưng mẹ Quang phải đi làm xa, bởi thế nên anh em hiếm khi có dịp gặp tâm sự với nhau.

Cậu Ân cảm nhận sự ấm áp ba Quang mình đem lại mà cả người bất chợt sững sờ:”Sao ông anh hôm nay lạ vậy ta”.

-A chào cậu Ân, chị đây rất vui được nhìn thấy chú.

Cô Cẩm bước đến chào hỏi, bộ dạng cũng vui vẻ không kém gì chồng con.

“Quái lạ, mọi khi gia đình này đâu có tốt với mình như này”, cậu Ân nghi ngờ, mỗi lần gia đình Quang về Vũng Tàu chơi là y như rằng cậu Ân bị ba Quang mạnh mẽ biến thành người quản gia đắc lực cho gia đình, mỗi lần gia đình cần gì là cậu Ân phải còng lưng bất chấp mọi giá thực hiện ngay, phải nói là tình cảnh cậu Ân vô cùng bi thảm. Bởi vậy, mỗi khi dịp hè đến, tâm trạng cậu Ân trông vô cùng não nề.

Cậu Ân lúc này nhìn về phía đang đứng gần Quang liền đoán ra phần nào vấn đề.

Chú chó nhỏ từ nãy giờ vẫn quan sát cậu Ân cảm thấy chú bảo vệ thầm nghĩ:”Tại sao chú này gặp lại người thân mà khuôn mặt xám xịt như vậy”.

-Anh cứ tưởng là hôm nay chú lười biếng nghỉ việc chứ. Xem ra không phải như vậy.

Ba Quang cười, vỗ bả vai cậu Ân một phát thật mạnh khiến cậu Ân cười méo xệch, lại tiếp tục giương đôi mắt đánh giá Lucky.

“Cũng may mà phát hiện sớm, một khi gia đình này thực hiện kế hoạch mình xác định bản thân nghỉ hưu sớm”. Cậu Ân lòng ngao ngán.

Cậu Ân nhìn ba mẹ cậu bé Quang, lại nhìn về hướng Lucky:

-Chú chó này anh chị vừa mới nhặt về đúng không?

-Sao chú biết, vừa nãy chú đâu có ở đây.

Bác Hải giọng ngạc nhiên.

-Em đoán thôi. Anh chị không thể mang chú chó này vào khách sạn được đâu.

-Sao không thể?

Bác Hải giọng bình tĩnh, có vẻ như đã biết trước kết quả này.

-Bởi vì chú chó này lai lịch không rõ ràng...

-Sao không thể?

Bác Hải cắt lời cậu Ân tiếp tục hỏi.

-Chẳng may chú chó này có bệnh thì sao...

-Sao không thể?

Lần này đến lượt cô Cẩm ngắt giọng cậu Ân hỏi.

-Lỡ như trên người...

-Sao không thể?

Tiếp tục đến Quang giương đôi mắt long lanh nhìn về phía cậu Ân mà hỏi.

-Ài, thôi được rồi cứ để ông chú này lo chuyện. Chẳng biết kiếp trước tôi có tội tình gì mà sao gặp được gia đình này chứ.

-Gặp được anh là phúc của chú đấy. Lát nữa hãy lo, giờ anh em lâu ngày thấy nhau, chú lại đây trò chuyện với anh cái.

Cậu Ân cúi người xuống, vừa thì thầm vào tai Lucky vừa lia mắt về phía cậu bé Quang:

-Chú mày coi chừng nhé, gia đình này quái dị lắm, đã nhiều lần đem mấy chú chó về nhà, tụi nó ban đầu cũng như chú mày đều cảm thấy hạnh phúc lắm, nhưng khoảng chừng một tháng là tụi nó tự động khăn gói lên đường, nhớ cẩn trọng với mạng nhỏ của chú mày, nhất là đối với thắng nhóc đó. Chúc chú mày sống thọ hai tháng.

Lucky nghe cậu Ân thì thầm từng câu từng chữ vào tai mình mà xanh cả mặt:”Bỏ nhà ra đi là sao?”, Lucky rùng mình nhìn về phía cậu bé Quang lúc này hướng về phía cậu nở nụ cười.

Chú chó nhỏ nhìn nụ cười của Quang mà toàn thân bộ lông xù lên. Ôi cái nụ cười ấy, lộ ra hàm răng sún lỗ chỗ nhiều nơi. Ôi cái thần thái ấy. Giờ phút này chú chó nhỏ hét thầm:”Tại sao lúc nãy mình không ngồi lì trong con hẻm mà lại chạy ra ngoài”.

Lucky nhìn Quang, chú chó nhỏ cảm thấy trời đất bỗng chốc quay cuồng.

Bịch!

Lucky bốn chân sõng soài nằm dài trên mặt đất.

-Ui ba mẹ ơi, Lucky tự dưng lè lưỡi ngất xỉu rồi.

Gọng Quang hét lên khiến cho ba mẹ cùng cậu Ân đang trò chuyện tức thì nhìn sang.

“Sao tự nhiên bây giờ lại xỉu rồi, vậy làm sao trụ được một tháng được”, cậu Ân lắc đầu, lòng cảm thấy tội nghiệp thương thay cho số phận của chú chó nhỏ.

-Ba mẹ ơi, Lucky bị sao vậy ạ?

Quang lo lắng cho người bạn mình mới quen.

-Mẹ cũng không biết nó bị làm sao nữa.

-Ba nghĩ nó bị choáng ngợp thôi mà.

Bác Hải trầm ngâm nói, sau đó lia đôi mắt hướng sang chỗ cậu Ân đang đứng:

-Em trai, sang đây anh hai bảo chút chuyện.

Cậu Ân nghe tiếng Bác Hải gọi, lòng chợt sơn da gà, cảnh giác nhìn về phía anh hai mình:”Sao hai tay mình cứ giật giật lên nhỉ”.

-Hùng, có nghe anh hai bảo không vậy.

-A, em đây ạ.

Cậu Ân biết anh hai giờ đã sắp hết kiên nhẫn, ngay lập tức tới gần, lòng sắp khóc đến nơi:”Mong cho chú chó vẫn ổn, không thì bản thân mình chết mất”.

-Chú nhìn xem cún con này rốt cuộc là bị cái gì vậy?

Bác Hải hỏi.

-Nhờ hết vào chú đấy cậu Ân.

Cô Cẩm nói.

-Chú phải giúp cho Lucky tỉnh lại nha.

Quang hai mắt long lanh nhìn về cậu Ân.

Cậu Ân sau khi nhìn Lucky sõng soài trên mặt đất vẫn không biết bản thân mình chính là nguyên nhân khiến cho chú chó nhỏ bị ngất.

-À ừm, em cũng không biết chú chó này bị gì...

-Không biết là sao, chú làm việc cái kiểu gì thế này!

Cậu Ân ấp úng chưa kịp nói hết lời đã bị Bác Hải hét lên.

-Uổng công nãy giờ tôi cổ vũ chú.

Cô Cẩm lắc đầu.

-Cháu quả thật rất thất vọng về chú.

Cậu Ân nghe cả ba người từ lớn đến bé đều chê mình bèn trợn tròn mắt:”Trời đất, mình có phải bác sĩ thú y đâu mà sao biết được”.

-Thôi kê chú ấy đi con, mẹ nghĩ Lucky mệt mỏi ngất xỉu thôi.

-Ừm, anh cũng nghĩ vậy.

-Dạ con từ nãy giờ cũng nghĩ vậy.

Quang vừa nói vừa tia mắt về cậu Ân:

-Cả gia đình ai cũng biết là vậy, chỉ có cậu Ân chẳng nhìn ra thôi.

“Thế sao ngay từ đầu không nghĩ thế mà con hỏi ý kiến tôi vậy trời”, cậu Ân nghe cả ba mẹ con chê mình mà thầm rơi lệ trong lòng.

-A ba mẹ ơi, con nghĩ chỉ cần hô hấp nhân tạo thì Lucky sẽ tỉnh lại ngay thôi mà, cô con dạy như thế.

Quang bỗng búng ngón tay reo lên với ba mẹ.

-Ừm như thế là đúng rồi, con của mẹ thông minh lắm. Thế nhưng không biết ai là người hô hấp nhân tạo đây.

Quang và ba mẹ quay sang nhìn nhau, rồi lại đồng thời liếc về phía cậu Ân đang đứng khiến cho cậu Ân chợt cảm thấy sởn da gà.

-A em trai ngoan của anh.

Bác Hải choàng tay sau lưng cậu Ân.

“Chết tôi rồi, đường lui đã bị chặn”, cậu Ân đổ mồ hôi hột.

Bác Hải cười khà khà:

-Chú biết bản thân mình cần phải làm gì chứ?

-Dạ em vẫn chưa biết làm gì ạ.

Cậu Ân giả bộ chưng ra bộ mặt con nai vàng ngơ ngác, không dám thừa nhận. Nếu như cậu Ân thừa nhận, ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ.

Bác Hải thấy cậu Ân chối, vẫn tiếp tục híp mắt nhìn cậu Ân:

-Chú biết bản thân mình cần phải làm gì nhỉ?

-Dạ em không biết.

Cậu Ân tiếp tục chối.

-Chú biết bản thân mình cần làm gì nhỉ?

Bác Hải tiếp tục hỏi.

-Dạ em không...

-Chú biết bản thân mình cần làm gì nhỉ?

-Dạ...

-Chú biết nên làm gì nhỉ?

-...?!!

Cậu Ân nước mắt rơi lã chã gật đầu.

“Ông trời ơi, con tự hỏi bản thân mình đã mắc phải tội gì”